Chương 488: Mai Phục
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2565 chữ
- 2020-05-09 07:46:14
Số từ: 2558
Nguồn: Bàn Long Hội
Đoàn người tới Lợi Châu, theo hướng Đông cưỡi ngựa chạy nhanh, khí trời hiện tại đang dần dần chuyển ấm, đoàn người Vân Thiên Hà liên tục đi đường mấy ngày, khi tiến vào Lợi Châu, nơi đây đã là thời tiết mặt trời chói chang.
Tiết trời hiện tại chính là đầu mùa hạ.
Nhóm người Vân Thiên Hà trong thời gian tương đối dài vừa qua thích ứng với giá lạnh và trời đất một màu trắng xóa, trở lại gia hương ấm áp, sinh cơ bừng bừng, tâm tình trong phiến thiên địa khí trời lửa nóng, cũng theo đó lửa nóng lên.
Cộp cộp…
Trên đường cái Lợi Châu, móng ngựa chạy gấp, mấy kỵ sĩ phóng đi như điện, cả đoàn người giống như đạo nước lũ lan tràn thẳng hướng Lợi Châu.
Từ miệng Đồ Nguyên Đồ biết được gia tộc đã từng trải qua mấy lần đại kiếp nạn, Vân Thiên Hà cưỡi ngựa chạy trên đường cái, nỗi nhớ nhà dần dần tăng lên, hận không thể lập tức xuất hiện trong nhà nhìn xem rốt cuộc đã biến hóa như thế nào. Muốn gặp mẫu thân mà tận đáy lòng chính mình một mực lo lắng, xem xem người tại chỗ mình an trí có sống yên bình hay không?
Tốc độ của Vân Bôn hiện tại có thể nói không một loại ngựa nào có thể so sánh được, lúc phi nhanh trên đường, có thể cảm thụ được tâm tình chủ nhân, thậm chí ngay cả hai thất Phi Tuyết Mã cũng nóng lòng chạy trước đoàn người một mảnh lớn.
Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt cưỡi một con, Mộng Ly và Liên Tinh cưỡi một con, bọn họ đuổi theo không bỏ, thủy chung cách Vân Thiên Hà một đoạn, trong lòng tam nữ, loại tình cảnh càng tiếp cận với nhà của hắn, càng rất nhanh phải gặp người nhà hắn, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ không giống nhau, nhưng điểm chung là rất phức tạp rối bời.
Từ lúc Đường Linh Toa tiến vào phiến thổ địa Lợi Châu, tâm tình của nàng mười phần phức tạp, nàng tưởng niệm trước kia tại Kinh Thành, cả ngày phải lấy nước mắt rửa mặt, lại nhớ tới mẫu thân của mình, còn có người không có bằng hữu kia, không có tự do, nhân sinh vô cùng u ám, đó là ca ca của nàng.
Thế nhưng khi nàng bước lên trên phiến thổ địa đã từng cho nàng quãng thời gian sung sướng nhất, còn có quãng thời gian ngây thơ tận hưởng hương vị tuổi trẻ, nàng bỗng nhiên nghĩ tới hoàn cảnh gia tộc Đồ thị ngày hôm nay, nghĩ tới những hành vi của phụ thân, nghĩ tới chính mình sau khi theo hắn trở về nhà, người nhà của hắn sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn nàng, vì vậy trong lòng nàng có chút mê man.
Mà Tầm Nguyệt và Mộng Ly, hai tỷ muội nàng tâm ý tương thông, tuy rằng hai nàng hiện đang không có danh phận thê tử Vân Thiên Hà, nhưng dù sao các nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua mẫu thân và người nhà Vân Thiên Hà, lúc này trong lòng các nàng cũng phi thường khẩn trương, giống như nàng dâu nhỏ phải gặp cha mẹ chống, tâm trạng thấp thỏm lo lắng không thôi.
Liên Tinh cùng cưỡi ngựa với Mộng Ly, cảm giác được Mộng Ly có tâm sự, hơn nữa cũng có vẻ tương đối khẩn trương, trên đường phi nhanh, nàng thường xuyên nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà đằng trước ngây người, không khỏi hỏi:
- Mộng Ly, vì sao ngươi lại khẩn trưởng như vậy, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân sắp gặp người nhà hắn sao?
- Không phải đâu!
Mộng Ly đang suy nghĩ xuất thần, đột nhiên bị Liên Tinh cắt đứt, liền lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng trên gương mặt kiều mị động lòng người đã hiện rõ hai bông hoa hổng tươi thắm.
Chỉ là Túc Dao theo sát bọn họ đằng sau, quan sát thần sắc của tam nữ khác nhau, trong lòng của nàng cũng thầm thở dài, lần này nàng và hắn gặp lại, nàng đã từng huyễn tưởng vô số lần, thế nhưng khi thực sự diễn ra, cuối cùng lại trở thành kết quả thản nhiên như gần mà cũng như xa.
Nhưng nàng lại tiếp tục suy nghĩ một chút, tuy rằng nàng và hắn đã từng có một lần duyên phận phu thê hờ, thế nhưng loại tình cảnh lúc đó cũng không phải là do giữa bọn họ sinh ra cảm tình rồi kết tinh kết quả tạo thành. Chỉ là, hình ảnh lúc đó, trong lòng Túc Dao vẫn không thể nào quên được, càng tưởng niệm càng động tình với hắn khó nhịn, mỗi một lần nhìn thấy hình ảnh muội muội tự lẩm bẩm một mình, đều kéo nàng trở lại hiện thực.
Túc Dao biết, nàng còn có một muội muội cũng luôn nhớ hắn không quên, cuồng dại dứt khoát, nhưng hôm nay thấy bên cạnh hắn có ba vị thê tử quốc sắc thiên hương, dung mạo không hề thua kém tỷ muội hai nàng, hơn nữa thực lực lại càng sâu đến không thể dò xét, thân phận thần bí, chỉ riêng điều này đã khiến cho tỷ muội hai nàng không có tư cách để đứng ngang hàng với bọn họ.
Mỗi lần suy nghĩ tới đây, trong lúc Túc Dao lại cảm thấy có chút chua sót khổ sở.
Đây là lần đầu tiên Ô Lan trưởng lão đi ra, dọc theo đường đi, đối với cảnh trí xung quanh có thể nói vô cùng mới mẻ, hăng hái thưởng thức, thuận tiện nghe lời giảng giải của Bạch Nương Tử với mình, cảm giác hứng thú dạt dào.
Chỉ là trên đường, nàng cưỡi ngựa bên cạnh Túc Dao, lại chung quy thấy nữ hài tử này tâm sự tầng tầng, vì vậy nàng nhìn hai thất ngựa phi hanh phía trước, cộng thêm thân ảnh kiên nghị chạy đầu tiên, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Vân Thiên Hà đã từng nhắc với nàng về chuyện Huyễn Vụ tộc, mà hôm nay nàng đã găp phải một nữ tử Huyễn Vụ tộc, lần đầu tiên Ô Lan nhìn thấy nàng đã cảm thấy vô cùng thân thiết, thông qua một ít bắt chuyện, Ô Lan biết được, Huyễn Vụ tộc là do hậu nhân bộ lạc Ô Thác và bộ lạc Lam Lệnh kết hợp với nhau, sau đó lại kết hợp với hậu duệ Phong tộc, hỗn hợp ba loại huyết mạch mới hình thành nên một chủng tộc với thiên phú đặc thù, cho nên lúc ba loại thiên phú huyết mạch dung hợp, khiến cho thiên phú vốn có của bản thân họ biến hóa thành huyễn vụ thần kỳ.
Đã suy đoán được tâm tư của Túc Dao, Ô Lan liền nhanh chóng chạy lên, thấp giọng truyền âm với nàng, nói:
- Hài tử, nếu thích, nên chủ động một chút, nếu như ngươi có thể hạ sinh cho hắn một nam nửa nữ, chúng ta ngược lại sẽ rất cảm kích ngươi!
- Trưởng lão, này…
Túc Dao kinh hãi, quay sang, không thể tưởng tượng nhìn Ô Lan, nói:
- Đây là vì sao, hắn không phải đã có ba vị thê tử rồi sao?
Ô Lan lắc đầu, nói:
- Hài tử, ngươi có điều không biết, trong ba vị thê tử của hắn, một người tu luyện công pháp đặc thù, tạm thời mất đi năng lực sinh dục, mà hai người còn lại, bản thân có chút đặc thù… Hơn nữa hiện tại các nàng còn đang bị vây trong giai đoạn còn nhỏ, khó có khả năng sinh dục, mà trên người hài tử này lại chảy xuôi dòng máu Vân Ly, hiện tại không còn người nào khác truyền thừa, mà huyết mạch của hắn tuyệt đối không thể đoạn tuyệt, chúng ta có nghĩa vụ trợ giúp hắn tìm kiếm nữ tử thích hợp, giúp hắn sinh nhi dục nữ!
- Thế nào, tại sao có thể như vậy?
Túc Dao nhếch cái miệng nhỏ nhắn, có chút không thể tin tưởng được, thế nhưng không biết vì sao nghe được lời này, trong lòng nàng cảm thấy có chút vui mừng, đây chẳng phải nàng cũng có cơ hội hay sao?
Ô Lan thấy biểu tình của Túc Dao, cười cười nói:
- Hài tử, ngươi đã thích hắn, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi một tay, ta nhìn ra được, ngươi và hắn đã sớm có một đoạn nhân duyên phu thê thực sự rồi, có đúng không?
Nghe xong lời này, Túc Dao lập tức đỏ mặt thấu mang tai, nàng không ngờ tới, chuyện tình bí ẩn tới như vậy cư nhiên bị Ô Lan liếc mắt liền nhận ra, trong lúc nhất thời ngượng ngùng khó dừng, cúi đầu không biết nên nói cái gì.
Ô Lan cười nói, kỳ thực điều này cũng không có gì sai, trên người hắn có một cỗ mệnh tức thủy chung quanh quẩn, mà khi ngươi xuất hiện bên cạnh hắn, cỗ mệnh tức này càng rõ ràng hơn một chút, phàm là tiền bối Linh tộc đều có thể cảm nhận được. Chính là vị trưởng bối Đồ gia phía sau chúng ta, sợ rằng lúc nhìn thấy ngươi liền biết được, tuy rằng hắn không nói cái gì, thế nhưng ta nghĩ lúc hắn trở về nhất định sẽ làm chuyện gì đó, ngươi yên tâm là được!
Bỗng nhiên nghe được những lời này, tâm tình Túc Dao đột nhiên trở nên tốt đẹp, nàng hình như đi trong bóng tối thấy được ánh rạng đông, vì vậy tâm tình cưỡi ngựa trên đường đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đoàn người mang theo tâm tự khác nhau chạy đi, tiến trình rất nhanh, đến giữa trưa ngày thứ năm đã tới địa giới thành Lợi Châu.
Hành tẩu trên quan đạo, vượt qua một ít đường nhỏ hoang dã, chỉ cần đi qua được một ngọn núi hoang là có thể nhìn thấy thành Lợi Châu. Vân Thiên Hà đã sớm quen thuộc với hoàn cảnh địa lý nơi đây, trong cuộc hành trình không hề dừng bước, trực tiếp chạy vào con đường nhỏ nơi núi hoang.
Đây là một ngọn núi hoang không hề có tên, cũng là nơi lần đầu tiên Vân Thiên Hà đi săn thú, bắt ưng, đồng thời kết bạn với Lão Cái, nhận được sự chỉ điểm của Lão Cái, cũng khiến cho thế giới quan và nhân sinh quan của hắn đã biến đổi rất nhiều.
Hôm nay lại từ chạy qua chân núi ngọn núi hoang này, trong lòng cảm hoài hồi tưởng, tuy rằng cũng không quá lâu, nhưng Vân Thiên Hà luôn luôn có một loại cảm giác giống như hơn mười năm trước, mỗi lần nhớ tới, đều có chút hồi vị xúc cảm.
Nhưng loại cảm xúc hồi vị này, chỉ nhoáng lên trong lòng Vân Thiên Hà, theo sát đó là cảm ứng cảnh giác.
Phía trước con đường nhỏ là một thung lũng chật hẹp, đó cũng là nơi cửa núi, khi vượt qua đoạn đường này, tiếp tục đi về phía trước là bình nguyên hoang dã bằng phẳng, lấy tốc độ của Vân Thiên Hà, tối đa trong thời gian một nén hương là có thể trở lại thành Lợi Châu.
Nhưng mà khi vừa mới tiến vào cửa ngõ con đường nhỏ, nhìn địa phương thích hợp mai phục này, trong lòng Vân Thiên Hà lập tức cảm giác được có một cỗ nguy hiểm ẩn núi, giống như một đầu sư tử ngủ đông, bày ra bẫy rập, đang ở một góc tối nào đó bí mật, chăm chú quan sát bước tiến của con mồi tiến vào trong bẫy rập.
- Là người nào bố trí mai phục nơi đây, rốt cuộc là muốn đối phó với ta hay là đối phó mấy người Túc Dao?
Trong lòng Vân Thiên Hà nghi hoặc, chậm rãi để Vân Bôn thả lỏng tốc độ, mọi người đều cảm ứng cảnh giác.
Lúc này Mộng Ly và Đường Linh Toa cũng thúc ngựa theo lên, Mộng Ly nói:
- Thiên Hà, nơi này có mai phục, bất quá chỉ là đám kiến hôi thực lực yếu đuối, mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Tông Sư, hình như không phải mục đích đối phó chúng ta!
- Ta nghĩ có thể là tam thúc công vận chuyển vật tư tới Thiên Quỷ Sơn lần này đã khiến cho một số kẻ chú ý, vì vậy bọn họ muốn ở chỗ này bố trí mai phục kiếp sát, nếu như muốn đối phó với chúng ta, những người này đến bao nhiêu cũng là chịu chết, địch nhân chắc hẳn không đến mức ngu xuẩn như vậy!
Vân Thiên Ha nói, lúc này mọi người đều thả chậm tốc độ, chờ Đồ Nguyên Đồ và Túc Dao đến gần, thuận miệng nói:
- Tam thúc công, thời điểm các ngươi rời khỏi thành có phải là vượt qua địa phương này?
Đồ Nguyên Đồ hiển nhiên từ lâu đã lưu ý đến xung quanh có khả năng mai phục, nhưng không thèm để ý, nghe Vân Thiên Hà hỏi, liền nói:
- Chúng ta ra khỏi thành không mang theo vật tư, tới Khai Châu mới để Tinh Mông và Tinh Diệu chuẩn bị, nhưng nếu như trở lại Đồ gia mà nói, nơi này hiển nhiên là địa phương nhất định phải qua, có người bố trí mai phục nơi đây, rất bình thường, hẳn là không phải mục đích đối phó các ngươi!
- Nếu như nhằm vào chúng ta, bọn họ không có tin tức linh thông như vậy, hoặc là bọn họ biết trước chúng ta sẽ đi qua nơi này?
Đồ Nguyên Đồ gật đầu nói:
- Lão phu nghĩ đây hẳn là một lần thử dò xét nhằm vào chúng ta, đám người ám sát vẫn ẩn nấp trong Lợi Châu chưa rời đi, trước khi trưởng lão Linh tộc tới, bọn họ thỉnh thoảng lại lẻn vào trong thành dò hỏi tin tức, hoặc là thực thi hành động ám sát, mà sau khi có tộc trưởng Linh tộc tọa trấn, đám người này không dám tùy tiện lẻn vào trong thành làm càn, tin tức ngươi trở về lần này, tạm thời chưa thể nào lộ ra, vì vậy tất cả những người mai phục nơi đây cần phải xóa sạch toàn bộ!
Không đợi lời nói Đồ Nguyên Đồ ra hết, đám người Vân Thiên Hà từ trên lối đi nhỏ phụ cận vượt qua, mặt đất đột nhiên truyền tới rung động kịch liệt.
Không chỉ có người mai phục, hơn nữa xung quanh còn bố trí bẫy rập, khóe miệng Vân Thiên Hà nhếch lên, nở nụ cười hứng thú chơi đùa.