Chương 128: Chém Giết
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2630 chữ
- 2020-05-09 07:43:36
Số từ: 2623
Nguồn: Bàn Long Hội
Xích Nhã Mã của An Bình công chúa bị Vân Thiên Hà kéo cương giữ lại, tiện tay bẻ một cành cây bên cạnh, hung hăng đâm mạnh vào một huyệt đạo phía sau mông, Xích Nhã Mã liền lập tức hí lên đau đớn, mạnh mẽ cất có cuồn cuộn xông về phía bầy sói trước mặt.
Bầy sói nhìn thấy con mồi chạy tới gần, lập tức càng trở nên hung tàn. Lúc này Xích Nhã Mã chảy đầy máu sau mông hướng về một phía chạy mấy trăm trượng, bầy sói ngửi được mùi máu, càng giống như nổi cơn điên nhào tới Xích Nhã Mã, chỉ trong thời gian hơn mười lần hô hấp, Xích Nhã Mã đã thành công dẫn đi sự chú ý của đại bộ phần bầy sói, nhanh chóng bị đàn sói vây quanh cắn xé, thân lại trúng kịch độc, ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhìn thấy bầy sói bị Xích Nhã Mã dẫn sự chú ý, điên cuồng cắn xé con mồi, lộ ra một chỗ hổng, chớp thời cơ này, Đường Linh Vũ áp sát lưng ngựa, hét lớn một tiếng, liền mang theo An Bình công chúa lao về phía lỗ hổng vừa mới xuất hiện, mà nhị hoàng tử và Tiêu Dũng Tuấn theo phía sau đều lấy cung tiễn ra, bắn chết liền mấy con độc nha lang cản đường.
Vân Thiên Hà phân tích tình huống hiện tại, có thể nói đối với bọn họ vó cùng bất lợi, độc nha lang này có kịch độc trên thân, bị cắn một phát nhất định gặp phiền toái lớn. Vì vậy hẳn liền đưa tay từ một cây đại thụ bên cạnh kéo mạnh một mảnh vỏ cây lớn, nhanh chóng dùng máu viết lên đó mấy chữ, sau đó tìm một chỗ có cây cối nhổ che chắn như không quá rậm rập, đưa tay đánh một thủ thế sau đó hết lớn một tiếng, vận hết khí lực, ném mạnh khối vỏ cây này lên ngọn cây giữa không trung.
Chỉ thấy Vân Tường lao xuống cực nhanh, rất chuẩn xác dùng ưng trảo tiếp nhận khối vỏ cây, tại không trung xoay vài vòng, thay được thủ thế động tác của Vân Thiên Hà, kêu lên một tiếng rồi bay vút lên trời cao, rất nhanh đã biến thành một điểm đen nho nhỏ!
Trong khu vực săn bắn, Túc Tĩnh Vương và hoàng đế cùng đi với nhau, ngay tại cánh đồng bát ngát săn bắn một ít con mồi, mỗi người đều có thu hoạch tương đối phong phú, đang chuẩn bị trở về, hoàng đế vui vẻ, sai người lột da con mồi chuẩn bị nấu nướng, cũng ở bên ngoài nồi lên một đống lửa lớn, chuẩn bị chờ các hài nhi đi săn trở về mở cuộc yến hội nướng thịt thú săn.
Mà ngày lúc trở về chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy một con chim ưng bay tròn trên cao, lướt không mà đến, không khỏi khen ngợi.
- Một đầu chim ưng thực thần tuấn hùng tráng, người đâu, mang cung tiễn tới!
- Hoàng thượng chậm đã!
Đúng lúc này, Tuyết Ông Tiên Sinh cấp tốc chạy tới ngăn cản. Hoàng để không giải thích được nói:
- Tuyết Ông Tiên Sinh vì sao lại ngăn cản, lẽ nào chim ưng này là ai đó nuôi sao?
- Khởi bẩm hoàng thượng, chim ưng như vậy, Trường Nhạc tiểu vương gia có nuôi một con, mặt khác tôn nhi Thiên Hà của Đồ Suất cùng có nuôi một con, thần quan sát đầu chim ưng này không tầm thường, hẳn chính là chim ưng mà hài tử Thiên Hà kia nuôi!
Hoàng đế nghe nói, cười cười:
- Vậy thì thôi đi, nhỡ khi trầm bắn bị thương con chim ưng này, tiểu tử đó lại đến bắt đền, di, chim ưng này thế nào...
Hoàng đế vừa nói, không khỏi ngẩng đẩu lên nhìn trời, chỉ thấy đầu chim ưng xoay nhanh trên cao, đã ném một khối vỏ cây ngậm trên miệng, rồi nhanh chóng hóa thành một điểm đen biến mất trong bầu trời cao.
Hoàng thượng hiếu kỳ, vì vậy gọi một thái giám tới nhặt khối vỏ cây trở lại xem xét, vừa khi cầm lẩy khối vỏ cây, nhìn thấy mấy chữ viết bằng máu, lúc này sắc mặt đại biến, liền vội vàng chạy trở về, dâng khối vỏ cây cho hoàng đế.
Sau khi hoàng đế tiếp nhận khối vỏ cây, chỉ thấy bèn trên có viết:
- Phía sau núi có biến, nhanh tới cứu viện!
Vừa nhìn qua, hoàng thượng cũng lập tức biến sắc, quát lớn:
- Thống lĩnh cấm quân Sài Tiến ở đâu?
Chúng thần nhìn thấy sắc mật hoàng thượng lúc này, trong đó có một vị trung niên nhân mặc khôi giáp, tư thế oai hùng bất phàm, chòm râu khá dài, nhanh chóng từ trong hành quân chạy ra.
Hoàng thượng không chờ Sài Tiến đến gần hành lễ, gấp gấp nói:
- Ngươi lập tức điều năm trăm cấm vệ quân hỏa tốc chạy tới phía sau núi, bất luận như thể nào, trẫm phái nhìn thấy mấy hoàng nhi bình yên trở về, nhanh đi, nếu đến chậm lỡ thời cơ, trầm sẽ hỏi tội ngươi!
- Thần lĩnh chỉ!
Sài Tiến vừa nghe, lập tức tuân mệnh vội vàng trở lại, đồng thời Túc Tĩnh Vương cùng đi ra, thần sắc nghiêm trọng nói:
- Tuyết Ông Tiên Sinh, đột nhiên xảy ra chuyện, người cũng tức khắc chạy tới phía sau núi tiếp ứng một chút, điều tra nguyên nhân vì sao bọn họ lại cầu viện!
Tuyết Ông Tiên Sinh gật đầu, lập tức chạy về phía rừng cây.
Chúng đại thần nhìn thấy sắc mật hoàng thượng không được tốt lắm, suy nghĩ cái gì đó, trong lòng cùng suy đoán có phải là săn bắn phía sau núi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mà trong đó tự nhiên có hài tử nhà mình, đều không khỏi lo lắng đứng ngồi không yên, vốn là bầu không khí có chút náo nhiệt vì chuyện này liền trở nên yên tĩnh ngưng ưọng.
Rừng cây phía sau núi.
Đại hoàng tử đã bắn xong mũi tên cuối cùng trong hộp tên, liền vứt cung tên sang một bên, rút bội kiếm bên hông, tại thời điểm một đầu độc nha lang xông tới, một kiếm chém ra cắt đứt đôi người thanh lang, vừa đánh vừa lui, không khỏi mắng to trong miệng:
- Thế nào lang lại có nọc độc, Dược Vương Sơn này lão tử thường xuyên tới săn bắn, chưa tùng thấy loại mãnh thú này có nọc độc như vậy, sao ngày hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một đoàn!
Vân Thiên Hà vừa nghe xong lời này, trong lòng có chút cổ quái, sau khi bắn ra một tiễn giết chết một con độc nha lang muốn đánh lén, chỉ thấy phía sau đại hoàng tử có một đoàn độc nha lang đuổi theo, lại quay đầu nhìn phía trước.
Từ khi một bộ phận độc nha lang bị Xích Nhã Mã thu hút rời đi, đám người Đường Linh Vũ đột phá vòng vây, độc nha lang cũng không triển khai thể tiến công quá mạnh mẽ, mà đại bộ phận vây tụ về phía đại hoàng tử, hơn nữa còn tổ chức thể tiến công với đại hoàng tử vô cùng mãnh liệt, hình như coi đại hoàng tử là sinh tử cừu địch. Một màn này làm cho trong lòng Vân Thiên Hà càng thêm suy đoán hoài nghi, vì sao mục tiêu công kích chính của đoàn độc nha lang này lại là đại hoàng tử, mà mấy người bọn họ căn bản không chịu bao nhiêu áp lực công kích?
Không chỉ có Vân Thiên Hà nghi hoặc trong lòng, lúc này Tiêu Dũng Tuấn cũng thả chậm tốc độ lại, nhìn thoáng qua phía sau, mở miệng nói:
- Sao bầy độc nha lang này lại tấn công đại hoàng tử mãnh liệt tới như vậy, mà đối với chúng ta thì lại chỉ là quấy rầy đôi chút, bầy Cứ Xỉ Thanh lang này sẽ không thông minh đến mức như thế này chứ?
- Ngươi có phát hiện ra tung tích đầu lang hay không'?
Vân Thiên Hà lại dùng tên bắn chết một đầu độc nha lang đánh lén, quay sang hỏi Tiêu Dũng Tuấn.
Tiêu Dũng Tuấn lấc đầu nói:
- Đầu lang bình thường trà trộn trong bầy, có thể nhận ra được tương đối dễ dàng, nhưng trong bầy thanh lang này, ngoại trừ đầu Cứ Xỉ thanh lang đầu tiên thỉnh thoảng xuất hiện, hình như không còn có đầu lang nào khác thường lui tới!
- Nói như vậy, then chốt có thể chính là đầu Cứ Xỉ thanh lang xuất hiện đầu tiên kia?
Vân Thiên Hà suy nghĩ nói, lập tức thả tinh thần cảm ứng, rất nhanh hắn cảm giác được có một đầu độc nha lang thể hình tương đối nhỏ phía sau, nhưng tốc độ cực nhanh, qua lại giống như thiểm điện.
Vân Thiên Hà bỗng nhiên đặt tên vào cung, giật mạnh cung, vững vàng tập trung vào cái bóng màu xanh đang di động rất nhanh với quỹ tích tương đối ổn định, một mũi tên mang theo tiếng xé gió mạnh mẽ lao về vị trí di động tính toán trong đầu.
Thế nhưng đầu thanh lang này vô cùng giảo hoạt, tại Vân Thiên Hà vừa mới thả tên ra, nó đột nhiên giật mình trốn đằng sau một con độc nha lang khác, một mũi tên này mạnh mẽ cắm sâu vào thân thể độc nha lang, lập tức giết chết, mà sau khi đầu thanh lang này ngã xuống, nó lần thứ hai trốn phía sau đầu độc nha lang khác, gầm lên một tiếng, thế tiến công của bầy sói xung quanh càng thèm mãnh liệt.
- Đây nhất định là đầu lãnh thống lĩnh bầy sói, chỉ là kỳ quái, đầu lang độc nha lang thế nào lại thành một con Cứ Xỉ thanh lang?
Vân Thiên Hà không thể nào giải thích được.
- Có một loại khả năng!
Ống tên của Tiêu Dũng Tuấn lúc này chỉ còn ba mũi, hắn cố gắng giữ lại không tiếp tục bắn, mà rút bội kiếm bên hông, tạo ra một đạo kiếm quang hoa lệ, lập tức đánh gục đầu Cứ Xỉ thanh lang vừa mới lao lên, sạch sẽ lưu loát.
Vân Thiên Hà đột nhiên minh bạch ý tứ của Tiêu Dũng Tuấn:
- Ý ngươi là, đó là một đầu lang tinh thú?
- Đúng vậy!
Tiêu Dũng Tuấn thấy lại có mấy độc nha lang nhảy lên công kích, đảo mắt nhìn thấy ống tên của Vân Thiên Hà cũng không còn nhiều lắm, nhưng không có bội kiếm, liền cầm trong tay chuôi kiếm dùng xảo kình run lên, chỉ thấy một thanh kiếm dài nhỏ màu bạc thoát ra từ cuối chuôi kiếm, rút ra rồi ném cho Vân Thiên Hà:
- Tiếp kiếm!
- Kiếm tốt!
Vân Thiên Hà tiếp nhận thanh kiếm dài nhỏ, huy vũ mấy thức Phá Thiên Kiếm Pháp, cũng thuận thế đâm ngang, đánh gục một đầu độc nha lang đến gần, liếc mắt nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Dũng Tuấn nói:
- Nguyên lai là tử mẫu kiếm!
Tiêu Dũng Tuấn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ ngưng thần chuyên chú đánh chết độc nha lang tiến công lên.
Sau khi tốc bộ của bọn họ thả chậm lại, Vân Thiên Hà đảo mắt thấy Đường Linh Vũ mang theo tiểu công chúa dưới sự yểm hộ của nhị hoàng tử đã thoát khỏi vòng tròn bao vây công kích của bầy sói, mà nhị hoàng tử đột nhiên quay đầu đầu ngựa trở lại, đồng thời rút bội kiếm bên hông chém giết độc lang, hấp dẫn một bộ phận độc lang, để hai người Đường Linh Vũ thuận lợi chạy trốn, nhưng làm đại hoàng tử tức giận tới mức chửi ầm lên:
- Ngươi, một tên ngu xuẩn, nếu đã chạy trốn được còn trở lại làm gì?
- Hoàng huynh, ngày thường người khác nói đệ nhu nhược vô năng đệ đều không quan tâm, thế nhưng huynh và ta cùng một mẹ, lúc này đệ làm sao có thể nhìn huynh thân hãm trong bầy sói mà chính mình chạy trốn, để huynh đệ cùng đại ca chém giết một hồi thật thống khoái, ngay cả đánh mất tính mệnh cũng không hối hận!
Vừa nói, nhị hoàng tử đã giục ngựa tới rồi, chạy tới vị trí lỗ hổng độc lang liên tiếp đánh lén, bốn người vừa lúc tạo thành vòng tròn, nhưng cùng bị bầy sói vây quanh, áp lực càng lúc càng lớn.
Đại hoàng tử liếc mất nhìn nhị hoàng tử, khóe mắt có hơi chút ươn ướt, mắt thấy ngựa của chính mình đã bị bầy lang cắn xé khắp người đầy thương thế, đã có chút không chống đỡ nói, liền trước một bước nhảy xuống ngựa, sau đó đâm một kiếm, ngựa lập tức hí lên một tiếng, cất vó chạy vào vào đàn sói, bị độc lang phía sau vây quanh cắn xé.
Sau đó nhị hoàng tử và Tiêu Dũng Tuấn cùng lần lượt dưới tình thế độc lang vây công, ngựa thụ thương trúng độc, đành phải hy sinh ngựa, để ngựa chạy ngược lại cản bước tiến bầy sói trong chốc lát, có thêm chút thời gian hòa hoãn, lui sang một bên tìm kiếm chỗ che chắn.
Mà Vân Thiên Hà tại giờ khắc này cùng do dự rồi, đối mặt với bầy sói, hắn cực kỳ luyến tiếc Vân Bôn cử như vậy táng thân miệng sói, ngựa của những người khác đều không hiểu bảo hộ chính mình, thế nhưng Vân Bôn rất thông minh, nó sẽ dùng bốn vó công kích độc lang xông tới bảo vệ chính mình, cộng thêm Vân Thiên Hà tận lực bảo hộ, vẫn chưa bị thụ thương, mà lúc đàn sói vây công, Vân Bôn không có khả năng không bị tồn thương.
Cắn chặt răng, quyết định đề Vân Bôn đào tẩu trước, cho dù chịu thương thế, chỉ cần chạy về phủ, Sử Trường Đức có thể chữa trị thỏa đáng, vẫn còn có cơ hội sống sót, vì vậy xuống ngựa, dùng phương thức thói quen trấn an Vân Bôn, sau đó vỗ vỗ mặt ngựa hét lớn một tiếng:
-Đi!
Thế nhưng lúc này Vân Bôn sống chết không chịu chạy đi, cho dù Vân Thiên Hà có xua đuổi như thế nào thì cũng không chịu bỏ đi, không ngừng dùng mặt ngựa cọ cọ vào hắn, trong mắt ngựa mang theo nét không muốn nồng đậm, không ngừng phun khí phì phì trong mũi.
Vân Bôn không chịu đi, xem ra biết được chủ nhân gặp lúc nguy cơ, khóe mắt Vân Thiên Hà có chút ướt át, mắt thấy một đầu độc lang lao tới Vân Bôn, liền phẫn nộ vung kiếm giết tới, chém đầu độc lang này thành hai nửa, lần thứ hai vỗ vỗ Vân Bôn, hai con mắt đõ bừng cấp bách quát:
- Ngươi tại đây chỉ là trói buộc, chờ ta bên ngoài bìa rừng!