Chương 507: Tượng Gỗ Thần Kỳ
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2371 chữ
- 2020-05-09 07:46:17
Số từ: 2364
Nguồn: Bàn Long Hội
Hai người này không mở miệng thì thôi, vừa nói liền đã muốn Vân Thiên Hà đem ba tượng gỗ kia ra cho bọn họ nhìn, mặc kệ bọn họ có biết lai lịch của chúng hay không, hay còn có nguyên cớ gì khác, hắn vẫn phải cẩn thận.
Do đó Vân Thiên Hà lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết lai lịch của hai vị tiền bối, thứ đó quan trọng như vậy, không thể tùy tiện cho người khác xem, mong hai vị thứ lỗi!
Lúc này Âu Thần đột nhiên đi tới bên cạnh bàn, di chuyển cái giá trên bàn, chợt nghe cạch một tiếng, bức tường đằng sau dĩ nhiên cũng xoay ngược lại.
Bức tường kia quay một vòng, hiện ra trước mắt lại là một cái giá, nhưng đầu người gỗ trên cái giá này có chút đặc biệt, biểu tình, động tác của chúng không giống nhau, hơn nữa còn mang theo một cỗ năng lượng ba động kỳ dị.
Càng chủ yếu hơn chính là Vân Thiên Hà phát hiện những đầu người gỗ này đều khảm vào những cái lỗ ở trên giá, ngoài ra còn có ba cái lỗ không có đầu người gỗ nào khảm lên.
Âu Thần chỉ vào tượng gỗ trên mặt giá nói:
- Nhưng tượng gỗ này là do năm đó tổ tiên ta chạy khỏi Sắc Vi thôn mang theo. Bên trong phần mộ của tổ tiên ta cũng không có xương cốt của người, mà chỉ có những đầu người gỗ trên giá này, ai cũng không ngờ tới, chúng ta lại lấy chúng ra để ở đây!
Trưởng lão áo xám giọng nói trầm hậu nói:
- Những đầu người gỗ này dựa theo những cái lỗ ở trên giá, vừa đúng thiếu ba cái, mà ba đầu người gỗ mà ngươi nói, có thể bổ xung cho ba chỗ còn thiếu. Nếu như mục tiêu của mọi người đã rõ ràng, vậy sao ngươi còn không thẳng thắn nói thật ra, kỳ thực hàm nghĩa của những đầu người gỗ này chúng ta cũng không biết, chẳng qua nhận sự ủy thác của người khác, nên vẫn một mực trông coi ở đây mà thôi!
- Các ngươi nhận ủy thác của Nam Minh gia hay Nam Quang gia?
Vân Thiên Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão giả áo xám và lão giả áo lam.
Hai vị lão giả vẻ mặt đều trở nên sửng sốt, cổ quái nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Nam Minh gia và Nam Quang gia, ngươi nghĩ có gì khác nhau?
- Ta nghĩ có khác nhau, tuy rằng bọn họ là cùng một mạch, nhưng bản chất lại không giống, liền giống như hai vị, một vị mặc áo lam, tính tình cương liệt, một vị mặc áo xám, tính tình ôn hòa, người còn lại mà ta chưa thấy qua, có lẽ là tính tình giảo hoạt, ở bên ngoài nghe trộm nửa ngày, cũng nên thả người của ta rồi chứ?
- Ha ha, quả thật là một tiểu tử giảo hoạt hết sức, lão phu vậy mà lại bị ngươi phát hiện!
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng cười quái dị, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một lão giả mặc áo xanh, tóc thả phía sau, mày rậm râu dài đi vào, một đôi mắt cơ trí liếc qua liếc lại trên người Vân Thiên Hà, vuốt vuốt chòm râu nói:
- Quả nhiên không khác mấy so với lời kể của cháu trai Tiểu Khai, trẻ tuổi nhưng già dặn, giảo hoạt nhạy bén, miệng lưỡi kín đáo, nói cả nửa ngày, chủ đề đều liên quan tới chúng ta, chúng ta bất tri bất giác bị tiểu tử này dẫn dắt mà để lộ ra vài điều, nói thêm một lúc nữa có lẽ ngay cả gốc gác của chúng ta, tiểu gia hỏa này cũng thăm dò ra được!
Đúng như lời của Vân Thiên Hà, lão giả áo lam tình tình cương liệt, tương đối thẳng tính, lúc này liền trừng mắt nhìn Vân thiên Hà:
- Tiểu tử, làm sao ngươi biết được Nam Minh gia và Nam Quang gia, những gia tộc này tại Đông Vực này đã mai danh ẩn tích cả trăm năm rồi...
Lão giả áo lam kia còn chưa hết câu đã bị lão giả áo xanh kia ngắt lời, nói:
- Lão đệ, nói nhiều tất có lúc lỡ lời, ngươi còn nói nữa, chúng ta trước mặt tiểu tử này ngay cả một chút bí mật cũng không có, may mắn hắn không phải kẻ địch của chúng ta.
- Nếu là kẻ địch mà nói, lão phu liền giết chết hắn, còn nói nhiều lời vô ích làm gì!
Lão giả áo lam thầm nói một câu.
Lão giả áo xám vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói:
- Hài tử này xác thực rất cơ trí, chúng ta muốn biết chuyện của hắn, nhưng lời hắn nói khiến chúng ta như lạc vào trong sương mù, không thể nào đoán được thật giả!
Nghe ba lão đầu này nói, Vân Thiên Hà lại từ đó bắt đầu tìm được vài thứ, nguyên lai những người này căn bản đã biết hắn muốn làm gì, hiện tại là đang thăm dò hắn mà thôi.
Lão giả áo lam lúc này nói:
- Cũng không cần thử dò xét nữa!
Nói rồi, hắn quay sang nhìn Vân Thiên Hà:
- Tiểu tử, ngươi tới nơi này làm gì, từ lần trước gặp Âu Thần trong thành, hỏi thăm chỗ hạ lạc của Sắc Vi Thôn, chúng ta đã biết, bắt người của ngươi đi, cũng bởi vì chúng ta không muốn có nhiều người biết chuyện này, lại càng không muốn cho người biết chúng ta đến từ Nam Minh Quang Thiên!
Lão giả áo xám nhìn Vân thiên Hà nói:
- Ba tượng gỗ kia của ngươi, được ba người Thương Nguyệt, Hoa Tố Nhan, Ngả Khả Phạm Ny tặng, cũng đạt được vật then chốt của Tinh Thần Chi Xích, cộng thêm Tinh Thần Chi Sa ta đem đến, liền có thể đạt được bí pháp Tinh Khung Trượng Thiên Thuật, nhưng cuối cùng có thể lấy được Tinh Khung Bí Sách hay không, phải xem tạo hóa của ngươi!
Vân thiên Hà ngạc nhiên nói:
- Thông qua một bí thuật, là có thể đạt được Tinh Khung Bí Sách?
Lão giả áo lam lắc đầu nói:
- Không phải, muốn có được Tinh Khung Bí Sách, phải đạt thành ba điều kiện, thứ nhất là tập được Tinh Khung Trượng Thiên Thuật, thứ hai là phải xem ngươi có thể mở ra Tinh Mâu Chi Quang hay không, thứ ba và cũng là quan trọng nhất, hà khắc nhất, đó chính là người có được tinh tú mệnh số. Chỉ khi thỏa mãn ba điều kiện này, mới có thể đạt được Tinh Khung Bí Sách, trên pháp điển của Tinh Tông ghi chép lại một ít về tinh tú mệnh số, kỳ thực cũng vì ngăn chặn những kẻ tham lam, muốn đạt được Tinh Khung Trượng Thiên Thuật, từ đó dẫn tới giết chóc tranh đoạt, cuối cùng hủy diệt môn bí pháp này, cho nên mới đặt ra nhiều điều kiện như vậy!
- Hiện tại ta nên làm thế nào?
Lão giả áo lam đảo tròng mắt một cái, nói:
- Đương nhiên trước tiên là đem tượng gỗ ra, thông qua đầu mối tìm kiếm Tinh Thần Chi Xích. Sự tình không chỉ đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu!
Vân Thiên Hà nhìn cái giá kia, nói:
- Đêm nay ta không mang theo ba tượng gỗ kia đến, bằng không ta về trước để lấy, hừng đông sẽ quay lại!
- Không cần, ngươi mang toàn bộ số tượng gỗ trên giá về đi, chỉ cần ngươi đem ba tượng gỗ kia của ngươi khảm vào đúng vị trí trên giá, những tượng gỗ này đều có một cỗ năng lượng, sẽ cho ngươi chỉ thị, ngươi chỉ cần dựa theo chỉ thị mà làm là được. Nhưng ngươi cần nhớ kỹ, sau khi đạt được Tinh Khung Trượng Thiên Thuật, phải tuyệt đối bảo mật, không được nói cho bất kỳ kẻ nào, đây là Tinh Thần Chi Sa, ngươi cũng cầm di, qua đêm nay, chúng ta đều phải rời khỏi đây, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt!
Lão giả áo xanh nói rồi, liền lấy ra một cái bình thủy tinh tinh xảo giao cho Vân Thiên Hà, lại trịnh trọng giao cho hắn phương pháp phối hợp sử dụng nó với Tinh Thần Chi Xích.
Vân Thiên Hà cẩn thận ghi nhớ, đem bình thủy tinh cất vào người, rồi nói:
- Các vị tiền bối, vì sao phải vội vàng rời khỏi như vậy?
- Vốn chúng ta dự định sẽ tạm thời rời đi một thời gian, không ngờ tiểu tử ngươi lần trước gặp Âu Thần, chúng ta lại tính được đêm nay ngươi sẽ đến, nên mới chờ thêm vài ngày, hiện tại đã xong, chúng ta phải đi Tư Lưu đảo một chuyến, chuẩn bị đối phó lão ô quy Trường Sinh giáo phiền toái kia!
Vân Thiên Hà nói:
- Trường Sinh giáo gần đây đã bắt đầu hành động rồi sao?
Lão giả áo xanh nói:
- Tiểu tử, việc này ngươi cũng đừng hỏi nhiều, cho dù có phiền toái lớn nhưng hiện tại ngươi chưa đủ năng lực giải quyết, bên ngoài tự nhiên sẽ có ngươi thay ngươi làm, sau khi ngươi đạt được Tinh Khung Bí Sách, chuyên tâm tu luyện là được, tốt nhất sáu năm sau hãy đi ra!
Âu Thần đem cái giá kia lấy xuống, gấp nó lại, tựa như một chiếc vali xách tay, giao cho Vân Thiên Hà, nói:
- Ngươi đi đi, thủ hạ của ngươi ngủ một giấc đến hừng đông sẽ tỉnh lại, ngươi không cần lo lắng, lão phu sẽ giúp ngươi trông coi tốt bọn họ!
- Đã như vậy, hiện tại vãn bối xin cáo từ!
Vân Thiên Hà hành lễ xong, cũng không dây dưa nữa, liền nhanh chóng ra ngoài trở về căn cứ Sát Thủ doanh.
Sau khi nhìn Vân Thiên hà rời khỏi, lão giả áo lam nhíu mày nói:
- Tiểu tử này quả thực là không thiếu việc, sắp tới sợ là lại có phiền phức quấn lấy thân, nhưng cũng không có tại họa gì lớn phát sinh, tuy rằng bên người tiểu tử kia có Thiên Cảnh cao thủ, sẽ giúp hắn giải quyết phiền toái này, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Âu Thần ngươi sáng mai tống cổ đám người đó đi, tốt nhất là đuổi chúng về kinh thành!
Âu Thần gật đầu, ba vị lão giả cùng nhau ra khỏi cửa, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.
...
Sau khi Vân Thiên Hà trở lại căn cứ Sát Thủ doanh, lấy ba tượng gỗ kia, nói một tiếng với Lục Vô Yên rồi liền tìm một nơi yên tĩnh, dựa theo lời lão giả áo lam, đem cái giá trải ra trên mặt đất, lấy ba tượng gỗ phân biệt khảm vào ba chỗ trống trên giá.
Sau khi đem tượng gỗ khảm vào giá, chờ thêm một lúc, nhưng ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Sau khi suy nghĩ, có thể là do đặt sai vị trí, vì vậy hắn bèn gỡ xuống, đem ba tượng gỗ thay đổi vị trí khảm vào một lần nữa.
Lần này rốt cuộc cũng có phản ứng.
Vân Thiên Hà chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng từ trên giá bắt đầu khởi động, càng thần kỳ chính là khi cỗ lực lương bắt đầu khởi động, tượng gỗ trên giá liền giống như sống lại.
Cái giá kia lúc này phóng xuất một cỗ ánh sáng ngân bạch, dọc theo tượng gỗ bắt đầu khuếch tán, hình thành một đồ án hình tam giác ngược.
Dần dần…
Những tượng gỗ đem toàn bộ lực lượng phóng xuất, sau khi đình chỉ chuyển động, ánh sáng từ cái giá càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí đem chu vi xung quanh chiếu rọi sáng như ban ngày.
Ngay sau đó, rắc một tiếng, một tượng gỗ đột nhiên bị vỡ vụn.
Rắc rắc rắc!
Trong khi Vân Thiên Hà còn đang giật mình vì bức tượng gỗ bị vỡ vụn, lúc này một loạt tiếng nứt gãy vang lên, tựa như là pháo nổ, số tượng gỗ này bắt đầu thi nhau vỡ vụn.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ đến lão giả áo lam giao phó, Vân Thiên Hà cũng không dám vọng động, lúc này đành đứng nhìn không chớp mắt.
Ngay khi số tượng gỗ chỉ còn lại hai chiếc cuối cùng chưa bị vỡ, Vân Thiên Hà phát hiện bên trong những tượng gỗ đều có một mảnh vỡ nhỏ giống như một khối thủy tinh, được bao phủ trong một luồng ngân mang, chậm rãi huyền phù lên không trung.
Nhìn những mảnh vỡ này, hình dáng lớn nhỏ bất đồng, giống như là những mảnh vỡ của một ngôi sao. Khi hai bức tượng cuối cùng vỡ vụn, bên trong cũng có mảnh vỡ trôi nổi ra, mảnh vỡ kia hình tam giác dưới tác dụng của một cỗ lực lượng thần bí, cũng phóng xuất ra một cỗ quang huy tựa như ánh sao.
Lúc này Vân thiên Hà lập tức lấy ra chiếc bình thủy tinh rồi mở nắp, thứ bên trong giống như một loại thuốc bột, chậm rãi chảy ra từ miệng chai, chỉ thấy một đám bột phấn li ti tản ra quang mang thần dị tựa như một đàn đom đóm bắt đầu rơi lên những mảnh nhỏ này.
Sau khi bột phấn phát sáng tiếp xúc với những mảnh nhỏ, một màn thần kỳ phát sinh!