Chương 269: Cao Thủ Tụ Tập
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2362 chữ
- 2020-05-09 07:44:47
Số từ: 2355
Nguồn: Bàn Long Hội
Trong lúc Túc Tĩnh Vương đang phẫn nộ rít gào thì trong bí thất Nam Hầu Phủ. Lúc này Mạc Bách Uy cũng đang rất tức giân đập nát mọi thứ xung quanh.
Hắn không rít gào cũng không rống giận nhưng thanh âm của hắn lại lạnh đến mức tận cùng:
- Nếu để ta biết là tên nào làm ra chuyện ngu xuẩn này nhất định hắn sẽ không yên thân. Rốt cuộc là hắn muốn làm gì, cố ý để các thế lực trong kinh thành chú ý sao?
Lúc này một vị xích phát lão giả đột nhiên tiến vào bí thất. Nhìn thấy lão giả, sắc mặt Mạc Bách Uy trở nên căng thẳng cung kính nói:
- Sư tôn.
Xích phát lão giả không đổi sắc mặt nói:
- Hiện tại các lão quái đều đi đến kinh thành, nói lên rằng chắc chắn tiểu tử kia đang ở đây. Mà bây giờ lại có tên làm ra việc đả thảo kinh xà như vậy sợ là cố ý làm rối. Cũng không loại trừ khả năng trả thù. Nếu như chúng ta xuất thủ trước thì Thiên Môn cũng sẽ xuất thủ can thiệp. Nhưng chúng ta lại không thể không ra tay. Hiện tại xảy ra biến động như vậy không ra tay cũng phải ra tay, phải cướp được tiểu tử này trước khi các thế lực khác tiến vào kinh thành.
Nói xong lão giả lại khuyên răn:
- Nghìn vạn lần phải ghi nhớ một điểm, bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được thương tổn đến tính mạng. Địa Tông ta muốn là người sống chứ không phải là một cỗ thi thể. Ngươi phải nhớ kỹ điều này.
Lão giả dừng lại một tí rồi lại tiếp tục:
- Các cao thủ ngoại quốc ngươi cũng không cần quá để ý, ở kinh thành mà dám xuất thủ thì tối đa cũng chỉ có thực lực Tông Sư. Võ Thánh chắc hẳn không dám động thủ, nếu có kẻ nào dám động thủ thì lão phu cũng bất chấp cái gì mà quy tắc do Thất Vực Thánh Minh đề ra.
- Vâng, đồ nhi đi làm ngay đây.
Mạc Bách Uy nói xong vội vàng ra cửa.
Cửa thành, bọn thành vệ binh trở nên cực kỳ điên cuồng. Tựa hồ bọn họ không sợ đưa ngự lâm quân đến đối với thế tiến công cường liệt của ba người Vân Thiên Hà bọn chúng không hề tỏ ra sợ hãi.
Phải bình tĩnh! Thực lực bọn lính cũng không quá mạnh. Như vậy không thể nào chặn giết mình được, Vân Thiên Hà càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Những kẻ này căn bản là đi tìm chết, xông lên một người lại bị giết một người, sau đó lại có kẻ khác điên cuồng vọt lên. Hình như mục đích của bọn hắn chính là ngăn không cho Vân Thiên Hà ra khỏi thành, muốn tạo ra hỗn loạn trong thành.
Vân Thiên Hà há có thể để cho bọn chúng được như mong muốn, nhất định hắn phải ra được khỏi thành ngay lập tức. Hắn cảm ứng được khí tức của cao thủ khắp nơi đang đổ dồn về đây. Nếu như còn chậm trễ thì khi những cao thủ đó đến hắn không còn bất cứ cơ hội nào để đào tẩu nữa.
Ngay lúc mấy tên lính thủ thành còn chưa kịp lao đến Vân Thiên Hà liền phóng mình quay trở lại đoạt lấy một con ngựa nói với hai đại nội cao thủ:
- Hai vị ta đi trước một bước. Những tên còn lại giao cho hai vị.
Nói xong Vân Thiên Hà xoay người nhảy lên ngựa phóng về phía trước lập tức có tên kêu lê:
- Ngăn hắn lại không để cho hắn chạy thoát.
Vân Thiên Hà cười nhạt giục ngựa tăng tốc. Ngay khi tên lính sắp đuổi kịp ngựa Vân Thiên Hà liền quay người lại giơ ngón tay, một đạo hàn mang bắn ra, tên thủ vệ kia liền mất mạng.
Thương Hồn Chỉ, một chỉ một mạng.
Tuy nhiên tên thủ vệ kia vẫn kịp đâm vào mông ngựa làm con ngựa kinh hãi lao nhanh về phía cổng thành. Vân Thiên Hà nắm chắc cương ngựa, một kiếm chém chết tên lính đang định đóng cổng thành, rồi vừa chém giết vừa xông ra ngoài.
Khi Vân Thiên Hà lao ra khỏi cổng thành, mấy tên lính đang dây dưa với hai gã đại nội cao thủ thấy Vân Thiên Hà đã thành công trốn ra ngoài, tên nào hai mắt cũng đỏ bừng hét lên một tiếng rồi hoành đao tự sát.
Vân Thiên Hà lao ra khỏi thành thúc ngựa chạy như bay, khi quay đầu nhìn lại thấy một màn này trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Những người này làm vậy là có mục đích gì? Vì sao mình ra khỏi thành bọn chúng lại đồng loạt tự sát?
Nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ về điều này. Tuy nhiên hắn chạy không quá một trăm bộ thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng thả dây cung. Một mũi tên phá không bay đến. Hắn theo bản năng lao nhanh về phía trước kịp thời né thoát.
Hưu! Hưu! Hưu!
Tiếng xé gió liên tục không ngừng vang lên. Trong lòng Vân Thiên Hà cảnh giác. Hắn cảm giác được trên tường thành có vô số mũi tên đang bắn đến, nhất định phải bắn chết hắn mới cam lòng. Vân Thiên Hà cấp tốc bỏ ngựa. thân thể giống như một cái hồ lô lăn trên mặt đất, từng mũi tên cắm lên bãi đất trống ngay chỗ hắn vừa lăn qua.
Con ngựa thì không được may mắn như hắn bị bắn thành con nhím, máu tươi phun ra thành dòng, hí lên một tiếng đau đớn rỗi giãy dụa mấy cái liền tắt thở.
Cũng may đây không phải là Vân Bôn, Vân Thiên Hà âm thầm thấy may mắn. Trong lòng bùng lên cơn lửa giận. Hắn không biết là ai đánh lén hắn nhưng có vô số mũi tên từ trên tường thành bắn xuống hắn cũng không có cách phân biệt được là ai đang bỗ trí bẫy rập muốn giết hắn.
Chỉ là trong tiềm thức Vân Thiên Hà cảm nhận được những người này mang theo tâm trạng muốn đồng quy vu tận, muốn báo thù cho dù phải trả bằng mọi giá. Nếu không đạt được mục đích những ngưỡi này sẽ không chịu dừng tay, đến tột cũng người đến là ai?
Vân Thiên Hà nghĩ đến những cừu nhân của hắn một lần rồi lần lượt loại bỏ từng người. Người thứ nhất hắn nghĩ đến là Giang Ngọc Tề.
Tuy vẫn suy nghĩ nhưng chân hắn lại không hề dừng lại. Sau khi đợt mưa tên bắn ra mấy hô hấp hắn tiếp tục lao nhanh về phía trước không hề ngừng lại. Chạy được tầm ba bốn trăm bộ thoát khỏi tầm tên hắn mới dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ thấy trên tường thành lúc này truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, từng cỗ thi thể bị ném xuống. Một lão giả mặc áo choàng màu hồng giống như cây liễu, chỉ trong mấy hơi thở đã giải quyết sạch những tên đứng trên tường thành.
Sau khi giải quyết xong mấy tên trên thành lão giả liền búng mình vọt qua tường thành lao về phía hắn.
Tông Sư cao thủ!
Vân Thiên Hà nhìn thấy hồng bào lão giả thì con ngươi co rút lại. Người này tuy tập trung vào mình nhưng lại không có sát khí xem ra là muốn bắt sống mình.
Nhưng ngay lúc lão giả nọ sắp tiến đến gần Vân Thiên Hà thì trong thành lại truyền ra một tiếng hét:
- Mạc Bách Uy không được đả thương người.
Ngay sau đó lại một vị lam y trung niên lao ra như lưu tinh, tốc độ cũng nhanh không kém đuổi theo hồng bào lão giả.
Người này tự nhiên là Vân Thiên Hà nhận ra, chính là Tuyết Ông tiên sinh. Có điều hắn không ngờ hồng bào lão giả lại chính là Mạc Bách Uy. Vân Thiên Hà tiếp tục chạy trốn mặc kệ rơi vào tay Địa Môn hay trong tay Thiên Môn thì hắn cũng không có kết quả tốt.
Mạc Bách Uy mắt thấy sắp bắt được mục tiêu trong lòng cực kỳ phấn chấn. Thế nhưng đằng sau lại có một cỗ khí cơ tập trung lên người hắn, vì vậy hắn không làm cách nào khác là đành quay người né tránh. Khí thế hai người tương đương nhau.
Chỉ dừng lại có một tíc tắc mà Mạc Bách Uy thấy Vân Thiên Hà đã lại chạy thoát, không khỏi giận dữ quát lên:
- Tuyết Ông, lão phu kính trọng ngươi nên mới nhịn nhưng hôm nay tiểu tử này ai cũng đừng hòng mang đi.
Thiên Môn và Địa Môn chính là tử đối đầu. Tự nhiên Tuyết Ông không hề có hảo cảm với Mạc Bách Uy. Lại càng không thể để cho hắn đưa người đi. Bây giờ đã ra khỏi thành, hai bên cũng không còn phải cố kỵ điều gì thoải mái ra tay.
Vân Thiên Hà không hề để ý đến Tuyết Ông tiên sinh và Mạc Bách Uy giao phong. Hiện tại hắn đang liều mạng bỏ chạy, hắn cảm giác phía sau có rất nhiều cao thủ đang lục tục kéo đến những cũng có nhiều người đang há miệng chờ sung.
Khi Vân Thiên Hà chạy được một lúc liền cảm giác phía sau có một đoàn nhân mã vọt lên, toàn bộ đều che mặt. Vừa xuất hiện đoàn nhân mã này đã lộ ra sát khí mãnh liệt giống như đang chuẩn bị dồn hắn vào chỗ chết.
Tự nhiên là Vân Thiên Hà nhận ra đoàn người mang theo sát khí này. Bất quá bọn chúng không giống như các nhóm nhân mã khác mà muốn thừa cơ trong lúc hỗn loạn giết chết Vân Thiên Hà cũng không phải là vây bắt hay truy đuổi…tuy nhiên những người ở đây đều là các lão quái Tông Sư đâu để cho bọn chúng được như mong muốn.
Không cần Vân Thiên Hà động thủ lúc này trên không trung truyền đến tiếng hét lớn:
- Con kiến hôi mà cũng dám làm càn, lão phu muốn tiểu tử này ai dám động đến ta giết kẻ đó.
Oanh!
Một tiếng nỗ vang lên, một cỗ lực lượng khổng lồ xé rách không gian lao đến giữa đoàn người ngay lúc bọn chúng sắp đuổi đến phía sau Vân Thiên Hà.
Tràng diện giống như ném một quả bom vào giữa đám người, những tên đó giống như đám kiến hôi đều bị giết chết trong nháy mắt.
- Đông Lâm lão nhi, ngươi cứ bồi tiếp lũ kiến hôi này một lúc đi lão phu đến mang tiểu oa nhi kia đi ngắm cảnh trước đây.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng chuyển động, thân ảnh Lỗ Cốt A Đạt đột nhiên xuất hiện trước mặt Vân Thiên Hà sau đó giống như diều hâu bắt gà con, nắm lấy hai vai Vân Thiên Hà nhấc lên rồi cười lớn một tiếng. Hắn đang muốn dẫn người đi thì đột nhiên nụ cười cứng lại.
Vân Thiên Hà cũng cảm thấy rất buồn bực, hắn bị lão nhân này mang theo, nhảy lên từng bước giống như cương thi, sau khi nhảy lên lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không lẽ lão nhân này lại có thể giống như trực thăng.
Lỗ Cốt A Đạt phát hiện bỗng nhiên địa hình độn của hắn không có tác dụng. Ngay lập tức hắn ngửi thấy một cỗ hương khí không khỏi quát to một tiếng:
- Thần Hoa Diệu, Nam Minh Khai các ngươi dám ám toán lão phu.
Trong lúc hắn hét lên thì chỉ thấy hai bóng người cấp tốc lao đến thoáng cái đã hiện ra trước mặt, chính là Thần Hoa Diệu và Nam Minh Khai.
Lúc này Lỗ Cốt A Đạt tức giận đến mức râu mép dựng ngược lên. Ngay khi hắn cảm giác được một cỗ khí tức khác thường thì thầm kêu không ổn. Thần Hoa Diệu là cao thủ dùng hoa tức mà Nam Minh Khai đã sớm phá địa hình độn của hắn. Hai người này liên thủ hắn cũng không có cơ hội chiến thắng.
Lúc này Nam Minh Khai tiến lên chụp lấy Vân Thiên Hà đang bị Lỗ Cốt A Đạt nắm chặt rồi mỉm cười nói:
- Lão thất phu, ngươi đã vi phạm ước định trước đây. Lão phu vốn tưởng rằng ngươi và tên dở hơi Đông Lâm Toại Khê cùng một loại người thế nhưng hiện tại thoạt nhìn qua các ngươi bất quá cũng công cốc mà thôi.
- Lão thất phu A Đạt, lão phu dọn dẹp chướng ngại trên đường thế mà lão nhi ngươi lại một mình độc chiếm tiểu tử kia.
Đông Lâm Toại Khê nổi giận đùng đùng chạy vội đến, đang muốn động thủ thì Thần Hoa Diệu tiến lên cản lại trầm giọng nói:
- Đông Lâm lão đầu không nên vọng động, tình thế có điểm không ổn.
Trong lúc mấy người đang tranh cãi thì lại có mấy đạo nhân ảnh nữa xuất hiện, tất cả đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Vân Thiên Hà phát hiện. Lúc này ngoại trừ hắn ra không có thực lực đến Tiên Thiên còn lại những người kia toàn bộ đều là lão quái cấp bậc Tông Sư. Mà ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung vào hắn giống như nhìn một con
chuột bạch
vậy