Chương 72: Bố Trí
-
Võ Động Thiên Hà
- Đoan Nguyệt
- 1984 chữ
- 2020-05-09 07:43:14
Số từ: 1977
Nguồn: Bàn Long Hội
Trung niên nhân tuy đã trúng nhiều đòn nhưng vẫn đủ sức phát động tuyệt kỹ cực mạnh, mang theo khí tức áp bức nặng nề, loại khí tức này khiến đối phương khó có thể kháng cự, thậm chí còn tạo ra tâm lý bị trói buộc không thể nhúc nhích.
Đây là một loại lực lượng vũ kỹ tương đối mạnh mẽ đối với cấp độ Võ Sư như Vân Thiên Hà, tạo ra cho con người áp lực đối mặt với tử vong.
Thế nhưng dưới sự áp bức này, lại khiến nhiệt huyết trong Vân Thiên Hà sôi trào giống như nham thạch nóng bỏng bùng phát, tiềm năng cũng từng bước từng bước bị kích thích phát ra, từng cỗ kình khí nóng rực cường đại không gì sánh được bắt đầu tràn ra khắp cơ thể, tạo cảm giác giống như toàn bộ thân thể như đang ở trong một đoàn liệt hỏa.
Ngay trong sát na, Vân Thiên Hà động rồi, thân thể hắn phảng phất u linh, Phương Thốn Bộ Pháp dưới chân tựa hồ đã khắc sâu vào trong huyết mạch, dưới tình thế kình khí nặng vạn cân của đối phương kéo tới, nghiêng mình xoay người lại, không hề đón đỡ song chưởng của trung niên nhân kia, mà là thời điểm song chưởng của đối phương lướt qua thân thể chính mình, lập tức giống như đạn pháo bắn khỏi nòng, đạp mạnh xuống đất lao lên, hướng về phía đối phương tầng tầng đánh tới.
Phá Thiên Thức!
Đây là một thức bá đạo sắc bén nhất trong Phá Thiên Quyền Pháp.
Sắc mặt trung niên nhân lúc này đại biến, đối với việc khí thế của đối phương trong nháy mắt tăng vọt, trong nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác muốn tránh cũng không thể tránh thoát, tựa hồ xung quanh thân thể hắn, đã bị bố trí mấy bức tường lửa đủ để đốt cháy hắn thành than, hắn cảm giác như bị rơi vào trong luyện ngục hỏa hải, trói buộc hắn lại, không cho hắn bất cứ dư địa để phản kháng.
Bất quá trung niên nhân cũng là hạng người kinh nghiệm phong phú, tại thời điểm kẻ sống người chết này, tựa hồ tiềm năng trong cơ thể hắn cũng đã bị bức bách phát ra, hắn chợt hét lớn một tiếng, song quyền tụ lại, quyền đầu đã bành trướng kia tại giờ khắc này một lần nữa lớn thêm một vòng, một cỗ kí tức nặng trĩu không gì sánh được giống như thái sơn áp đỉnh, nghênh đón trọng quyền bắn về phía hắn như đạn pháo kia.
Ầm…
Tựa như hai khối cương trùy thật lớn va chạm vào nhau, nắm tay song phương tiếp nối với nhau, dĩ nhiên phát sinh thanh âm sắt đá va chạm, tại lúc hai cỗ lực lượng bạo phát, kình khí như bạo tạc nổ tung, thân thể song phương đồng thời thối lui.
Bởi vì Vân Thiên Hà lợi dụng lúc thế công của đối phương qua đi chủ động lao tới công kích, mà trung niên nhân phản kích dập nồi dìm thuyền, hai quyền va chạm với nhau, Vân Thiên Hà bị đẩy lùi ra sau tới hơn một trượng, đụng vào một thân cây, thân cây lập tức bị đổ rạp, làm chậm lại thế thối lui, nhưng miệng của hắn đã chảy ra một dòng máu tươi.
Bất quá trung niên nhân lại càng không tốt hơn, hắn bị đẩy lui lại tới hơn ba trượng, liên tiếp va chạm ba bốn thân cây mới dừng lại, máu tươi phun trào, hơn nữa hai tay của hắn lúc này thực giống như bị nung trong nham thạch nóng bỏng, đã có chút cháy đen, cũng đang không ngừng run rẩy không thể nhấc lên được.
Cấp tốc điều chỉnh thích ứng cỗ đau đớn khắp người truyền vào đại não, khí huyết không còn cuồn cuộn bốc lên như trước, Vân Thiên Hà đứng lên bước về phía trước vài bước.
Thấy trung niên nhân kia phun máu tươi rồi chậm rãi đứng lên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hắn mượn vào lợi thế linh hoạt trong bóng đêm, còn có khí thế sắc bén bá đạo của Phá Thiên Thức, một quyền vừa rồi cư nhiên không thể lấy mạng đối phương, chỉ làm hắn bị thương, chính mình cũng bị kình khí phản phệ gây ra chút thương thế nhẹ, xem ra điều này có liên quan với việc tu vi nguyện công kém hơn tới hai cấp độ.
Tuy rằng ăn chút vị đắng, thế nhưng cũng có thu hoạch, khi trung niên nhân lâm nguy đánh một kích thiên quân, đã làm cho tiềm năng viêm phách ẩn dấu trong cơ thể của hắn bức bách phát ra ngoài, hơn nữa trước đó đối chiến một phen, làm cho hắn đối với phương pháp vận dụng biến hóa Liệt Dương Kình càng thêm thuận buồm xuôi gió, kình khí có mang theo hiệu quả thương tổn liệt dương, sau này khi hắn đối dịch giao thủ, sẽ mang tới chỗ tốt vô cùng to lớn.
Trung niên nhân vô cùng chật vật đứng lên, mới đi một bước, trong miệng một lần nữa phun máu tươi, yếu đuối vô cùng, tay cháy đen, run run ngón tay chỉ về phía Vân Thiên Hà:
- Ngươi cư nhiên có thể sử dụng Liệt Dương Kình, nhưng chiến kỹ đả thương được ta đó là gì? Trong cửu đại di tộc không có khả năng xuất hiện loại chiến kỹ tinh diệu tới như vậy, trừ phi… Ngươi rốt cuộc là ai?
Tuy rằng Vân Thiên Hà không rõ cửu đại di tộc trong lời nói của trung niên nhân rốt cuộc là cái gì, nhưng chỉ lạnh lùng nói:
- Một cỗ thi thể đã chết biết điều này có ích gì?
Nói xong, Vân Thiên Hà liền trực tiếp đi thẳng tới gần trung niên nhân.
Sắc mặt trung niên nhân có chút tro tàn, trong miệng lại ngạo nghễ nói:
- Liệt Dương Kình trên thế gia, còn sót lại tại Đồ thị Lợi Châu, Chinh thị Thanh Châu, Diệp thị Sở Châu, Tiêu thị Hải Châu, Mộng Thiên thị tại Mộng Thiên Đảo, ngoài cửu đại di tộc thế gia ngoại môn Hỏa Nguyên Địa Môn ra, còn có thế lực nào khác? Hừ, cho dù ngươi không nói, nhưng ta có thể đoán ra được chính là từ đệ tử Đồ thị tới từ Lợi Châu không cần phải nghi ngờ, giết ta, Đồ thị các ngươi cũng phải trả cái giá bị diệt môn!
Nghe được những từ ngữ cửu đại di tộc Hỏa Nguyên Địa Môn, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, không khỏi nhớ tới một ít điển cố liên quan tới tứ đại tông môn Lão Cái đã kể cho hắn nghe trên đỉnh núi hoang, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một ít nghi vấn, lẽ nào Đồ thị nguyên lai cũng là một gia tộc trong cửu đại di tộc ngoại môn Hỏa Nguyên Địa Môn còn truyền lưu lại cho tới tận ngày nay?
Lúc này trung niên nhân thấy cước bộ của Vân Thiên Hà dừng lại, trong mắt hiện lên một tia quang mang, chợt đứng bật dậy, giống như thiểm điện xoay người chuẩn bị bỏ chạy về phía rừng phong thụ phía sau.
Bất quá vận khí của trung niên nhân thực sự quá mức kém rồi, hắn vừa mới xoay người chạy được vài bước, bởi vì đường nhìn đen kịt không rõ, không thấy được phương hướng gì, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khuôn mặt đụng mạnh vào một thân cây lớn, thân mật hôn môi với thân cây, lập tức bị rơi ra mấy cái răng.
Vân Thiên Hà cảnh giác đuổi tới, khi trung niên nhân mới xoay người đứng lên, cũng không hạ thủ lưu tình, trực tiếp rút thanh trủy thủ bên hông ra, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, giơ tay chém xuống, trung niên nhân kia không tránh né được, thân thể nhất thời cứng đờ, trên cổ phun ra một vòi máu, liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Thanh trủy thủ do Đường Linh Toa tặng, chém sắt như chém bùn, quả nhiên không phải vật phàm, một đao đã lấy đi tính mạng trung niên nhân.
Cầm trủy thủ với gần lau vết máu lên quần áo trung niên nhân, cẩn thận thu lại, sau tiến hành một phen xử lý bố trí đối với cỗ thi thể này, Vân Thiên Hà nhanh chóng rời khỏi rừng phong thụ, huýt sáo một tiếng ra hiệu.
Cộp cộp cộp…
Sau khi tiếng sáo ra hiệu vang lên, rất nhanh có tiếng bước chân ngựa truyền tới, ngay sau đó Vân Bôn từ phía rừng cây chạy ra, Vân Thiên Hà không chờ Vân Bôn dừng lại, trực tiếp xoay người nhảy lên lưng ngựa, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm le lói chút tia sáng đầu tiên.
…
Lúc hừng đông, phía đông dần dần lộ ra vài tia sáng lấp lánh.
Khi Vân Thiên Hà giục ngựa chạy tới địa điểm Đồ Thiên Thanh bố mai phục, Lục quản gia cũng đã giải quyết trong một gã địch nhân khác ẩn nấp bên trong trấn Phong Diệp, hầu như song song với hắn tới nơi này.
Sau khi tiếp ứng hội họp với Đồ Thiên Thanh, Vân Thiên Hà tới vị trí mai phục đánh lén, tỉ mỉ quan sát Đồ Thiên Thanh bố trí mai phục.
Đồ Thiên Thanh đã từng học qua phá quân lược, tựa hồ cũng có chút tâm đắc, đối với lựa chọn ví trí phục binh cùng với an bài địa điểm đánh lén bẫy rập, đều rất thích hợp.
Địa thế nơi này không bằng phẳng, có một sườn dốc, hai bên đều có cây cối che lấp, Đồ Thiên Thanh cũng không bố trí trên đường những loại công cụ như dây thừng chặn chân ngựa hay chông sắt các loại, chỉ đào gần đó vài hỗ dẫy thoạt nhìn không rõ ràng lắm, mục đích là vì muốn địch nhân tới hố này phải ghìm ngựa đi chậm lại.
Mà sát chiêu chân chính là trong đám cây cối sườn dốc, Đồ Thiên Thanh dẫn theo mấy hộ vệ Thiên Đồ dùng dây thừng phân biệt buộc vào giữa hai cây, lại bố trí một cái giá gỗ, tiếp tục làm thêm vài chỗ khác, nhìn khá chằng chịt ngang dọc giao nhau, tạo thành một trát thương trận giản dị nhưng lực sát thương lại vô cùng cường đại.
Trát thương trận này lấy ba người làm một tổ, lợi dụng hai vị võ sĩ kình lực cường đại giật mạnh dây thừng, sau đó một người khác dùng trát thương đã tước ra cẩn thận xoay tròn chính giữa khung, dựa vào lực đàn hồi cường đại của dây gân tản ra, tuy rằng chính xác không được tốt lắm, thế nhưng lực xuyên thấu của trát thương cũng cực mạnh, điều này so với nỗ tiễn bắn xa cũng có hiệu quả tương đối giống nhau.
Khác nhau chính là, nỗ xa có thể nhiều lần bắn tên, mà trát thương trận giản dị này chỉ bố trí tạm thời, dùng xong một lần là phải bỏ, chủ yếu lợi dụng kinh sợ địch nhân, đả kích sĩ khí và ý chí chiến đấu, do đó bên mình chiếm ưu thế chủ động, thừa cơ xuất kích.
Hố sâu đã bố trí xong, chỉ còn chờ con mồi đến rơi vào bẫy!