Chương 624: Ngư Ông?
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2410 chữ
- 2020-05-09 07:46:53
Số từ: 2403
Nguồn: Bàn Long Hội
Vân Thiên Hà quan sát ánh mắt của Phí Cách, rồi thản nhiên nói:
- Ngươi chính là trưởng lão của Tinh Môn?
Phí Cách khó hiểu, nhưng vẫn nói:
- Lão phu bất tài, chỉ là tả trưởng lão của Tinh Môn. Ngoại tôn của ta có gì mạo phạm các hạ, thỉnh các hạ thứ lỗi. Chỉ là nàng thân là thành chủ, quản lý bách tính một phương, các hạ trường kỳ chiếm khuê các của nàng khiến nàng phải ở ngoài đường. Ngay cả khi nhị vị thực lực siêu quần, hôm nay cũng phải cấp cho lão phu một thứ gì đó mới phải.
Vân Thiên Hà vừa nghe cũng nở nụ cười, này là muốn hắn hứa hẹn, hoặc là muốn một ân huệ của hắn, thật quen thuộc, bất quá, hắn nói:
- A, vậy ngươi muốn ta giao cái gì?
Lời này khiến Phí Cách ngây ngẩn cả người.
Hắn vốn định, nếu như Vân Thiên Hà là người dễ nói chuyện, hắn hẳn sẽ nói rằng:
- Mượn dùng khuê các của tôn nữ ngươi lâu như vậy, thực sự xấu hổ, ta thiếu nàng một cái ân tình, sau này có cơ hội sẽ báo đáp hoặc là sẽ nói đưa cho một tín vật, bảo bọn họ sau này có khó khăn hay tìm hắn, hắn sẽ giúp một lần, vân… vân…
Nếu như Vân Thiên Hà là người khó nói chuyện, hắn sẽ nói:
- Ta chiếm khuê các của nàng làm việc là phúc khí của nàng
Như vậy hắn sẽ vờ tức giận, vung tay áo nói:
- Ngươi có phong phạm của một cường giả, ngươi đi đi…
Thế nhưng Phí Cách đem cả hai khả năng tính toán hết, thật không ngờ Vân Thiên Hà sẽ hỏi như vậy, lại đem quả bóng chuyển về trên đầu hắn, để hắn khó xử.
- Người muốn ta giao ra cái gì?
Những lời này thật sự là khiến Phí Cách hao tâm tổn trí, bất quá từ đây cũng giúp Phí Cách có một chút hiểu biết về Vân Thiên Hà, hắn nghĩ thầm:
- Người này tuổi còn trẻ, có thực lực cường đại như vậy, có thể thấy được thiên phú dị bẩm, thật không nghĩ tới ngay cả trí tuệ cũng là trác việt siêu quần. Chỉ bằng một câu nói đơn giản như vậy lại khiến lão phu khó khăn.
Vấn đề này nếu xử lý tốt, nói không chừng có được một tác động tốt, kết một thiện duyên. Nếu làm đối phương tức giận chỉ có thể nhận kết quả xấu.
Cho nên Phí Cách sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền nói:
- Các hạ đến đây, tuy rằng Tinh Môn ta không biết ngươi là ai, nhưng bản môn ở chỗ này lập thành thị, bất luận là ai, đến đều là khách, hẳn nên tiếp đãi. Nếu như các hạ là tới du lịch ngắm cảnh, như vậy chúng ta sẽ rất hoan nghênh. Nếu như các hạ là tới gây chuyện, Tinh Môn ta hôm nay danh tiếng tuy rằng không tốt, nhưng cũng không hải kẻ sợ phiền phức. Những lời này coi như chưa nói.
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Chúng ta xác thực là tới du lịch ngắm cảnh, chỉ là bởi vì trong tu luyện xảy ra chút vấn đề nhỏ, nên cần một nơi thanh tĩnh, cho nên mới mượn khuê các của tôn nữ ngươi mấy ngày. Thỉnh thứ lỗi. Nếu như không có việc khác, chúng ta liền cáo từ.
Lời này coi như đủ khách khí, Phí Cách nghe xong, cũng không tiếp tục gây phiền toái,liền nói:
- Các hạ nếu đã là tới du lịch như vậy để đệ tử của bản môn đưa các hạ đi xung quanh ngắm cảnh, thỉnh chớ khước từ?
- Cũng tốt!
Vân Thiên Hà thoải mái gật đầu đồng ý, khiến cho Phí Cách hơi có chút bất ngờ, lẽ nào hai người này thực sự chỉ là cao nhân thích đi xung qunh du lịch lánh đời, không có mục đích gì khác.
Nghĩ tới đây, Phí Cách hướng tới trướng bồng bên cạnh cho một lão giả sử khác một ánh mắt, nói:
- Hà Mục, ngươi dẫn bọn họ đi xung quanh tham quan một chút đi!
Lão giả gọi là Hà Mục kia gật đầu, bước tới. Nhưng lập tức chợt nghe thấy Vân Thiên Hà nói:
- Ta nghe nói nơi này có một tinh huyễn thánh cảnh khá bất phàm, cho nên muốn tham quan một phen, không biết vị lão nhân gia này có thể mang chúng ta đến đó ngắm cảnh được không?
Nghe xong lời này, cả Hà Mục và Phí Cách sắc mặt đại biến.
Hà Mục đang muốn nói, nhưng Phí Cách lại cho hắn một cái nháy mắt, nói:
- Nếu các hạ muốn đi xem, vậy Hà Mục sẽ dẫn các vị đi.
Hà Mục hiểu ý tứ của Phí Cách muốn nói, liền hướng Vân Thiên Hà chắp tay, rồi mang theo Vân Thiên hà hướng phía thành nam đi tới.
Sau khi Vân Thiên Hà và Trữ Vọng vừa rời khỏi, Liên Mông Mông buồn bực nói:
- Ngoại công, tuy rằng chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng chúng ta cũng không cần phải sợ bọn họ a! Mà người tại sao lại muốn cho người dẫn bọn họ đi thánh cảnh, người biết rõ…
Phí Cách cắt đứt lời nói của Liên Mông Mông, nói:
- Liên Mông Mông, tinh huyễn cảnh kia là thánh địa của Tinh Môn chúng ta, lại bị Huyền Vũ Tinh Quân kia chiếm lấy đến nay đã vài trăm năm rồi, mà thực lực của Huyền Vũ Tinh Quân kia rất mạnh, nếu hai người này muốn đi, vậy để cho bọn họ đi là được. Nếu có cơ hội chúng ta còn có thể thu hồi lại thánh địa. Làm ngư ông không hẳn là chuyện không tốt.
Liên Mông Mông lại nói:
- Lẽ nào ngoại công không cảm thấy, như thế này là dẫn sói vào nhà sao?
Phí Cách cũng lắc dầu nói:
- Trong Tinh Môn hôm nay, có cả Ám Điện, và Thiên Tháp, cùng những thế lực khác, sói đã muốn quá nhiều rồi, thêm một con nữa, cũng có gì không được. Nếu như không phải gia gia ngươi, lão phu đã sớm mang người nhà đến một nơi thâm sơn dã lĩnh, lập một môn phái khác rồi.
Liên Mông Mông thần sắc ảm đạm xuống, thở dài nói:
- Gia gia để phá cảnh, cũng đã bế quan năm mươi năm, mà ta trước đó không lâu mới đột phá địa cảnh, gia gia lại vẫn chưa đi ra, thật không biết gia gia lúc nào mới ra. Nếu để cho gia gia nhìn thấy Tinh Môn bây giờ chia năm xẻ bảy không biết có bao nhiêu thất vọng đây.
Phí Cách nói:
- Nói không chừng, gia gia ngươi sớm đã phá hư rồi.
- Không có khả năng. Cho dù gia gia có xảy ra chuyện, nhất định trước khi rời đi cũng sẽ quay lại xem ta, gia gia không thể cứ như vậy rời đi. Gia gia biết ta vẫn ở chỗ này chờ người.
Lúc này đôi mắt Liên Mông Mông đột nhiên đỏ ngầu.
- Chỉ mong gia gia ngươi có thể thực hiện được, chỉ là phá hư cảnh, trong thế giới hiện giờ, cũng chỉ có mình Thương Nguyệt làm được, thế nhưng sau đó lại không hề có bất cứ tin tức nào của nàng. Ngay cả ở Di Sinh thế giới kia từng có người hạ xuống đây, nhưng bọn hắn cũng chưa từng đề cập đến ở đó có một cường giả phá cảnh từ thế giới này đến, hình như cũng không có đến Di Sinh thế giới kia, nhưng rốt cuộc là nàng đi nơi nào, đến nay vẫn là một bí ẩn đè nặng trong lòng mà lão phu muốn giải đáp.
Liên Mông Mông nói:
- Người thành lập Tinh Môn là một thánh nhân đại trí tuệ vô cùng nhân từ. Lúc hắn ra đi đã để lại tinh huyễn cảnh kia cho Tinh Môn, khiến cho người trong Tinh Môn đều nhận được ơn huệ. Hôm nay bị người khác sở chiếm, chúng ta vô lực thu hồi, cũng chỉ có thể cầu tự bảo vệ mình, chờ sau khi gia gia xuất quan liền ly khai nơi đây, lánh đời. Nhưng hôm nay nơi nơi đều là hỗn loạn, chúng ta có thể đi nơi nào đây. Chúng ta rời đi, cơ nghiệp của Tinh Môn do lão tổ lưu lại sẽ triệt để tiêu vong, thành công cụ của kẻ khác. Ngoại công, ngươi nhẫn tâm sao?
Phí Cách nói:
- Không đành lòng thì có thể làm thế nào? Từ lần đại nội loạn trước của Tinh Môn, thế lực Thiên Tháp trà trộn vào đã bị thanh trừ, hai tên bất tử trưởng lão của Ám Điện đến hôm nay đã triệt để nắm giữ Tinh Môn, hơn nữa Huyền Vũ Tinh Quân cùng bọn họ quan hệ cũng không rõ ràng. Bọn họ cường thế như vậy, ta cũng chỉ đành lá mặt lá trái. Đệ tử Tinh Môn chúng ta cũng chỉ một lòng muốn mau chóng rời khỏi nơi này, đến khi gia gia ngươi vừa xuất quan, chúng ta liền lập tức ly khai nơi này, tìm đến một nơi đất yên tĩnh tái lập sơn môn, dựng lại tương lai.
Liên Mông mông lúc này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Ngoại công, người để cho Mục trưởng lão dẫn hai ngừoi kia đến tinh huyễn cảnh trước, cũng chỉ sợ có một tầng dự định khác, lợi dụng thực lực cường đại của bọn họ đến đối phó với bất tử trưởng lão của Ám Điện?
Phí Cách nhìn xung quanh một chút, nói:
- Liên Mông Mông, sau này những lời như thế này tốt nhất không nên nói ra miệng. Trong lòng ta và ngươi biết rõ chuyện gì xảy ra là được. Bất quá trong môn có người đối với ngươi có ý xấu, ta thật không yên tâm, ngươi sau này vẫn nên đi theo bên người ta đi.
Dưới sự chỉ dẫn của Hà Mục, Vân Thiên Hà và Trữ Vọng theo hắn ra khỏi Thiên Tinh thành, đi về phía nam. Chẳng mấy chốc đã qua đan hồ sang vùng phụ cận.
Khắp nơi xung quanh là một mảnh hoang hoang vu, chỉ có vài vết chân của một ít người đi qua. Nhưng lại có một màn sương mù dày đặc, tầm nhìn cũng không nhiều, Hà Mục mang theo Vân Thiên Hà đi phía trước được nửa đường, lại chuyển hướng, lại quay trở lại lùi lại một đoạn, lúc ấy mới nói:
- Các hạ, nơi này mê cảnh Tinh Môn bố trí. Cũng là vì để tránh cho những người vô tình đi nhầm vào Tinh huyễn cảnh mà thiết lập mê cảnh.
Vân Thiên Hà đương nhiên biết ở đây bố trí mê cảnh, cũng không nói gì nhiều. Bọn họ đi trước vài bước hắn liền cảm ứng được ở phía trước có khí tức sinh mệnh, nhưng lại rất mạnh mẽ. Nói vậy nơi đó chính là chỗ của Tinh Môn.
Quả nhiên, khi Vân Thiên Hà đi theo hướng Hà Mục chỉ một trăm bước nữa, trước mắt đột nhiên sương mù dày đặc tán đi, một mảnh rộng mở trong sáng, đồng thời cũng hiện ra một cảnh tượng đồ sộ.
Nơi này là một giải đất bình nguyên dưới chân núi, ở nơi này tọa lạc rất nhiều kiến trúc cung điện nguy nga to lớn, hơn nữa chúng đều được xây dựng trên một loại quy tắc của tinh vị, khí thế hào hung, cực kỳ đồ sộ, cung nguyên vẹn thể hiện ra tình hình của tông môn có lịch sử lâu đời từ xa xưa.
Hà Mục mang theo hắn đi tới một tòa nhà phụ cận thông qua chỗ hành lang, nhỏ giọng nói với hai thủ vệ theo sát. Hai người kia cổ quái liếc nhìn Vân Thiên hà một cái, lại lập tức làm bộ như không thấy.
Khi Hà mục quay lại mới nói cho Vân Thiên Hà:
- Nhị vị, lão phu chỉ có thể mang hai người đến đây thôi, mới vừa rồi ta cùng thủ vệ nói chuyện, ngươi cứ tự đi qua hành lang thông đạo này về hướng bắc, đến giữa sườn núi phía tây, qua mấy ngọn núi với thực lực của hai người hẳn là không khó, rồi lại đi qua phía bên trái, nơi đó chính là tinh huyễn cảnh. Lão phu xin cáo từ ở đây.
Dứt lời, Hà Mục liền nhanh chóng ly khai, cũng không trở về Tinh Môn mà hướng phía Thiên Tinh Thành đi đến.
Vân Thiên Hà nhìn bóng lưng đang vội vàng ly khai kia, chỉ thản nhiên cười nhạt, cũng không nói gì.
Trữ Vọng nói:
- Chủ nhân, ta nghĩ người này không có ý tốt, hắn nếu đã đưa chúng ta qua mê cảnh rồi vì sao lại không thể đưa chúng ta đến tinh huyễn cảnh, hơn nữa ta cảm giác được hai cỗ lực lượng rất mạnh, còn có vài khí tức làm người ta chán ghét. Nói vậy nơi này hẳn không phải là nơi tốt lành gì.
Vân Thiên Hà theo phương vị mà Hà Mục chỉ dẫn, trực tiếp bay đi, sau đó hướng về phía Trữ Vọng nói:
- Ở đây đương nhiên không phải địa phương tốt. Người nọ không muốn tự mình đưa chúng ta đi tự nhiên là có điều sợ hãi. Bọn họ đã nghĩ thông suốt muốn lợi dụng chúng ta để đối phó với một ít cường địch, mượn đao giết người, chúng ta đây cũng cố mà làm, tiện đường thay bọn họ giải quyết một ít phiền phức, nói như trả nhân tình việc ta đã chiếm khuê các của nữ nhân kia suốt mấy tháng đi.