Chương 401: Vấn Vương Của Vu Tổ
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2525 chữ
- 2020-05-09 07:45:41
Số từ: 2518
Nguồn: Bàn Long Hội
Trên tuyết địa gió lạnh thét gào, phong tuyết mang mang, mà Nguyệt Miểu Sơn thần bí và mờ ảo, bên trong vẫn sinh ra dạt dào, vẫn thần bí như trước.
Tại phiến thành địa tông môn từ xa xưa này, mọi người sinh hoạt trong cuộc sống tu luyện không tranh giành, một lòng muốn đột phá cực hạn lực lượng của thân thể, cảm ngộ thiên địa, cầu được trường thọ.
Tại sườn núi, có một lão nhân thả câu bên dòng suối nhỏ, thản nhiên và nhàn nhã.
Trên ngọn núi, đám thiếu niên, mỗi người đều có một vị sư phụ tuổi còn trẻ dẫn đạo, đang luyện tập công pháp cơ bản nhập môn, tiếng hát cáp vang lên liên tục không ngơi tai.
Mà phía sân rộng bên trái, nơi đây có rất nhiều tạ đá, hai gã thiếu niên đang ở nơi này liên tục rèn luyện khí lực thân thể, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía các thiếu niên đang tu luyện xa xa, vẻ mặt tràn đầy ước ao.
- Bộ Viễn ca, đại ca ca bao giờ mới trở về?
Thiên Mang Ô một mặt nâng tạ đá, một mặt lẩm bẩm nói.
Bộ Viễn Tiến Lâm tức giận nhìn Thiên Mang Ô nói:
- Gấp cái gì, Thiên Hà đại ca là người nói sẽ giữ lời, chuyện hắn đã hứa hẹn, chưa bao giờ giờ nuốt lời!
Luyện qua một hồi, Thiên Mang Ô lại nói:
- Dù sao đi nữa chúng ta cũng không có chuyện gì, không bằng đi tìm Tư Vân muội muội và Vệ di học trộm chút y thuật, sau này hạ sơn rồi, bản thân có thể chế dược, cứu sống người khác, cũng rất không tồi!
- Đùa giỡn vừa thôi, ta sẽ không học trộm cái nghề này!
Bộ Viễn Tiến Lâm dừng lại, cởi túi tiền buộc tại đùi của chính mình, nhất thời lấy từ trong đó một tiểu kim thử khả ái, sờ sờ vào đầu tiểu kim thử.
Tiểu kim thử nhìn xung quanh một chút, sau đó liền quay tròn từ trên đùi Bộ Viễn Tiến Lâm bò lên, sau đó ngồi xổm trên bờ vai của hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây, mũi càng không ngừng ngửi ngửi, chít chít kêu lên hai tiếng.
- Có người tới, chúng ta đi thôi!
Bộ Viễn Tiến Lâm nghe được thanh âm của tiểu kim thử, lập tức thu nó lại cất vào trong túi.
Bọn họ vừa mới đi được vài bước, chỉ thấy cách đó không xa có một gã thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, nhất thời nhãn tình sáng lên, bước tới đón nói:
- Tiến Lâm ca, Vô Thương ca, các huynh còn ở chỗ này nha, ta tìm các huynh hơn nửa ngày rồi!
- Nặc Nhĩ Lôi Lâm, đệ không tu luyện, tới tìm chúng ta làm gì?
Tiểu kim tử nghịch ngợm từ trong túi bò lên trên vai Bộ Viễn Tiến Lâm, Bộ Viễn Tiến Lam bắt được nó, ôm trong bàn tay xoa xoa, thái độ đối với Lôi Lâm rất lạnh nhạt, trên thực tế hai người bọn họ rất hâm mộ Lôi Lâm, có một sư phụ rất lợi hại dạy công pháp, thế nhưng hắn lại không chịu quý trọng cho tốt, cả ngày dây dưa với hắn muốn học tuần thú thuật gì đó.
Lôi Lâm vừa mới thấy tiểu kim thử của Bộ Viễn Tiến Lâm, con mắt nhất thời sáng hẳn lên, nói:
- Tiến Lâm ca, tiểu kim thử của huynh thuần dưỡng như thế nào vậy? Thực đáng yêu, ta cũng muốn thuần dưỡng một con, dạy cho ta được không?
- Không rảnh, chúng ta còn muốn tiếp tục rèn luyện thân thể!
Bộ Viễn Tiến Lâm tức giận nói, liền tiếp tục bước về phía Nhã Hiên Cư.
Nặc Nhi Lôi Lâm tựa hồ đối với thái độ lạnh nhạt của Bộ Viễn Tiến Lâm cũng không thèm để ý, ngược lại càng như keo dán dính sát người, chuyển sang Thiên Mang Ô nói:
- Vô Thương ca, các huynh mỗi ngày rèn đúc thân thể, khí lực rất lớn rồi, thế nào không học công pháp nha, nếu không ta len lén dạy cho các huynh công pháp ta đã học!
- Xì, ai học pháp môn của đệ, chính đệ còn học không xong, còn muốn dạy chúng ta, huống hồ đại ca ca nói, chúng ta không thích hợp tu luyện công pháp của Nguyệt Môn, chúng ta phải đợi đại ca ca trở về dạy chúng ta thứ tốt hơn!
Nghe xong lời này, vẻ mặt Nặc Nhĩ Lôi Lâm nhất thời ước ao, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói:
- Ta cũng rất muốn bái vị đại ca ca kia làm sư phụ, ta từ rất sớm đã nghĩ muốn học thuần thú thuật của đại ca ca rồi, ta cũng muốn thuần dưỡng một ưng vương thú và mã vương thú đây, chờ một chút, các huynh có nghe ta nói không vậy…
Vẻ mặt Lôi Lâm vô cùng ước ao nói, nhưng nhìn thấy Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô đã nghiêm mặt bỏ đi rồi, lúc này liền cấp tốc đuổi theo.
Ngay lúc ba thiếu niên bỏ đi, lúc này, trên đỉnh Huyễn Nguyệt Phong, thân ảnh Miên Nguyệt lẳng lặng đứng đó, nàng vẫn như cũ để tràn đôi bàn chân ngọc, mà nàng cũng không chạm đất, bên cạnh nàng lúc này, có một tiểu nữ đồng hơi chút béo mập, nhìn qua ước chừng khoảng hai tuổi, mái tóc bện hai bên, chỉ mặc một chiếc yếm đỏ màu phấn hồng, cánh tay đôi chân nhỏ bé, khả ái tới cực điểm.
Khác biệt chính là, tiểu nữ đồng có một đôi mắt thâm thúy, thâm trầm, lại lộ ra màu lam nhạt vô cùng mờ ảo và linh động. Trong đôi mắt của tiểu nữ đồng nhìn vào thân ảnh ba thiếu niên bên dưới ngọn núi, đang tự trầm tư.
Lúc này, Miên Nguyệt mở miệng nói:
- Ba thiếu niên này, có hai người là huyết mạch Cổ Vu tộc, tương khối thuần khiết một chút, người còn lại là nửa huyết thống Linh Tộc, từ phẩm tính bọn họ xem xét, hài tử Bộ Viễn Thị tâm trí thành thục thông minh, hài tử Thiên Mang thị hàm hậu giản dị, hài tử Nặc Nhĩ thị kiên nghị chấp nhất, đều có tư chất học Cổ Vu thuật rất tốt, tiền bối có dự định gì?
Tiểu nữ đồng theo thói quen vuốt vuốt tóc của mình, thanh âm non nớt, nhưng lại làm ra vẻ nói:
- Hài tử Bộ Viễn thị này có thể học tập phương pháp Vu linh, hài tử Thiên Mang thị có thể học phương pháp Vu thể, mà hài tử Nặc Nhĩ thị có thể học phương pháp Vu khống, bất quá ta hài lòng nhất chính là hài tử Tư Vân có nửa huyết mạch Vân Ly và nửa huyết mạch Cổ Vu, ta nghĩ muốn truyền thụ cho nó bí thuật Thiên Vu, để nàng mau chóng lớn lên!
- Chúng ta chỉ còn thời gian mười năm mà thôi!
Miên Nguyệt thấp giọng nói, nhãn thần lại nhìn về phía ngọn núi xa xa, nói:
- Mà sư đệ còn chưa tìm được Tinh Khung Bí Sách, không biết cần phải mất bao lâu!
Tiểu nữ đồng nói:
- Những hài tử này đều có tư chất thượng giai, thời gian mười năm, như vậy là đủ rồi, chỉ là việc này khả năng muốn liên lụy tới Nguyệt Tông.
- Kỳ thực lúc sư tôn gần đi, đã mơ hồ nhìn thấu chuyện này, Nguyệt Tông sẽ gặp phải một trường hạo kiếp, không thể nào tránh khỏi, thế nhưng có thể khẳng định được, Thiên Vu Nam Vực, người đã không thể nào thực hiện được điều đã từng suy nghĩ, muốn từ nội hoạn, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được!
Lúc này, tiểu nữ đồng nhìn về phía bên ngoài núi, thấp giọng nói:
- Bọn họ đã trở về, bất quá lần này ta còn muốn cùng hắn đi mở một nút buộc trong lòng, không mở được nút buộc này, tâm cảnh của ta thủy chung khó có thể thăng hoa!
Miên Nguyệt lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói:
- Tiền bối, nếu như người tham dự việc này mà nói, sẽ sớm đưa tới phiền toái lớn!
- Từ ngày ta niết bàn rời khỏi Yên Liên Động, phiền toái lớn cũng đã quan tâm tới chúng ta rồi, thông qua Mộng Xà Hồi Khống quan sát hài tử kia, ta rất thưởng thức tác phong của hắn, làm việc quả quyết, chưa bao giờ khiến chính mình rơi vào trạng thái bị động, mỗi lần hành sự đều là chủ động xuất kích, thường thường có thể tạo được hiệu quả ngoài dự liệu mọi người, vì vậy ta nghĩ, lần này cũng thử thay đổi một chút, huống hồ khúc mắc kia không giải quyết xong, ta thủy chung không thể tìm hiểu được chân lý đột phá Hư Cảnh!
- Nếu tâm ý tiền bối đã quyết, vậy thì chuyện tình sau này, vãn bối sẽ tự mình an bài!
Dùng thời gian hai ngày, Vân Thiên Hà mang theo tam nữ một lần nữa trở lại Nguyệt Miểu Sơn, khi tới chân núi đã sớm có người đứng chờ.
Lần này người tới đón bọn họ chính là một vị trưởng lão Ảo Nguyệt Phong.
Đợi khi Vân Thiên Hà tới gần, vị trưởng lão này liền hành lễ nói:
- Thái sư thúc trở về núi, bí chủ đã sớm chờ tại Luyện Nguyệt Động, còn thỉnh thái sư thúc theo đệ tử tới Huyễn Nguyệt Động trước!
Vân Thiên Hà gật đầu, quay sang nói với Đường Linh Toa:
- Linh Toa, nàng tới Linh Nguyệt Phong trước, một lúc nữa ta trở lại!
- Uhm, muội đi xem Vệ di và Tư Vân!
Đường Linh Toa gật đầu, nhìn Tầm Nguyệt nói:
- Tầm Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có muốn cùng muội trở lại Linh Nguyệt Phong hay không?
Mộng Ly nói:
- Muội muội cần cùng với ta tới Luyện Nguyệt Động trước, Linh Toa, một mình muội trở về Linh Nguyệt Phong đi, chúng ta trở lại sau!
- Vậy được rồi!
Đường Linh Toa gật đầu, lúc này vị trưởng lão Ảo Nguyệt Phong gọi tới một nữ đệ tử dẫn Đường Linh Toa trở về Linh Nguyệt Phong, Vân Thiên Hà đi theo vị trưởng lão này trực tiếp tới Luyện Nguyệt Động.
Đi tới trước di động thạch Luyện Nguyệt Động, vị trưởng lão Ảo Nguyệt Phong đứng bên ngoài lớn tiếng bẩm báo, sau đó hành lễ với ba người Vân Thiên Hà rồi trở về.
Mà Long nữ tỷ muội tiến vào trong Luyện Nguyệt Động, chỉ thấy Miên Nguyệt đã sớm đứng chờ bên trong động, bất quá đứng cùng một chỗ với nàng còn có một tiểu nữ đồng nhìn qua chừng hai ba tuổi, dáng vẻ béo mập cực kỳ đáng yêu.
Bất quá trong lòng Vân Thiên Hà từ sớm đã biết được tiểu nữ đồng này là ai, liền ôm quyền về phía tiểu nữ đồng nói:
- Ra mắt Vu tổ tiền bối!
- Khách khí rồi!
Tiểu nữ đồng gật đầu, khuôn mặt béo mập cùng với thanh âm phát ra vô cùng non nớt, để trong lòng Vân Thiên Hà chung quy cảm giác rất cổ quái, thế nhưng cũng không có bao nhiêu không thích ứng, dù sao có Lộng Nguyệt là một ví dụ trước đây, vì vậy biểu tình có vẻ rất tự nhiên.
Miên Nguyệt đánh giá hai Long nữ tỷ muội, gật đầu nói:
- Xem ra chia lìa linh phách chi thần rất thành công, cũng tương đối độc lập, nhưng có thể kết hợp thành một thể, đúng là không tồi nha!
Mộng Ly liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, gật đầu nói:
- Bất quá lần này coi như là tỷ muội chúng ta gặp vận khí tốt, hơn nữa một ít trùng hợp, cho nên mới có thể thuận lợi như vậy!
Tiểu nữ đồng nói:
- Xem ra không chỉ có chia lìa thành công, thậm chí ngay cả tính tình cũng rất khác nhau, là hai thái cực, a... Ngươi đang làm cái gì…
Tiêu nữ đồng đang nói, đột nhiên cảm giác chính mình bị người ta bế lên, không khỏi kinh hô một tiếng.
Mộng Ly ôm lấy tiểu nữ đồng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nói:
- Ngươi hiện tại đã niết bàn sống lại rồi, nên có bộ đáng của tiểu hài tử nha, còn làm ra vẻ, biểu tình nghiêm túc, một điểm cũng không như nguyên bản, tiểu Phạm Ny, mau gọi tỷ tỷ!
Thấy một màn như vậy, mọi người ngạc nhiên, cái trán Vân Thiên Hà đổ mồ hôi hột, cô nàng Mộng Ly này cũng quá chơi ác đi!
- Lão quái nghìn năm ngươi, ai kêu tỷ tỷ ngươi, a, không nên đánh mông ta!
Thời điểm Mộng Ly chơi đùa với tiểu nữ đồng, lại nghe được tiểu nữ đồng gọi nàng là lão quái nghìn năm, lúc này trộm liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái, trên trán hiện hắc tuyến (đường đen), ôm lấy cái mông tiểu nữ đồng ba ba hai tiếng vỗ, trách mắng:
- Cho ngươi nói, ta cho ngươi nói…
Cái trán Vân Thiên Hà cũng không khỏi hiện lên hắc tuyết, đã biến thành đen kịt.
Miên Nguyệt cũng cười khanh khách nói:
- Sư đệ, nếu như đệ xem xét theo quan niệm tục thế, quá quan tâm đến tuổi tác mà nói, đệ sẽ làm cho chính mình rơi vào trong vòng luẩn quẩn, nhân sinh một đời, cây cỏ một thu, người phá mệnh lý, nếu như có thể độ Tử cảnh, liền có thể sống thêm một đời, cây cỏ mọc rễ, sau khi héo rũ lại trọng thổ đâm chồi, cũng có thể tiếp tục một mùa thua, điều này chính là mệnh lý vạn vật tuần hoàn, cần đệ phải tìm hiểu, thích ứng mới được!
Vân Thiên Hà gật đầu, tỉ mỉ ngẫm lại, chuyên tình chính mình xuyên qua cũng tồn tại, tuổi tác thân thể này mới hai mươi, nhưng trên thực chất lại không phải như vậy, nếu như muốn nói về thực giả, xác thực sẽ làm cho chính mình rơi vào trong một vòng tuần hoàn suy lý, mà đây hiển nhiên không phải là đẳng thức một cộng một bằng hai, tuyệt đối không thể dùng tuổi kiếp trước và kiếp này để so sánh.