Chương 609: Thế Giới Đổ Nát
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2544 chữ
- 2020-05-09 07:46:44
Số từ: 2537
Nguồn: Bàn Long Hội
Tại mảnh thế giới hoang tàn này, sông khô cạn không có lấy một giọt nước, cây cối cùng đại địa là một mảnh khô cằn, không có một điểm màu xanh, chắc chắn mảnh thế giới này đã phải trải qua một lần đại tai biến, sơn băng địa liệt, sông cạn đá mòn biến nó trở thành một thế giới nguyên thủy.
Bởi vì sự tĩnh mịch đến mức tuyệt vọng nên chỉ cần một điểm màu xanh cũng có thể cho người ta một loại hi vọng cùng mong ước tân sinh, muốn đem tất cả mọi thứ che chở cho một điểm màu xanh này.
Mà khi Vân Thiên Hà đi tới thế giới tàn phá này, hắn giống như một cô hồn cứ đi chung quanh không mục đích, khi hắn ngẫu nhiên phát hiện một điểm màu xanh kia, lập tức cảm thấy một điểm vui mừng trước nay chưa từng có trong đời.
Đây là điểm vui mừng phát ra từ tận sâu trong tâm hồn, cái loại này giống như tâm tình vui sướng khi thoát khỏi hồi lâu áp lực, khiến cho hắn biến thành một đứa trẻ ngây thơ hăng hái đi về phía trước.
Vân Thiên Hà cũng không rõ ràng lắm vì sao một điểm màu xanh này lại khiến tâm linh hắn phát sinh xao động, thật giống như số phận an bài, có thứ gì đó dẫn dắt hắn, để cho một điểm màu xanh này có thể lay động tâm linh hắn, khiến cho hắn cảm giác được nó ở rất gần nhưng kỳ thực lại rất xa xôi.
Cũng không biết điên cuồng chạy đi được bao lâu, Vân Thiên Hà cảm giác thể xác và tinh thần có chút uể oải, thế nhưng trong lòng hắn biết hắn vì phát hiện một điểm màu xanh này khiến trong lòng kinh hỉ rồi hăng hái hành trình, nhưng hiện tại hắn đã bình tĩnh trở lại, tâm tình không còn bất luận chút gợn sóng nào nữa.
Mà một điểm màu xanh đang vẫy gọi kia xác thực tồn tại, đây cũng không phải là ảo giác, Vân Thiên Hà tính toán hành trình của hắn, ít nhất cũng phải đi được trên vạn dặm đường, hắn càng ngày có thể cảm thụ được rõ ràng sự hô hoán từ điểm màu xanh này.
Đi tới đây đã là một khu quần sơn, bất quá các ngọn núi đều là trụi lủi, ngoại trừ một vài cự thạch đột nhiên mọc lên, chỉ còn lại những gốc cây khô héo mà thôi.
Càng đi sâu tới, Vân Thiên Hà còn có thể thấy rất
nhiều bộ xương khô khổng lồ của những cổ hoang cự thú.
Thật giống như khu quần sơn nay là một thế giới cách biệt so với địa phương trước đó hắn bị đưa tới, ở đó thấy rất ít những bộ xương khô của cổ hoang cự thú, mà nơi này, càng đi sâu vào trong quần sơn, những bộ xương khô to lớn xuất hiện ngày càng nhiều.
Thẳng đến khi đi tới tận đỉnh núi, Vân Thiên Hà mới phát hiện, phía trước là một vùng đại địa bằng phẳng nằm song song với mặt đất gồ ghề lồi lõm kia, nghiễm nhiên đây lại là một phiến thế giới khác.
Khi hắn quay đầu lại, lần nữa nhìn lại đoạn đường mình đi tới nơi này, khái quát toàn cảnh lúc này mới phát hiện nguyên lai đây là một mảnh thế giới nằm sâu dưới đáy biển, hóa ra vừa rồi hắn chạy loạn một hồi thật lâu dưới đáy biển sâu này.
Nhưng rốt cuộc là dạng tai biến gì lại có thể biến mặt biển rộng mấy vạn dặm trở thành khô cạn như thế này, đúng như tưởng tượng của hắn lúc trước vậy, quả thực là biển cạn đá mòn.
Tâm tình có chút trầm trọng, cũng không có tâm tư đi xem cảnh trí mặt đất bằng bên trên, bởi vì nơi này so với tình cảnh dưới đáy biển mà hắn thấy càng thêm không xong.
Vẻn vẹn đi hơn mười dặm hành trình, Vân Thiên Hà mỗi chỗ đều là xương khô chồng chất như núi, xương khô của bất kỳ sinh vật nào sống trên lục địa cũng có thể thấy, ít nhất cũng là những bộ xương khổng lồ nhất, cao tới vài chục trượng, còn lại những bộ xương cao vài trượng thì không sai biệt lắm là nhiều không đếm xuể.
Vân Thiên Hà từ sự phân bố những bộ xương khô này phát hiện một điều, đó chính là tất cả các bộ xương khô đều nằm rất gần biển, hẳn là sau khi phát sinh tai biến, những động vật còn sống sót trong quá trình tìm nước uống đều tụ tập tới đây, phía trước ngọn núi này địa thế tương đối cao, nếu như biển rộng phát sinh hiện tượng khô cạn, nơi này hẳn là nơi khô cạn cuối cùng.
Thật giống như đã trải qua mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm, cảnh tượng nơi này phản ánh chân thực mọi đặc thù cơ bản của thời kỳ cổ hoang, tất cả đều rất nguyên thủy, đây cũng là do Vân Thiên Hà phân tích từ một vài dấu vết lưu lại đưa ra kết quả.
Bất quá trong lòng hắn hiện tại vẫn đang lo lắng, một điểm màu xanh lúc phát ra hô hoán cũng là lúc sinh mệnh của nó sắp đến thời suy kiệt khô vong mới phát sinh một loại bản năng cầu cứu, tại trong thế giới tĩnh mịch hoang vắng này, lại đột nhiên xuất hiện một sinh mệnh bất đồng, Vân Thiên Hà có thể cảm nhận dược rất rõ, cho dù cách xa cả mấy vạn dặm.
Lần theo hô hoán của tia sinh mệnh màu xanh, Vân Thiên Hà tiếp tục hành trình nhanh hơn, tuy rằng đường gồ ghề, tựa như những vết rách được sinh ra sau những trận địa chấn cường liệt, có những chỗ còn bị đứt mạch, thậm chí trực tiếp hình thành một vực sâu không thấy đáy.
Mà Vân Thiên Hà cảm ứng được tia hô hoán kia là đến từ đáy một vực sâu thẳm, bởi vậy liền nhanh chóng chạy tới.
Khi hắn tìm được tới vực sâu kia, sau khi sử dụng vi quang chi nhãn quan sát tình thế chung quanh, liền không do dự thả người nhảy xuống vực sâu vạn trượng tràn ngập hắc ám.
Cùng lúc đó, bên trong hoang mạc Xích Diễm.
Khi huyết sát đại trận của Tân Minh bị phá, huyết vụ vốn phủ kín nơi đây bị tiêu tán không còn, sau lại trải qua một hội địa chấn thật lớn, cùng với một cơn bão cát thổi qua làm cho khí tức máu tanh nguyên bản của nơi này cũng bị tiêu tán không còn.
- Khái khái.
Lam La U từ trước lúc bão cát thổi tới đã nhanh trí giấu mình vào trong cát, lúc này hắn cũng là người đầu tiên đứng dậy, phủi hết đi đất cát còn dính trên người.
Tìm kiếm bóng ảnh hai người còn lại khắp chung quanh một hồi, Lam La U đầu tiên thấy một thân thể bị vùi lấp dưới mặt cát, nhưng vẫn lộ ra một cái chân, vì vậy hắn liền lập tức đi tới đó, nhanh chóng thanh lý đất cát phủ lấp bên trên, kéo người đi ra.
Chỉ là vừa kéo người ra, Lam La U phát hiện người này cũng không phải mấy người hắn muốn tìm, người này không ai khác chính là Minh Cơ trước đó đã giao chiến với bọn họ bị trọng thương.
Lúc này hô hấp của Minh Cơ trở nên rất yếu, khi hắn bị Lam La U móc lên, mửa mở mắt đã thấy Lam La U trước mặt, đang muốn phòng bị, nhưng cả người đầy thương tích khiến hắn căn bản không thể làm gì khác hơn, chỉ đành yếu ớt nói:
- Lạc vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thế nào cứ tùy tiện.
Lam La U cũng không lập tức hạ thủ Minh Cơ, hắn biết người này bị ba người bọn họ vây công đã trọng thương, muốn chạy trốn cũng không có khả năng, bởi vậy cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục tìm kiếm mấy người Ngả Nhã Na cùng Nam Minh Anh.
Hắn đi được nửa đoạn, thấy Nam Minh Anh chui ra từ trong gò cát, dưới người hắn có có Ngả Nhã Na lúc trước cùng hai người giao thủ với Minh Cơ, bị Minh Cơ đả thương, sau khi bị bảo cát phủ đến che lấp, Nam Minh Anh đã bảo vệ Ngả Nhã Na, hai người cùng bị vùi lấp xuống phía dưới.
- Đông Lâm Phàm đâu?
Lam La U thấy Nam Minh Anh không có việc gì, Ngả Nhã Na tuy rằng hôn mê nhưng thương thế cũng không trầm trọng, Nam Minh Anh đang hỗ trợ nàng điều tức nên cũng không đáng lo ngại, liền hỏi xem vì sao không thấy bóng dáng Đông Lâm Phàm đâu.
Nam Minh Anh nhìn trái phải một hồi cũng không thấy Đông Lâm Phàm đâu, nhân tiện nói:
- Khi nơi này phát sinh bão cát, ta cùng với Đông Lâm Phàm đã tới phụ cận tòa bổn nguyên chi tháp kia, lúc đó sản sinh một cỗ hấp lực rất mạnh, ta cùng Đông Lâm Phàm không thể đi vào được, tới khi bão cát tan, ta lại thấy kỳ quái không còn thấy bóng dáng tòa bổn nguyên chi tháp đâu nữa, ta cũng không còn cảm giác được cỗ lực lượng ba động kia?
Lam La U nhìn quét qua chung quanh một hồi, ngoại trừ một vài thứ bị cồn cát che phủ, bọn họ cũng không thấy được tòa bổn nguyên chi tháp đâu, nó cứ như không cánh mà bay, đột nhiên tiêu thấy không còn thấy tăm hơi đâu nữa, tưởng như trừ trước tới giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua vậy, làm cho hắn không khỏi cảm thấy kỳ hoặc, nói:
- Có thể hay không liên quan tới địa chấn cùng bão cát, Thiên Hà cũng không thấy đâu nữa?
- Chuyện này rất phiền phức, sự tồn tại của Thiên Hà nằm ngoài số mệnh tạo hóa, ngay cả Vân Sách cũng không suy tính được tương lai của hắn, giả như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn mà nói, không biết phải làm sao cho phải?
Nam Minh Anh vỗ vỗ trán, có chút khổ não nói.
Lam La U nói:
- Nơi đây từng phát sinh địa chấn cường liệt cùng bão cát, hơn nữa sự tình xảy ra vô cùng quỷ dị, nói vậy chắc hẳn có liên quan tới tòa bổn nguyên chi tháp kia. Hiện tại Đông Lâm Phàm cũng không thấy đâu, ngươi trước mang Ngả Nhã Na quay về Tạo Hóa thần điện, hồi báo lại chuyện này cho Vân Sách biết, ta tiếp tục ở lại thử tìm xem có thấy bóng dáng Vân Thiên Hà cùng Đông Lâm Phàm không.
- Người này của Thiên Ám điện ngươi định xử trí thế nào?
Nam Minh Anh thấy Minh Cơ một bên liền nói.
- Ngươi đi trước, ta đến xử trí hắn.
Lam La U dứt lời liền bắt đầu thăm dò chung quanh.
Nam Minh Anh nhìn Ngả Nhã Na đã lâm vào hôn mê, cũng không do dự, trực tiếp ôm lấy nàng, nhắc nhở Lam La U cẩn thận một chút rồi ly khai.
Lam La U lúc trước đã cẩn thận tìm tòi tại chung quanh bổn nguyên chi tháp một phen, hầu như chỗ nào cũng phải tìm qua mấy lượt thế nhưng vẫn không phát hiện hình bóng Vân Thiên Hà cùng Đông Lâm Phàm đâu, trong lòng không khỏi phiền muộn, quay sang thấy thần sắc Minh Cơ có điểm khác thường, dường như đang muốn chạy trốn, lúc này liền bước tới, túm lấy cổ áo hắn, căm giận nói:
- Trong những năm qua, tộc nhân của ta đều bị đám người Thiên Ám điện các ngươi tàn sát cùng dằn vặt vốn muốn trực tiếp giết ngươi cho xong việc, nhưng ngẫm lại giết ngươi như vậy lại thành tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi nếu như có thể nói cho ta biết vị trí cụ thể của Thiên Ám điện cùng với bước kế hoạch tiếp theo của U La Vương, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.
Minh Cơ bị chế trụ cũng không có giãy dụa, chỉ cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng vọng tưởng nữa, hôm nay người của thánh điện tìm đến không biết có bao nhiên, nhưng chân chính tìm được toàn bộ đều đã chết, bất quá bước kế hoạch tiếp theo của U La Vương, ta thật ra có thể nói cho ngươi, thầm nghĩ ngươi cho ta một điểm thống khoái, để ta được chết với tôn nghiêm của một võ giả.
- A, vậy ngươi nói ngay đi!
Minh Cơ đột nhiên cười to nói:
- Kế hoạch tiếp theo của U La Vương chính là…giết sạch đám người các ngươi, oa ha ha ha…Các ngươi hãy chờ lấy sự trả thù tàn khốc của U La Vương điện hạ đi, ha ha….
- Ngươi, muốn chết!
Lam La U vừa nghe nói vậy, không thể kiềm chế tức giận được nữa.
Trong lòng hắn kỳ thực đã biết, đối phương là nhân vật có cấp bậc trưởng lão trong Thiên Ám điện, độ trung thành không thể nghi ngờ, thế nào lại có thể hướng hắn thổ lộ những bí mật này được, hắn chỉ bất quá là ôm một loại tâm lý may mắn, thấy không còn tra hỏi được gì thêm, Lam La U liền giơ tay chuẩn bị đánh ra một chưởng chấm dứt cuộc đời tội nghiệt của một tên đại ma đầu.
Thế nhưng, ngay khi Lam La U giơ tay chuẩn bị đánh gục Minh Cơ, lúc này hắn đột nhiên nhận thấy phía sau có người, vì vậy liền quay sang, chỉ thấy ánh mắt Đông Lâm Phàm có chút ngây dại, đứng ở phía sau nói:
- Lam La U, ngươi giết hắn làm gì?
- Ngươi thế nào lại có bộ dáng như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lam La U thấy Đông Lâm Phàm đầy người thảm hại, trên người chi chít những vết thương, nhìn thần tình bi thương của hắn khiến cho Lam La U thấy có chút quái dị.
Ngay khi Đông Lâm Phàm đến gần, Minh Cơ ở phía sau đột nhiên làm khó dễ, dùng hết sức lực lượng, gắt gao quấn lấy Lam La U, lại nhắm hướng Đông Lâm Phàm kêu lên:
- Các hạ, cơ hội không thể bỏ qua.