Chương 383: Quá Độ Thay Máu Không Thể Tưởng Tượng Được


Số từ: 2507
Nguồn: Bàn Long Hội
Để chống đỡ huyết phách thanh long ngọc cùng với bàn long trấn trụ kêu gọi lẫn nhau phát sinh lực hút tinh huyết của chính mình, trong ý thức của Vân Thiên Hà đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái, vì vậy liền theo ý niệm chấp hành.
Khi huyết khí càng lúc càng đậm, lúc này quang mang bên ngoài bàn long trấn trụ lại hấp dẫn cố huyết khí này, đột nhiên liền co rút, cộng thêm bị ý niệm của Vân Thiên Hà bức bách, tiểu cầu trong thanh long ngọc liền bay ra ngoài, bị hút vào bên trong bàn long trấn trụ, lơ lửng tại chỗ rống ruột.
Quang mang chín màu kia, phảng phất như bao trùm cả phiến thiên địa xung quanh.
Lúc hoàn thành được quá trình thống khổ này, quang mang chín màu phát ra từ huyết phách thanh long ngọc cũng từ từ ảm đạm, nhưng cỗ quang mang huyết sắc thì lại mười phần rực rỡ.
Tiếp đó, Vân Thiên Hà cảm thấy thân thể thiếu thốn huyết khí tinh hoa, sau đó tựa hồ đi qua huyết phác thanh long ngọc, nhanh chóng bổ xung bồi dưỡng phần thiếu mất trong cơ thể hắn, phảng phất giống như dành cho hắn một quá trình thay máu mới.
Mà trong quá trình thay máu này, Vân Thiên Hà cảm giác huyết khí trong cơ thể so với ban đầu tinh thuần hơn gấp mấy lần, nhưng lại càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, nguyên lai màu máu của hắn ban đầu chính là màu hồng, thế nhưng sau khi trải qua quá trình chuyển hoán, lại biến thành màu sắc hỗn hợp của chín loại màu khác nhau hình thành nên màu tím, mà máu màu tím này hỗn loạn trong cơ thể, nhưng lại không hề chuyển hoán toàn bộ, hắn không biết được điều này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Quá trình này duy trì trong thời gian không dài, huyết phách thanh long ngọc hoàn thành quá trình thay máu, quang mang liền triệt để biến mấy, trở về nguyên trạng. Khi Vân Thiên Hà cảm giác được số máu thay mới dần dần dung hợp với cơ thể, với lượng máu còn lại, cường độ huyết khí của hắn hiện tại so với trước đó còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, để Vân Thiên Hà cảm giác lực lượng dùng không bao giờ hết, toàn thân tràn ngập tính bạo tạc, tràn ngập lực lượng, thậm chí, để tu vi cấp Tông Sư sơ kỳ của hắn thoáng cái quá độ tới trung kỳ.
Nhưng…những biến hóa kỳ quái này để Vân Thiên Hà nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là hắn cũng không có thời gian đi nghiên cứu những điều này, trong đầu đã truyền tới thanh âm:
- Nhanh, mang ta đi Huyễn Long Trì!
Vân Thiên Hà quay sang, thấy xung quanh thân thể Tầm Nguyệt lúc này bao trùm một tầng quang mang lúc sáng lúc tối, nàng cũng không tỉnh lại, nhưng lại tạo cho hắn cảm giác giống như đang lượn lờ tại đường ranh giới giữa sinh và tử, mà bàn long trấn trụ kia hiện tại nằm trong tay Tầm Nguyệt, cũng lúc tối lúc sáng.
Không một chút do dự, thân thể Vân Thiên Hà đã không còn cảm giác không khỏe, liền cấp tốc ôm lấy thân thể Tầm Nguyệt, hắn cảm giác giống như đang ôm một đám mây, tựa như cùng loại so với bàn long trấn trụ, bất quá hiện tại là lúc quan trọng, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều vì sao lại phát sinh tất cả những hiện tượng như vậy, sau khi ôm lấy Tầm Nguyệt, giống như một cơn gió mạnh, cấp tốc lao về phía Huyễn Long Trì.
Trên đường lao đi, gặp được mấy người Đường Linh Toa, bọn họ nhìn thấy Vân Thiên Hà ôm lấy Tầm Nguyệt lao nhanh. Đường Linh Toa đang muốn tới gần tầm hỏi, nhưng Thần Hoa Diệu lại chặn nàng lại nói:
- Không nên quấy rối bọn họ, hiện tại đang là lúc quan trọng, không có thời gian. Tầm Nguyệt và Ngả Khả Phạm Ny có thể đều chết đi!
Đường Linh Toa đột nhiên dừng bước lại, trợn mắt nhìn Vân Thiên Hà giống như một cơn cuồng phong xẹt qua bên cạnh các nàng, chạy thẳng về phía huyệt động chứa Huyễn Long Trì.
Vẫn nhìn cho tới khi Vân Thiên Hà tiến vào trong huyệt động, lúc này Đường Linh Toa mới lấy lại tinh thần hỏi:
- Tiền bối, đây rốt cuộc là chuyện gì, chúng ta có thể đi xem sao?
Những người khác đều rất hiếu kỳ, Thần Hoa Đóa Đóa cũng phụ họa nói:
- Mỗ mỗ, chúng ta cũng đi nhìn!
- Không thể!
Thần Hoa Đóa Đóa quát bảo nhưng lại, nói:
- Khi các ngươi gặp được một số sự tình không thể nào tưởng tượng được, sợ rằng sẽ quấy rối tới bọn họ, chúng ta chỉ cần ở bên ngoài cửa động, kiên trì chờ đợi là được rồi, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết đáp án!
Nghĩ đến lời Thần Hoa Diệu vừa nói, lúc này Nam Minh Tuyệt tựa hồ cũng đã suy đoán được cái gì, liền nhìn Nam Minh Khai đang vuốt vuốt chòm râu nói:
- Sư thúc, lẽ nào đây là Thần Phách Cộng Thể Đại Niết Bàn trong truyền thuyết theo như lời gia tổ đã nói sao? Nói cách khác, trong thân thể Tầm Nguyệt có hai linh phách chi thần, một người là Ngả Khả Phạm Ny, nhưng người còn lại rốt cuộc là ai?
Nam Minh Khai ngẩng đầu lên, vuốt vuốt chòm râu nói:
- Chuyện này hôm nay, sợ rằng sẽ nằm ngoài dự liệu của gia tổ và mọi người, một đoạn lịch sử đã bị phủ bụi, phỏng chừng sẽ bị hai hài tử kia vạch ra diện mạo chân thực ngày hôm nay, cửu thải vân long châu xuất thế, cũng không biết là tốt hay xấu.
Nói xong, Nam Minh Khai nhìn mấy con mắt hiếu kỳ, ngưng trọng nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay, ngoại trừ mấy người chúng ta, sau này không được nhắc với bất kỳ ai, cho dù là người thân nhất bên cạnh các ngươi cũng không nên nói đến, các ngươi phải để bí mật này vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng, bằng không sẽ gây cho hài tử Thiên Hà kia mối họa vô cùng to lớn!
Thần Hoa Diệu gật đầu nói:
- Xác thực là không thể để nhiều người biết, nhưng việc này sau khi trở về, có lẽ cần phải nói riêng với gia tổ, nói vậy bọn họ có thể lập kế hoạch, mau chóng thương nghị kế sách tương lai!
Hai người Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu nói như vậy, lúc này trong lòng mấy tiểu bối càng thêm hiếu kỳ, bọn họ thực sự rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, cư nhiên để bọn họ phải thận trọng tới như vậy, nhưng cũng chỉ đành phải chờ đợi, đến lúc đó sẽ rõ ràng.
Vân Thiên Hà ôm Tầm Nguyệt thông qua huyệt động, một lần nữa tiến vào trong Huyễn Long Trì, nhưng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc, sững sờ trong chốc lát.
Nhưng ngay sau đó, trong ý thức của hắn lại truyền tới âm thanh vừa rồi.
- Lấy đóa nhị tâm của Huyễn thần thải liên kia cho ta ăn vào, nhanh!
Vân Thiên Hà tâm động, tức thì thân thể nhảy lên, tới trước đóa hoa thần dị, liếc mắt liền nhìn thấy bên trong có nhị tâm tỏa ra quang mang chín màu huyễn lệ, lúc này liền nhanh chóng hái xuống.
Chỉ là khi Vân Thiên Hà tháo khăn che mặt chưa bao giờ rời khỏi mặt của Tầm Nguyệt, chuẩn bị đưa nhị tâm tỏa quang mang thần dị vào trong miệng Tầm Nguyệt giúp nàng nuốt vào, lúc này đột nhiên nhìn thấy dung nhan chân chính của Tầm Nguyệt, triệt để ngây ngẩn cả người.
Tầm Nguyệt cư nhiên giống y như đúc so với long nữ bên dưới Huyễn Long Trì kia, duy nhất có sự khác nhau chính là trên đầu Tầm Nguyệt không có chiếc sừng trong suốt thần dị.
- Nhanh cho ta ăn vào, mang ta xuống đáy ao!
Thanh âm kia một lần nữa lên tiếng nhắc nhở, để Vân Thiên Hà hồi phục lại tinh thần, liền lập tức đưa liên nhị cho nàng ăn.
Khi đóa hoa bên ngoài bị Vân Thiên Hà bỏ đi, đóa hoa liền lập tức bị héo rũ, nhanh chóng hòa tan sinh ra một cỗ bọt khí, bọt khí sôi sục tỏa hơi nước bao phủ toàn bộ Huyễn Long Trì.
Vân Thiên Hà cố gắng không nhìn những hiện tượng kỳ dị này, hắn ôm lấy Tầm Nguyệt nhảy vào trong ao, bắt đầu lặn sâu xuống đáy nước.
Vừa vào Huyễn Long Trì, cỗ áp lực trước đó như đã hoàn toàn biến mất, ngược lại có một cỗ lực hút, không cần Vân Thiên Hà phải dùng sức, lúc này hắn đã bị hút xuống dưới đáy ao, mà Tầm Nguyệt trong tay hắn lúc này lại đột nhiên tỏa ra quang mang chín màu một lần nữa, càng lặn xuống sâu hơn, quang mang lại càng mãnh liệt.
Khi lặn xuống dưới đáy ao, Vân Thiên Hà nhìn thấy thân thể của long nữ bên trong thủy tinh quan lúc này cũng có một cỗ sáng bóng lập lòe, thủy tinh quang tỏa ra quang mang mười phần chói mắt, từ dưới đáy áo chiết xạ ra ngoài, thẳng hướng chân trời.
Chỉ là tiến hành tới bước này, Vân Thiên Hà không biết bước tiếp theo nên làm cái gì, thanh âm kia không tiếp tục nhắc nhở hắn như trước, Vân Thiên Hà nghĩ lại tình cảnh thời điểm lần đầu tiên tới đây lấy đi trấn trụ, vì vậy liền lấy bàn long trấn trụ trong tay Tầm Nguyệt ra, dùng ý niệm thôi động nó di chuyển lên trên thủy tinh quan, trở về chỗ cũ.
Nghĩ không ra làm như vậy lại có tác dụng, nơi lúc bàn long trấn trụ bị thả trở lại chỗ cũ, bởi vì hạch tâm của nó đã biến thành cửu thải vân long châu, lúc này thủy tinh quang dưới cỗ ánh sáng chín màu bao phủ, dần dần bắt đầu vụ hóa.
Lúc này, Vân Thiên Hà ôm thân thể Tầm Nguyệt đột nhiên thoát ly khỏi tay hắn, chậm rãi phiêu phù di chuyển về phương hướng thủy tinh quan, tại lúc tới phía trên thủy tinh quan và bàn long trấn trụ, lập tức kể cả bàn long trấn trụ kia đều bị thủy tinh quang dần dần biến hình bao vây bên trong, hình thành một hiện tượng vô cùng thần kỳ.
Chỉ thấy thân thể Tầm Nguyệt bên trên bàn long trấn trụ, bị cỗ quang mang chín màu bao phủ, mà bàn long trấn trụ bên dưới, còn có thân thể long nữ, tất cả đều nằm trong sự bao phủ của quang mang chín màu, tại lúc quang mang chín màu từ bàn long trấn trụ càng lúc càng mãnh liệt, một cỗ ba động kỳ dị bắt đầu giữa hai người tuần hoàn qua lại với nhau.
Sau đó, nước trong Huyễn Long Trì tựa hồ bắt đầu sôi trào, từng cỗ bọt khí từ dưới đáy ao bốc lên, mà từng bọt nước mang theo quang mang chín màu làm nổi bật sáng bóng lại lúc dần dần nổi lên trên mặt nước, sau đó không hề tan vỡ biến mất, mà bắt đầu hấp thu bao trùm màn vụ khí ẩn chứa lực lượng thần dị trên mặt ao.
Khi mỗi một bọt nước hấp thu đầy vụ khí trên mặt ao, liền giống như hòn đá bắt đầu chìm sâu xuống dưới đáy nước hạ trên mặt thủy tinh quang đã dần dần vụ hóa bao phủ nhị nữ, mà các bọt nước khác cũng giống như vậy, quá trình này liên tục không ngừng, bọt nước từ dưới đáy nước bốc lên, giống như ngàn vạn những con ong nhỏ chăm chỉ cần cù bay qua bay lại, tràng cảnh vô cùng thần kỳ.
Vân Thiên Hà không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm quan sát như vậy có chút không thích hợp, nhất là toàn thân long nữ đang xích lõa, càng thêm xấu hổ, vì vậy liền trực tiếp ngoi lên trên mặt nước.
Cởi y phục đã ướt đẫm trên người ra, sau đó lại phóng xuất tinh linh chi khí, ướp lanh và làm khô, rồi lập rức rung lên, từng viên băng tinh rất nhỏ bị hất đi, lúc này y phục liền giống như vừa mới giặt sạch, liền có thể mặc được rồi, mà áo choàng long lân sau khi ngâm nước lạnh, càng hiện ra một phần khí tức mờ ảo. Chờ đợi có chút buồn chán, Vân Thiên Hà lại không dám rời khỏi, thấy vụ khí tràn ngập xung quanh Huyễn Long Trì ẩn chứa một cỗ khí tức lực lượng thần kỳ, vì vậy liền ngồi xuống, dự định khôi phục tại thương tổn tâm thần sau khi đối kháng với Vu linh vương vừa rồi.
Khi toàn bộ tinh khiếu trong cơ thể bị hắn thúc đẩy sáng lên, Vân Thiên Hà liền dồn tâm thần xâm nhập vào trong tinh tú, bắt đầu tiến hành để ý bồi dưỡng, chữa trị.
Khoảng chừng tiến hành mấy lần tuần hoàn, tâm thầm Vân Thiên Hà cảm giác được trong Khôn Nguyệt Bích tựa hồ như có một cỗ ý chí đang muốn rời khỏi Khôn Nguyệt Bích, cùng với chủ ý chí của hắn hội họp với nhau, nhưng lại bị ý chí của Thương Nguyệt lưu lại trong Khôn Nguyệt Bích cản trở.
Cảm ứng được điều này, tâm thần Vân Thiên Hà khẽ động, mới nghĩ tới là thời điểm chính mình đối kháng với Vu linh vương vừa rồi, đã mạnh mẽ quán thâu ý chí của chính mình vào khôn phách chi linh. Để tránh né ý chí của Vu linh vương lưu lại ăn mòn, vội vội vàng vàng tiến vào trong Khôn Nguyệt Bích, mà cỗ ý chí hắn phân ra lúc đó cũng đã lưu lại bên trong khôn phách chi linh, đánh ra cỗ ý thức nguyên thủy hình thành trong khôn phách chi linh, hoàn toàn bị ý chí của hắn thay đổi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Võ Động Thiên Hà.