Chương 502: Cái Giá Của Sự Âm Hiểm


Số từ: 2422
Nguồn: Bàn Long Hội
Thế giới võ giả, cường giả vi tôn!
Trong thế giới này, con người truy cầu cực hạn của võ đạo, muốn đạt đến cảnh giới Thiên Vị lĩnh vực, phá toái hư không, cầu được trường sinh, đó chính là mơ ước chung của tất cả bọn họ.
Trong thế giới võ giả, võ giả cấp bậc thấp, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn những võ giả cấp bậc cao!
Có lẽ có người coi thường điều đó, cho rằng điều đó bất quá chỉ là phù vân, nhưng kết quả hắn nhận được chính là một cuộc sống hèn mọn, hoặc là uất ức chết đi giống như một con kiến hôi.
Trong mắt cường giả, địa vị của những kẻ yếu nhược thủy chung chỉ là kiến hôi mà thôi.
Đám võ giả bị coi như kiến hôi chết đi trong Thanh Long sơn, bọn chúng muốn trở nên mạnh mẽ nên đã phụ thuộc vào cường giả, nhưng chẳng qua chúng cũng bị cường giả lợi dụng như một công cụ, trong con mắt của cường giả, chúng thủy chung vẫn chỉ là những con kiến hôi, cho nên chúng mới táng thân ở nơi này.
Vân Thiên Hà tiêu diệt một cao thủ thực lực cấp Tông sư ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, lấy thực lực hiện tại của hắn, những kẻ này trên cơ bản chỉ cần phất tay là giết được, ngậm ngùi táng thân trên sườn núi.
Trong quá khứ, Tông sư đối với hắn là một tồn tại xa vời. Hắn có nỗ lực thế nào, trí tuệ có siêu việt tới đâu, nhưng trước mắt Túc Tĩnh Vương, một kẻ có quyền thế, lại có thực lực cấp Tông sư, hắn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Trải qua nhiều năm nỗ lực, khi hắn từng bước trưởng thành tới giai đoạn hiện nay, có thể trong nháy mắt đánh chết một cao thủ cấp bậc Tông sư, khi hắn nhận thấy mình đã có thể chống lại một nhân vật như Túc Tĩnh Vương, thì trong lòng hắn, cũng không hề có sự tự mãn, mà lại là một loại sầu lo.
Bởi hắn đã từng gặp qua những cao thủ so với Túc Tĩnh Vương còn lợi hại hơn, có những Nhân Cảnh Võ Thánh tiêu dao trong nhân gian, không bị bất luận điều gì ước thúc, cũng có những Võ Tôn lánh đời không ra, một lòng truy cầu cảnh giới võ đạo càng cao hơn, truy cầu trường sinh bất tử, phá toái hư không. Con đường mà hắn phải đi, vẫn cần cố gắng tiếp tục hơn nữa, không hề có giới hạn.
Sau khi đánh chết năm kẻ ẩn núp trong núi, Vân Thiên Hà cũng không tiếp tục điều tra xung quanh nữa.
Hiện tại người đến Thanh Long sơn này, bất kể là đục nước béo cò, hay truy tìm bảo vật, đã càng ngày càng nhiều, trong này có cả lâu la của Thiên U Ám Điện, Thiên Tháp, Trường Sinh Giáo, hoặc là Nhật Tông phái đến thăm dò, cũng đều bị ám sát không một tiếng động, táng thân nơi sườn núi, không có bất kỳ người nào cảm nhận được.
Trong núi nhiều người như vậy, chết đi mấy tên, ai thèm để ý?
Mục tiêu hiện tại của mọi người chính là tiến vào Độc Long cốc, nhưng lượng người có thể thuận lợi tiến vào không nhiều, thậm chỉ có kẻ ở cửa cốc gặp phải một vài mãnh thú cường hãn, hoặc là độc vật tập kích, cũng không ai giúp bọn họ.
Vân Thiên Hà trở lại Độc Long cốc, trên đường đi có thể thấy những xác chết do kịch độc, thậm chí cả những kẻ đang thống khổ thảm thiết, biết rõ nơi này đầy rẫy kịch độc, những người này còn liều mạng chạy tới, biết rõ chỉ là lời đồn, còn muốn tới tìm bảo vật, hà tất phải như vậy?
Trong lòng không có chút thương hại, bởi vì bọn họ tham lam.
Sau khi tiến vào Độc Long cốc, diện tích bên ngoài khá lớn, giống như một cái miệng đang mở to, rất nhiều người đến tìm bào vật, thăm dò xung quanh, nhưng có vẻ rất cẩu thả, qua quít.
Nhưng khi càng đi vào trong, nơi nào cũng là độc vụ lan tràn, số lượng mãnh thú, độc trùng kịch độc cũng dần dần nhiều lên, thậm chí Vân Thiên Hà còn thấy một số mãnh thú bị người ta giết chết một cách tàn nhẫn.
Vân Thiên Hà nhìn qua những mãnh thú kia, tuy là linh thú, nhưng nội đan sớm đã bị kẻ khác lấy đi, những kẻ này vì tranh giành một cỗ thi thể, thậm chí liều cả tính mạng, không biết là ngu xuẩn hay sống chán rồi.
Tiến vào sâu hơn một chút, nơi này kẻ tầm bảo vào được càng ít hơn, người hắn gặp được đều là những kẻ đã biến thành xác chết, nếu như có kẻ muốn mạo hiểm tiến vào đến tận cùng, như vậy chính là ngại mạng mình quá dài rồi.
Sau khi đến đây, Vân Thiên Hà đem một viên tị độc hoàn mà Bạch Nương Tử đưa cho ngậm vào trong miệng, một cỗ nhiệt hỏa dần dần lan tỏa ra toàn thân, tiếp tục đi về phía trước cũng không cần phải e ngại độc vụ nữa, chỉ cần cẩn thận đề phòng một số độc thảo và độc vật là được.
Đi khoảng thời gian chừng nửa nén hương, khi vòng qua một hồ nước có dây leo độc vật chằng chịt, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy hiếu kỳ, nơi này đã đi sâu vào trong cốc, gần sát địa phương ao đầm độc vụ, người có thể tiến vào tận đây, nếu như không phải thực lực mạnh, thì cũng có phương pháp tị độc.
Theo nơi âm thanh kia phát ra, Vân Thiên Hà một đường tìm kiếm, đầu tiên phát hiện hai cỗ thi thể nổi lên trong ao đầm, đi được chừng ba mươi bước, nơi này đồng dạng là hai cỗ thi thể toàn thân trúng độc đã bốc mùi hư thối, cũng không phát hiện ra người nào còn sống.
Hắn lại tiếp tục đi sâu thêm, khoảng chừng gần trăm bước, mới thấy bong dáng một thanh niên tuấn tú ở bên cạnh một vũng bùn, trong tay cầm một chiếc chủy thủ, mà trên chủy thủ là vết máu loang lổ.
Trên bắp đùi của thanh niên có một vết thương, rõ ràng là do chủy thủ tạo thành, xem ra thanh niên này hẳn là bị độc vật cắn bị thương, vì phòng ngừa độc tính lan tràn để bảo trụ tính mệnh nên mới rạch vết thương ra.
Người thanh niên này phải tự băng bó cho mình, thân thể có chút cứng ngắc, hoạt động hơi khó khăn, thấy Vân Thiên Hà đi qua, lúc này ánh mắt sáng lên, liền kêu lớn:
- Huynh đệ, có thể giúp ta một chút hay không, ta nhất định sẽ hậu tạ?
Vân Thiên Hà nhìn lướt qua trên người thanh niên, thấy hắn mang theo nhiều đồ vật kỳ lạ, thản nhiên nói:
- Ngươi đến đây làm gì?
Thanh niên sửng sốt, lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bản công tử bị người ta lừa gạt, bị lừa thật thảm, thủ hạ của ta đều đã chết ở đây, nếu như ngươi có thể giúp ta ra khỏi cốc, ta sẽ báo đáp ngươi!
- Chút thương tích ấy của ngươi, chỉ là ngoại thương, hẳn vẫn có thể tự mình ra khỏi cốc, còn cần người hỗ trợ sao?
Thanh niên vừa nghe xong, ánh mắt hiện lên vẻ lo âu, nhất thời cực lực cầu xin, nói:
- Huynh đệ, ta bị độc xà cắn, tuy rằng đã xử lý vết thương, nhưng thân thể suy nhược, ở đây lại toàn bùn lầy, hoạt động khó khăn. Ngươi giúp đỡ ta đi, ngươi muốn quyền thế, đan dược, hay công pháp gì ta đều sẽ thỏa mãn ngươi.
Vân Thiên Hà nhìn qua tay nải trông như túi hương của thanh niên kia, thấy trên đó có một ít đồ án kỳ lạ, liền đi tới nói:
- Ta đây giúp ngươi ra khỏi cốc vậy!
Nói rồi, Vân Thiên Hà làm tư thế đỡ thanh niên, tay tự nhiên là đụng vào túi hương kia, cảm giác túi hương này cũng không có gì kỳ lạ. Trong lúc đứng dậy, y phục của thanh niên này vô ý hé ra, Vân Thiên Hà phát hiện hắn mặc một chiếc áo cộc màu ngọc bích, trên mỗi khuy áo đều gắn một hạt châu, bên trong hạt châu này có một cỗ khí tức kỳ dị, phỏng chừng nhờ nó mà thanh niên này không bị độc vụ ảnh hưởng.
Khi thanh niên được Vân Thiên Hà nâng dậy, hắn hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên tia sáng tựa như âm mưu đã thực hiện được, lúc đứng dây, thân thể hắn lại mềm nhũn, làm như muốn ngã, rồi nhào vào trong ngực Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà thấy cử động của thanh niên, nhất thời hiểu ra, ngươi muốn đùa, ta liền đùa cùng ngươi, xem ngươi có thể làm ra trò gì mời mẻ.
Vì vậy, khi thanh niên muốn nhào vào lòng hắn, thân thể Vân Thiên Hà hơi nghiêng, lui về phía sau, lại vừa đỡ thanh niên đứng thẳng lên, tay của hắn vẫn luôn giữ vai của thanh niên.
- Đi thôi!
Vân Thiên Hà nắm lấy bờ vai của hắn, đỡ hắn đi về phía trước.
Chúc Cống thấy kế thứ nhất không thành, trong lòng lại nảy ra ý khác, lúc đi qua vũng bùn, đột nhiên thân thể lão đảo một cái, cả người hình như muốn nhào vào trong vũng bùn, vì vậy lo lắng hô to:
- Cứu ta…
Trong lòng Vân Thiên Hà cười lạnh một tiếng, đợi Chúc Cống rơi vào trong đống bùn, tiện tay buông vai hắn ra, rồi mạnh mẽ giữ chân hắn lại, sau đó vận kình lôi lên, chỉ là không cẩn thận kéo đến ông quần, xoạt một tiếng, ống quấn liền bị kéo rách, lập tức huỵch một tiếng, thanh niên lại nhào vào trong vũng bùn, trên tay Vân Thiên Hà chỉ còn lại nửa đoạn ống quấn bị xé rách.
- Xấu hổ a, không giữ được…
Vân Thiên Hà thấy Chúc Cống ngã vào trong vũng bùn, khiến cả người đầy bùn, lộ vẻ áy náy nói, rồi tiếp tục đỡ thanh niên đứng dậy.
Trong lòng Chúc Cống sớm đã rất oán hận, hắn thấy Vân Thiên Hà vẫn luôn nắm lấy vai mình, mà thân thể hắn lại toàn bùn, liền cởi áo khoác ra, khi bộ áo màu ngọc bích bị cởi ra, thanh niên đột nhiên hét lớn:
- Huynh đệ, cẩn thận phía sau có rắn…
Phía sau vốn không có rắn, trong lòng Vân Thiên Hà biết rõ, nhưng vẫn cố ý xoay người ra đằng sau.
Đúng lúc này khuôn mặt Chúc Cống lộ ra vẻ dữ tợn, mãnh mẽ giữ bàn tay của Vân Thiên Hà, sau đó ráng sức ném hạt châu trên áo ngọc bích xuống.
Nhưng đúng lúc hắn ra tay, Vân Thiên Hà đột nhiên nắm chặt tay, đồng thời trên tay hiện lên một đoàn hỏa diễm màu xanh lam, khi đoàn hỏa diễm tiếp xúc với hạt châu trên áo, hạt châu trong nháy mắt liền bị đóng bằng, lập tức bốc cháy, toát ra một đoàn sương mù màu đen.
A…
Chúc Cống hét thảm một tiếng, khi hắn cảm thấy hàn ý lạnh lẽo vô cùng đang xâm nhập tâm trí của mình, hắn muốn vận công chống đỡ, nhưng lập tức nhận ra, hắn mới vận khí một chút, trong nháy mắt tựa hồ như bị điểm huyệt, cỗ hỏa diễm kia bắt đầu ăn mòn thân thể hắn, tựa như muốn thiêu đốt linh hồn hắn.
Chúc Cống thảm thiết ngã lăn trên mặt đất, Vân Thiên Hà liền vung bàn tay, cỗ hỏa diễm màu xanh lam trong lòng bàn tay biến mất, ngồi xổm xuống nhìn Chúc Cống, lạnh nhạt nói:
- Mấy trò hề đó cũng có chút thực dụng, nếu ta đoán không nhầm, trong hạt châu đính trên áo ngươi có một cổ độc, nếu như chạm phải cổ độc sẽ xâm nhập vào trong cơ thể, như vậy thật là độc ác, thật là hiếm thấy!
Trong cơ thế Chúc Cống đang bị một cỗ hỏa diễm thiêu đốt, môi của hắn bị đông lạnh muốn chết, thân thể uốn éo, vô cùng thống khổ, nhưng trong miệng vẫn run run nói:
- Ngươi, ngươi làm sao…có thể nhận ra…
Vân Thiên Hà chỉ trơ mắt nhìn Chúc Cống bị hỏa diễm màu xanh lam thiêu đốt, thản nhiên nói:
- Một kẻ có thực lực cấp bậc Tông sư, trên người mang vật tị độc nếu sợ độc vật thì trên đời này còn ai có thể chịu được, ngươi dụng tâm rất kín đáo, ngươi muốn dùng phương pháp đó để ta tiếp xúc với chiếc áo trên người ngươi, hiển nhiên chiếc áo đó cũng là vật đặc biệt. Hơn nữa đồ án trên đó, rõ ràng chính là đồ án của nội bộ Thiên Tháp. Ngươi bố trí tất cả để đối phó với ta, tưởng ta sẽ ngu ngốc bại trên tay ngươi sao?
Chúc Cống nghe xong lời này, ngón tay run run chỉ về phía Vân Thiên Hà, không nói thêm được lời nào, tuyệt khí mà chết.
Khi cỗ hỏa diễm màu lam thiêu đốt bên trong thân thể hắn biến hắn trở thành tượng băng, Vân thiên Hà dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, cả thi thể Chúc Cống cùng với y phục đều vỡ tan thành những khối băng trong suốt.
Còn túi hương kia đã rơi ra ngoài, hoản hảo không tổn hao gì nằm trên mặt đất, mơ hồ lộ ra một cỗ lực lượng quỉ dị…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Võ Động Thiên Hà.