Chương 7: Đồ Thị Tinh Ý Quyền
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 2407 chữ
- 2020-05-09 07:42:50
Số từ: 2400
Nguồn: Bàn Long Hội
Trên đường đi tới võ đường của Đồ gia, Vân Thiên Hà vẫn đăm chiêu suy nghĩ võ đạo công pháp cua thế giới này có hình thức ra sao.
Võ đường Đồ gia đã ở trước mắt, chiếm diện tích non nửa Đồ phủ, Vân Thiên Hà thật không hiểu võ đường rộng lớn như vậy để làm gì, chẳng lẽ để chứng tỏ rằng võ đường này rất lợi hai sao?
-
Di, Thiên Hà vẫn còn rất sớm mà, sao ngươi lại đến sớm vậy?
Vân Thiên Hà đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân bỗng nhiên bị một thanh âm ôn hòa là bừng tỉnh, hắn thấy mình bất tri bất giác đã đi đến cửa lớn vào võ đường, trên đỉnh đầu là một tấm biển có hàng chữ mạ vàng cứng cáp tràn đầy lực lượng: Vũ Đức Vũ Đắc.
Bên dưới tấm biển, chính là hai cánh cửa rộng lớn được sơn son, nhưng chỉ có một cánh được mở ra. Một tên gia đinh, trên đầu đội mũ quả dưa, làn gia ngăm đen, tướng mạo coi như đoan chính độ tuổi thanh niên, trên mặt mỉm cười ôn hòa tò mò nhìn hắn.
Dừng lại một chút, Vân Thiên Hà chợt nhớ ra người trẻ tuổi này tên gọi Sử Trường Đức, hắn đi cửa sau mới vào đươc Đồ phủ. Những năm gần đây tại thành Lợi Châu có rất nhiều thương gia giàu có rất muốn đem con cái của mình học tập trong Đồ võ đường, cho nên có rất nhiều người mỗi ngày đều chuẩn bị một lượng lớn lễ vật chờ đợi bên ngoài Đồ phủ mong gặp được nhân vật cao tầng lãnh đạo của Đồ phủ, đi một chút ‘cửa sau ’ để có thể cho con cái mình vào học tập trong Đồ võ đường, dù một chiêu nửa thức cũng đủ để quang tông diệu tôt rồi.
Mà Sử Trương Đức này còn là một người giữ cửa của Đồ phủ, tuy vậy hắn vẫn rất chính trực thiện lương, có rất nhiều người đưa cho hắn rất nhiều tiền của để đưa con em mình vào học tập nhưng hắn vẫn từ chối bởi vì tư chất không đủ, hơn nữa tiểu gia hỏa này nhãn lực cũng rất tốt, hắn nhìn có vài ba phần đúng không có xảy ra sai sót, bởi hắn không muốn đắc tội với nhiều người,nên được quản gia trong Đồ phủ thực tâm khen ngợi, tất cả gia đinh trong phủ đều hướng hắn làm chuẩn, hắn được gọi là nhị ca trong giới giữ cửa.
Nhưng mà năm nay lão đại trong giới giữ cửa ở võ đường công tác lâu năm nên đã về hưu, nên Sử Trương Đức đã kế thừa vị trí này trở thành lão đại trẻ tuổi nhất.
Vân Thiên Hà nhớ rất kỹ, người này trước kia là nhị ca nhưng rất hay chiếu cố tới mình, chưa bao giờ xem hắn như hạ nhân của Đồ gia, luôn xem hắn như là bằng hữu, có đôi khi vẫn mở cửa cho hắn chuồn ra ngoài đi làm chuyện riêng.
Vì vậy Vân Thiên Hà đối với người mới lên chức lão đại trong đám người giữ cửa này rất có hảo cảm, hắn đáp lại tiếng chào bằng một tia cười mỉm.
Đơn giản hàn huyên vài câu, Sử Trương Đức liền mở cửa ra cho hắn đi vào võ đường, bởi vì người quản lý nơi này là Đồ Chính Minh đã nói qua sự tình này với hắn.
Kiến trúc trong Võ đường khác biệt rất lớn so với bên trong Đồ phủ, bên trong được chia làm rất nhiều võ trường nhỏ và sân luyện công, có địa phương cự thạch chất đống, có nơi là thác núi nhân tạo, có hồ nhỏ... Muôn hình muôn vẻ, từng sân luyện công nằm san sát nhau, hơn nữa còn có nhưng kiến trúc để cho người ở dạng như kí túc, không trách được tại sao võ trường này lại có diện tích lớn như vậy.
Trên đường đi, Vân Thiên Hà thấy được rất nhiều diễn võ trường với rất nhiều binh khí, đao thương, côn bổng, trường cung, cái gì cũng có, thậm chí còn có người khắc khổ dậy sớm luyện tập căn bản võ công.
Vân Thiên Hà đi theo chỉ dẫn của Sử Trương Đức đến trước một gian phòng, đẩy cửa tiến vào, bên trong đang có một vị đại thúc mặt đen tầm hơn bốn mươi tuổi, đang không ngừng huy động một cây thiết côn hơn trăm cân, cây thiệt côn trong tay hắn phảng phất như một bông lau nhẹ nhàng phất phơ trong gió, cả người hắn gia thịt bền chắc, bắt đầu nội liễm, người nãy rõ ràng đã đạt tới cảnh giới ‘võ sư’.
Cỏ thể đại thục mặt đen luyễn võ quá chuyên chú, nên cũng không để ý tới Vân Thiên Hà đang đứng bên cạnh, chờ hắn diễn luyện côn pháp một lúc lâu sau mới dừng lại, sau đó để cây thiết côn lên một tảng đá lớn gần đó, chỉ thấy khối cự thạch như chịu môt lực ma sát rất lớn bốc lên một tầng khói bụi.
-
Chuyện của ngươi ta đã biết rồi, sau này gọi ta là Hắc bá là được!
Đại thúc mặt đen đi tới nhìn Vân Thiên Hà một cái.
-
Vâng, Hắc bá!
Vân Thiên Hà gọi một tiếng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ vị đại thúc này chắc là không thuộc chi nhánh trực hệ của Đồ Nguyên Tán.
Hắc bá nói:
-
Thân thể trụ cột của ngươi coi như được thông qua, mặc dù tham gia học võ quá muộn, nhưng phải chăm chỉ, cho ngươi cơ hội bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất, đi theo ta!
Vân Thiên Hà theo sau Hắc bá vào trong phòng, Hắc bá đi tới bên cạnh bàn, sau đó rút một bông hoa từ trong bình hoa đặt ở trên bàn lên, chỉ nghe
răng rắc
tiếng động từ cơ quan phát ra, trên mặt tường hiện ra một thông đạo đi vào gian mật thất.
Hắc bá quay mặt lại nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói:
-
Đi vào chọn lấy một bí tịch căn bản, tới thơi gian ăn cơm trưa ta sẽ trở lại, đừng nói với ta ngươi không biết chữ!
Vị Hắc bá này tính tính rất ư cổ quái nhưng lại phù hợp với khẩu vị của Vân Thiên Hà, điều này khiến hắn nhớ tới vị huấn luyện viên tại bộ đội đặc chủng kiếp trước, đơn giản trực tiếp và hiệu quả.
Hắn cũng không có nói nhiều, đáp ứng một tiếng, rôi nhanh chóng tiến vào mật thất, ngay sau đó Hắc bá đóng cửa mật thất lại.
Đây là một gian thạch thất,nhưng ánh sáng bên trong rất tốt, không gian bố trí bên trong rất đơn giản, bên trong chỉ có một cái bàn đá bên trên đặt vài bộ bí tịch, và một cái ghế bằng đá
Vân Thiên Hà đi tới chiếc bàn đá, tiện tay cầm một quyển bí tịch cũng không quá dầy lên xem, bìa sách viết ‘Đồ thị tinh ý quyền ’, đây rõ ràng là được trích ra từ ‘Đồ thị võ kinh’.
Hắn cũng không nóng lòng lật ra xem, hắn tiếp tục cầm lên vài quyển khác, ‘Ngư thị luyện phu thuật’ còn có ‘Ngưu cân luyện thể’, ‘Cân nhục yếu giải’,’Đại binh quyết ’, ‘Võ sĩ nhập môn ’....
Vân Thiên Hà đọc qua một loạt tên các quyển bí tịch, phát hiện những thứ này đều là ‘luyện cơ’ chính là trụ cột bí tịch, trong các quyển bí tịch này thì bí tịch ‘Đồ thị tinh ý quyền ’là cũ nhất, điều náy chứng tỏ quyển bí tịch này được nhiều người xem nhất.
Hắn tùy tiện mở một quyển bí tịch ra, nội dung bên trong đều là quay quanh vấn đề làm thế nào để rèn luyện cơ nhục, khai mở tiềm năng của từng khối cơ nhục trên cơ thể, và phương pháp tu luyện để tạo ra ‘ kình lực ‘, nhưng đại đa số đêu viết rất dài dòng văn tự, nội dung rườm rà, chẳng trách không ai nhìn đến.
Vân Thiên Hà liên tục xem thêm vài quyển khác, nhưng tất cả đều chỉ mô tả các phương pháp rèn luyện, như nâng đá, hoặc mang phụ trọng hoạt động, cái vốn có của võ thuật là chiêu thức thì không có quyển nào nhắc tới, những điều ghi ở đây khá giống với phương pháp rèn luyện thân thể tại trường quân đội kiếp trước, nhưng có chút không hiệu quả bằng những phương pháp khoa học hiện đại, những bí tịch tạp nham này căn bản không thể nào khiến cho sáu trăm khối cơ gân trên cơ thể con người phát huy tới cùng.
Nói trắng ra, là những quyển bí tịch quý báu đắt tiền này, nội dung chủ yếu đều là cách luyện ra ‘kình lực’, chỉ cần đem thân thể da thịt cơ gân rèn luyện, như vậy nếu không có được khí lực lớn mới là lạ, còn về phần tinh hoa võ học cũng chỉ phác thảo ra vài chiêu thức tối đơn giản.
Cuối cùng Vân Thiên Hà mới cầm tới quyển bí tịch ‘Đồ thị tinh ý quyền ’ mở ra xem, nội dung cũng là thông qua một số chiêu thức võ thuật biến hóa ứng dụng, đạt tới chuẩn của một loại phương pháp tu luyện, nhưng thật ra cũng chỉ là trụ cột quyền pháp, nhiều nhất cũng chỉ luyện được khoảng năm trăm khối cơ gân mà thôi, nhưng cũng có vài chỗ tinh diệu đáng để tham khảo.
Hơn nữa bên trong còn có một số phương thức tu luyện binh khí, có một vài hạng mục có chút tương tự với phương pháp tu luyện ở kiếp trước của hắn, toàn bộ đều nói lên ngoại luyện mà sinh ra kình lực, nếu xét về mặt chiêu thức vẫn không bằng được bộ ‘Phá thiên quyền ’ mà hắn vẫn đang luyện tập mỗi ngày, bộ quyền pháp này là một bộ quyền pháp về lộ hình lực lượng bộc phát,nhưng tính thực dụng rất cao.
Hắn xem bí tịch ‘Đồ thị tinh ý quyền’ cũng không tốn nhiều thời gian lắm, nhưng nội dung trong đó hắn đã hoàn toàn nắm rõ, Vân Thiên Hà đã có những nhận thức rõ ràng hơn đối với loại quyền pháp luyện cơ này.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Vân Thiên Hà bắt đầu thử tu luyện một vài thứ mà hắn học hỏi được trong bí tịch ‘Đồ thị tinh ý quyền’, đây đều là những thứ có tính thực dụng rất cao giống như ‘Phá thiên quyền pháp ’. ‘Đồ thị tinh ý quyền ’ không hổ là chí bảo công pháp của Đồ gia, ngoại trừ một số phương pháp không quá thực dụng ra, còn lại tất cả nếu đem kết hợp với chiêu thức võ thuật thực dụng hắn được ở kiếp trước, hắn chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh.
‘Phá thiên quyền pháp’ bao gồm ba mươi hai bộ sách võ thuật tạo thành, đây là thành quả sáng tạo của gia gia kiếp trước, bộ quyền pháp này bao hàm tinh hoa của bách gia quyền pháp, trong đó chứa đựng rất nhiều quyền pháp tinh diệu, công thủ nhiều mặt, sắc bén nhanh nhạy mà có lực, không tiêu hao quá nhiều lực lượng, biến ảo khôn lường, rèn luyện tính dẻo dai và kình lực. Còn phương pháp tu luyện của thế giới này chỉ thuần túy là ngoại công, nếu kết hợp cả hai trường phái võ học này lại sẽ mang đến cho hăn một tầm cao mới trong võ học.
Vân Thiên Hà tập luyện ‘Phá thiên quyền pháp ’cũng đã được hơn nửa năm, cùng với kinh nghiệm từ kiếp trước nên đã sớm thuần thục, không giống như thời điểm ban đầu khiến cho cả người đau đớn vô cùng, nhưng Vân Thiên Hà đối với loại đau đớn đơn thuần này không để vào mắt, bất kể cơ nhục có đau đến đâu, hắn vẫn kiên trì luyện tập... Ngoài ra còn bởi vì thời gian hắn bị giam trong phòng là mùa đông, trời rất lạnh hắn luyện quyền để chống lại cái lạnh.
Hiện tại hăn luyện tập ‘Phá thiên quyền pháp’ ngày càng thuần thục, hơn nữa hắn áp dụng một số phương pháp do khoa học nghiên cứu ra tiến hành rèn luyện,bởi vậy cơ gân gia thịt trên người hắn thập phần bền chắc không giống như vẻ bề ngoài.Hăn thuần thục luyện qua tất cả ba mươi hai bộ sách võ thuật, da thịt trên người truyền đến cảm giác tê tê dại dại, nói rõ ràng về sự gia tăng của lực lượng.
Vân Thiên Hà ở trong mật thất, trần trụi diễn luyện bốn lần quyền pháp thì đến thời điểm ăn cơm trưa, hắn dừng lại cả người ướt đẫm, nhưng cảm giác da thịt toàn thân tê dại giống như là thuốc gây nghiện khiến hắn rất thoải mái.
Lúc này,cửa mật thất được mở ra, Vân Thiên Hà ra khỏi mật thất đi tới gian đại sảnh ở phòng ngoài, Hắc bá thấy hắn cả người ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa, xét qua thực trang da thịt trên thân thể, trong con ngươi của hắn thoáng hiện tinh quang, hỏi:
-
Xem rồi hiểu được bao nhiêu?
-
Chắc là toàn bộ!
-
Toàn bộ..?
Hắc bá kinh ngạc hỏi lại một lần nữa.
-
Vâng
Vân Thiên Hà biết vị Hắc bá này có điểm không tin nên khẳng định lại một lần như đính đóng cột.
Trong ánh mắt Hăc bá hiện lên một tia cổ quái, nhưng lại xen lẫn vơi vẻ hưng phấn, nóng lòng muôn chứng thực, hắn trong chớp mắt nắm lấy tay Vân Thiên Hà bước nhanh ra ngoài.