Chương 140: Lão Đầu Ngoan Cố
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2678 chữ
- 2020-05-09 07:43:39
Số từ: 2671
Nguồn: Bàn Long Hội
Trong lòng Lâm Cặn Hiên, một mực canh cánh chuyện bại trong tay một tên tiểu quỷ tại Lợi Châu. Nếu như không phải Tiêu Dũng Tuẫn cần phái lên Kinh thi hương thì có lẽ hắn sẽ một mực ở lại Lợi Châu không đi đâu, một ngày chưa tìm được tên tiểu quỷ kia, phần phiền muộn giống như cái gai trong lòng hắn, không thể nào tiêu trừ được.
Mà khi ở Lợi Châu giao thủ với An bá, bị thương khá nặng, đi lại có chút không tốt, mãi khi tới tận Kinh Thành tu dưỡng một thời gian mới chuyển biến tốt đẹp hơn. Thế nhưng đột nhiên nghe được đồ đệ kể lại việc gặp mặt tên tiểu quỷ để hắn nghiến răng nghiến lợi, cả người phát ngứa tại Kinh Thành, làm cho lão đầu ngoan cố này đứng ngồi không yên, thề phải tìm bằng được tiểu quỷ kia tiếp tục chơi một lần mèo vờn chuột, hung hăng trừng trị một phen.
Mà là tại Kinh Thành mọi việc đình lại, lão đầu này vẫn không đi ra, hôm nay vừa lúc có con cháu một gia tộc thân thích với Lâm thị phía nam thi Hương đoạt vị trí cao, phải đi về phương nam nhậm chức, lão đầu liền đi đưa tiễn, nghĩ không ra cư nhiên không tốn chút công sức nào rốt cuộc để hắn gặp được tên tiểu từ ngày nhớ đêm mong kia tại Nghênh Tống Đình.
Để đề phòng tên tiểu tử này lần thứ hai giảo hoạt chuồn mất, Lâm Cận Hiên vẫn vận dụng tâm thần khí vững vàng tập trung.
Chỉ là Vân Thiên Hà đột nhiên nhìn thấy một màn này, cảm thấy được tâm thần khí của lão nhân kia tập trung vào hẳn, một cỗ khí cơ cấp bậc Tông Sư áp tới áp bức, làm trong lòng hắn có cảm giác không chỗ nào che giấu, tâm tình không khỏi hỗn loạn.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không có hứng thú tiếp tục chơi trò theo dõi và phản theo dõi một lần nữa, vận dụng Thần Ý Quyền, dần dần thả lỏng tâm tình lại, nguợc lại đối với khí thế cấp bậc Tông Sư của lão đầu kia phóng ra giống như nhìn không thấy, giữ vẻ đạm mạc thản nhiên như thường.
- Hừ, tiểu tử này...
Trong lòng Lâm Cận Hiên thầm kinh ngạc, hắn đã phóng xuất ra khí thế Tông Sư, cư nhiên không làm cho tiểu tử này lùi lại bước nào, ngược lại làm cho tâm tình của tiểu tử kia vừa mới có chút hỗn loạn đột nhiên càng trở nên đạm mạc bình tĩnh, để khi hắn nhìn tiểu tử này, cảm giác giống như một hồ nước mùa thu bình tĩnh không nổi chút gợn sóng.
- Cư nhiên còn có loại chuyện này, lão phu cùng không thể nhìn thấu được hắn...
Trong lòng âm thầm thả chậm bước tiến đi tới quan sát Vân Thiên Hà, trong lòng lão đầu càng lúc càng kinh ngạc, thậm chí vô cùng hiếu kỳ, để hắn tạm thời quên đi dự định chơi trò mèo vờn chuột, vì vậy lần thứ hai tăng mạnh khí cơ tập trung của chính mình, muốn nhìn thấu chỗ sâu nhất của tiểu tử này.
Thế nhưng vô luận hắn lăn qua lăn lại như thế nào đi nữa, hồ nước mùa thu luôn bình lặng kia thủy chung không hiện lên một chút rung động nào, trong lòng lão đầu vô cùng không phục, vì vậy liền ép bụng ngụa, lập tức đẩy mạnh tốc độ, vượt qua trước mặt đồ đệ, hắn dự định muốn đích thân tới gần xem tiểu tử này thế nào.
Tiêu Dũng Tuấn từ rất xa đã nhìn thấy Vân Thiên Hà đi bộ trên đường, đang muốn tới bắt chuyện một chút, nhưng đột nhiên thay sư phụ đẩy nhanh tốc độ, không khỏi máy động trong lòng, nghĩ tới cái gì, liền nhanh chóng ép bụng ngựa vội vàng đuổi theo, khiến cho người thanh niên bên cạnh có chút nghi hoặc không giải thích được, không khỏi cũng đẩy nhanh tốc độ.
Mà vị nữ hài tử giống như băng giá ngàn năm kia, càng không cần phải nói, lúc này nhìn thấy Vân Thiên Hà đã sớm phun hỏa hai mắt, hận không thể lập tức nhảy tới cắn chết hắn.
Vân Thiên Hà nhìn thấy Lâm Cận Hiên thúc ngựa lên trước cấp bách chạy về phía mình, từ lúc lão nhân kia tập trung tâm thần khí vào chính mình hắn liền cảm ứng được lão đầu thúc ngựa chạy tới là muốn làm gì, cũng không để ý tới, vẫn như cũ không hề bận tâm, bình thản đi trên đường cái.
Thẳng cho tới khi lão nhân cưỡi ngựa tới gần rồi dừng lại, cước bộ Vân Thiên Hà vẫn như cũ không hề ngừng, trực tiếp từ bên cạnh lão đầu bước qua, nhìn cũng không thèm nhìn, làm cho lão đầu tức giận tức mức sôi lên, lập tức lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, đứng lại cho lão phu!
Một tiếng rống này, khí thế ngập trời!
Vân Thiên Hà từ lúc đi qua bên cạnh lão đầu này đã âm thầm lưu ý, thế nhưng vẫn bị tiếng rống này chấn đến mức đứng không vững, khí huyết trong người bốc lên, không khỏi lui mấy bước, thầm nghĩ trong lòng:
- Khí thế Tông Sư, quả nhiên cường đại, nếu như một số người yếu một chút phóng chừng đã bị một tiếng rống này chấn thành nội thương rồi!
Nhưng Vân Thiên Hà hiểu rõ tính nết của lão nhân này, dần dần dẹp loạn khí huyết đang phiên giang đảo hải trong người, khi khôi phục bình tĩnh, lúc này mới quay sang thản nhiên nói:
- Một vị cao thủ tiền bối cấp Tông Sư, tự nhiên vô lý trước, tại ven đường khi dễ một tiểu bối xa lạ, cũng không sợ người khác chế nhạo hay sao?
- Những người khác, ai dám chế nhạo lão phu, sẽ không phải là tiểu tử ngươi dám chế nhạo lão phu?
Lâm Cận Hiên nhảy xuống ngựa, bước lên vài bước, sờ sờ râu mép, con mắt loạn chuyển, không ngừng quan sát, thế nhưng đến gần vẫn giống như cũ, thủy chung không nhìn ra được nguyên cớ.
- Nếu tiền bối không sợ bị người chế nhạo, ta đây cùng không có ý kiến gì, cáo từ!
Vân Thiên Hà ôm quyền, xoay người muốn chạy.
- Chậm đã!
Lâm Cận Hiên đột nhiên kêu lên.
Vân Thiên Hà không dừng lại, cũng không để ý tới hắn, đối phó với loại người ngoan cố như lão đầu này, phương thức tốt nhất chính là cách xử lý lạnh.
Lúc này Tiêu Dũng Tuấn cũng đã cưỡi ngựa chạy tới, sau khi xuống ngựa liền đứng trước mật Vân Thiên Hà, ôm quyền thi lễ nói:
- Thiên Hà huynh đệ, sư phụ ta có chỗ nào đắc tội, ta thay mật sư phụ xin lỗi ngươi, mong Thiên Hà huynh đệ không tức giận!
- Tiêu công tử không có điều gì sai, cớ gì phải xin lỗi ta?
Vân Thiên Hà cố ý không đề ý tới lão đầu đang đảo loạn con mắt không ngừng quan sát chính mình từ phía sau, vòng vo một chút chuyển trọng tâm câu chuyện.
- Tiêu công tử muốn đi nơi nào? Hay là dự định quay về quân nhậm chức?
- A, hôm nay ta chỉ là đi tiễn đưa một vị bằng hữu!
Nói xong, Tiêu Dũng Tuấn thấy người thanh niên phía sau cũng đã xuống ngựa.
Đợi khi người thanh niên tới gần, Tiêu Dũng Tuẫn thuận tiện giới thiệu nói:
- Vị bằng hữu này của ta tên là Diệp Cương Tiêu, đến từ Diệp Thị phía nam, từng cùng làm môn hạ đọc sách với ta, cũng là người đạt vị trí mười ba trong cuộc thi Hương lần này!
- Nguyên lai là Diệp công tử, hạnh ngộ!
Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ với Diệp Cương Tiêu.
Lúc này hắn mới nhớ tới, lần trước khi vừa mới vào Kinh Thành đi dạo một hồi, đã nhìn thấy và quan sát một người thanh niên hắn cảm thấy có chút khác biệt, chính là người này, trách không được có chút ấn tượng mơ hồ. Sau đó, Tiêu Dũng Tuấn lại giới thiệu vân Thiên Hà cho Diệp Cương Tiêu, Diệp Cương Tiêu liền ôm quyền thi lễ nói:
- Nguyên lai ngươi là vị tiểu huynh đệ vẫn để Lâm sư muội hận tới nghiến răng nghiến lợi, ha ha, ta thực sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Nghe lời nói này, Vân Thiên Hà nhất thời có chút nghi hoặc không giải thích được, vừa lúc gặp gỡ, liền hỏi:
- Tiêu công tử, tiểu đệ không biết mình đã đắc tội chỗ nào với vị Lâm sư muội đây, sao lại làm nàng ghi hận đối với ta như vậy, tiểu đệ không giải thích được, còn xin Tiêu còng tử giúp ta giải thích nghi hoặc!
Kỳ thực Tiêu Dũng Tuấn cùng rất mê hoặc, lúc này đang muốn nói, đột nhiên có tiếng hừ lạnh phá không truyền tới, chỉ thấy Lâm sư muội thế như mãnh hổ phóng xuất ra một cỗ sát khí dày đặc tập trung vào Vân Thiên Hà, lập tức xông tới, toàn thân nàng phóng ra băng hàn kình khí, để Vân Thiên Hà thoáng cái liền nhìn ra được tu vi võ đạo của nàng.
Cư nhiên là Võ Sư cấp sáu.
Tuy rằng trong lòng Vân Thiên Hà rất mê hoặc vì sao nàng đối với chính mình lại ôm địch ý lớn tới như vậy, nhưng mắt thấy Lâm sư muội đánh tới, tự nhiên không thể ngồi chờ chết, khi kình phong kéo tới gần, dưới chân nhanh nhẹn linh động chuyển hai bước theo Phương Thốn Bộ, một quyền mang theo kình phong băng hàn từ bên sườn ngực sượt qua.
- Sư muội, dừng tay!
Một đòn này rất bất ngờ, lúc này Tiêu Dũng Tuấn mới hồi phục tinh thần lại, sắc mật hơi trầm xuống, có chút không đồng ý, lập tức xuất thủ chặn nắm tay đánh ra của Lâm sư muội, tiến lên đứng giữa Vân Thiên Hà và nàng, nghiêm nghị nhìn Lâm sư muội nói:
- Đây là bằng hữu của ta, không được vô lễ!
- Tránh ra!
Lâm sư muội vẫn lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tiêu Dũng Tuấn, không chút đề ý tới lời khuyên can của hắn, muốn vượt qua đánh tiếp.
Nhưng Tiêu Dũng Tuấn lại một lần nữa ngăn cản trước mặt, không cho nàng tiến lên, hai người dùng thân pháp linh xảo người công ta chặn, dây dưa nửa ngày, nhất thời không phân ra được.
Vân Thiên Hà đứng một bên, mắt nhìn đôi sư huynh muội này triền đấu, bất quá thân pháp hai người đều cùng một môn phái, thủy chung không phân cao thấp, cuối cùng ngay cả loại người tính tình ôn nhã như Tiêu Dũng Tuấn cũng không nhịn được cơn giận, lớn tiếng nói:
- Sư muội, muội tiếp tục cố tình gây sự, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt tình sư huynh muội!
Lâm sư muội rốt cuộc ngừng lại, nhưng lại thất thần nhìn Tiêu Dũng Tuấn, có chút ngây dại!
Nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Dũng Tuấn, rốt cuộc không nhịn được liền chảy nước mắt, hóa thành băng tiết, cỗ khí tức băng hàn toàn thân kia phảng phất như làm cho không khí xung quanh bị đông lại thành khối băng.
"A, nàng ta sao lại cố khí tức cổ quái như thể nảv?"
Vân Thiên Hà phát hiện ra không khí xung quanh có sự biến hóa kỳ diệu, trong lòng kinh ngạc, không khỏi lần thứ hai đưa ánh mắt chuyển tới đầu nguồn băng hàn Lâm sư muội, cho dù dùng tinh linh chi khí và Thần Ý Quyết cùng không nhìn ra được nữ tử này có bất cứ dị dạng nào.
Xem nữ hài tử này không phải dị tộc, thế nhưng vì sao nàng lại có năng lực kỳ lạ tới như vậy?
Tựa hồ chú ý tới Vân Thiên Hà đang quan sát nàng, Lâm sư muội đột nhiên chớp mắt, hai tròng mắt băng lãnh phóng ra hàn mang sát khi lần thứ hai hiện lên, thực giống như Vân Thiên Hà chính là thù địch không đội trời chung. Vân Thiên Hà tỉ mỉ ngẫm lại, trong lòng máy động, lẽ nào lần trước cải trang thành nữ tử lừa dối Tiêu Dũng Tuấn, để nữ tử này phát hiện ra mánh khóe?
Lúc này, Lâm Cận Hiên với vẻ mật khó chịu đi tới, trừng mát nhìn Vân Thiên Hà:
- Tiểu tử, vừa rồi vì sao ngươi không hoàn thủ?
- Có người ngăn lại, vì sao ta lại phải hoàn thủ?
Vân Thiên Hà thản nhiên hỏi ngược lại.
- Ngươi...
Râu mép Lâm Cận Hiên run lên, đối với tiểu tử này đúng là không có biện pháp, dây dưa nói:
- Vậy muốn thế nào ngươi mới có thể hoàn thủ?
- Ngươi không ở chỗ này nhìn, ta sẽ hoàn thủ!
- Tiểu tử, ta không ở chỗ này nhìn, làm sao biết được ngươi có hoàn thủ hay không?
- Ngươi đã không ở chỗ này nhìn, ta không cần hoàn thủ...
- Ngươi...
- Thế nào, còn muốn ta hoàn thủ sao?
Thấy sư phụ chính mình cùng với Vân Thiên Hà cãi nhau, hai người cứ lăn qua lăn lại một vấn đề nửa ngày, nhưng Vân Thiên Hà vẫn một bộ khí định thần nhân, tự nhiên thoải mái, mà sắc mặt sư phụ so với đáy nồi còn đen hơn, cái trán đổ đầy mồ hồi, nói xong lời cuối cùng, nửa ngày cũng nghẹn lại không nói thêm được câu nói, liên tục ăn nghẹn! Tiêu Dũng Tuấn và Diệp Cương Tiêu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm:
- Tính nết này của sư phụ cuối cùng cùng đã gặp phải khắc tinh chân chính rồi!
Lâm lão đầu bị chọc tức không làm gì được, mắt thấy Vân Thiên Hà vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, lúc này mặt càng đen hơn:
- Tiểu tử, ngươi không ra tay, lão phu muốn đích thân động thủ rồi!
- Ngươi là cao thủ Tông Sư, một chưởng tự nhiên có thể lấy cái mạng nhỏ của ta, ta hoàn thủ cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản ngươi cứ động thủ đi...
Nói xong, Vân Thiên Hà khoanh tay trước ngực, tỏ bộ dáng ngươi cứ tùy tiện.
- Ngươi...
Lâm Cận Hiên tức giận tức mức muốn nhảy lên, nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, đè lại vai Tiêu Dũng Tuấn, đột nhiên cười ha ha nói:
- Nhìn tiểu tử ngươi lần này còn hoàn thủ hay không, hắc hắc...
Thế nhưng, cười được phân nửa, lại thủy chung không thấy Lâm sư muội xuất thủ, tiếng cười của Lâm lão đầu liền tắc nghẽn, mắt mở trừng trừng nhìn Vân Thiên Hà xoay người lên ngựa, quay đầu nói với Tiêu Dũng Tuấn:
- Tiêu huynh, ngày nào đó gặp lại, Diệp công tử, tiểu đệ cáo từ trước!
Nói xong, Vân Bôn giống như một mũi tên rời cung, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Lâm lão đầu tức giận tới mức giậm chân mắng to:
- Tiểu tử, lần sau đừng để lão phu bắt được ngươi, tức chết lão phu rồi...