Q3 - Chương 15: Trí nhớ


Số từ: 2218
Chương 15 Trí nhớ
Nguồn: http://bachngocsach.com/forum/
Người dịch: Phuthuyhog
Trương Hằng sao lại ở đây?
Sở Hạo nghe thấy tiếng của gã kia liền vô cùng khiếp sợ, giọng nói không khỏi mang theo chút kinh hoàng, đồng thời hàng loạt giả thiết như đèn kéo quân liên tục lướt qua đầu.
(Đúng rồi, lúc trước vốn cho rằng Trương Hằng và mình là người của cùng một thế giới, song đến giờ mới có thể chắc chắn… Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế thì không thể giải thích được việc tại sao hắn lại ở đây, hơn nữa thứ vừa xuyên qua cánh cửa là gì vậy? Trời ạ, cánh cửa này được làm từ hợp kim đặc biệt do tổ chức mình nghiên cứu ra, có là đạn hạt nhân nổ sát bên cạnh cũng không đục thủng được. Vậy mà bây giờ lại bị xỏ xuyên một cách dễ dàng. Thế đạo bây giờ quá điên cuồng, có còn cho tổ chức kẻ phản nghịch bọn ta lăn lộn nữa không?)
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong lòng Sở Hạo nảy sinh vô số nghi vấn, chẳng qua mắt thấy vết thương trên người nữ quỷ đang dần khép lại, hắn và Lý Cương Lôi không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, bấy giờ Sở Hạo mới lên tiếng:
Hắn có thể tham gia.


…Có thể tham gia?
ánh mắt Lý Cương Lôi chợt lóe, kỳ quái hỏi.

…Ừ, tôi đã xác nhận, có thể gia nhập.

Hai người dùng thanh âm rất nhỏ nói nhanh với nhau, Lý Cương Lôi rốt cục hô lên:
Cánh cửa đã bị chặn nên không thể mở được. Tại vị trí tấm kim loại thứ ba bên trái, nhập vào mật mã XXXXXX là có thể mở ra một lối đi nhỏ.


… Ta rất vất vả mới tới được đây đấy. Đám thi thể ở đây thật lợi hại, không ngờ bị bắn đứt đầu rồi mà vẫn còn muốn chạy đến cắn ta. Cái trụ sở này của các ngươi sao lại chế tạo ra nhiều thứ quỷ dị như vậy!? Còn cửa nhỏ bên cạnh… A! Đừng đuổi theo tao!

Lý Cương Lôi và Sở Hạo đều im lặng nhìn nhau, một lát sau Lý Cương Lôi mới lên tiếng:
Trương Hằng… Chẳng lẽ là tên Trương Hằng kia? Cái tên suýt chút nữa bị chúng ta coi là vật phẩm cần thu giữ à. Mỗi khi hắn làm nhiệm vụ đều sẽ có cả đống thứ vớ vẩn nhảy ra ngăn cản, nhưng thế nào cũng không ngoẻo được?


Đúng vậy, chính là hắn… Những thứ khác không thể nói, nhưng mà tình huống của hắn và tôi giống nhau, trong dự định của tôi, tương lai hắn sẽ là đồng đội… kiêm đồng bọn.
Sở Hạo gật đầu.
Lý Cương Lôi thoáng trầm mặc, cơ bắp toàn thân vẫn trong trạng thái căng phồng, hai mắt mờ mịt:
Bên ngoài xem ra cũng không an toàn, nghe lời Trương Hằng hô hoán thì tựa hồ bên phía hắn cũng xuất hiện rất nhiều zombies cản đường… Trước tiên đợi Trương Hằng vào đây đã, vũ khí của hắn tựa hồ có thể sát thương được u linh quỷ quái. Sau khi hắn hội hợp với chúng ta, mọi người dùng trực thăng rời khỏi đây. Đường bộ hiện không dùng được, đường không hẳn vẫn còn!


Đường không e rằng cũng vô dụng thôi, u linh quỷ quái có thể bỏ qua khoảng cách thời gian và không gian để di chuyển… Về phần gây tổn thương cho u linh quỷ quái, hay chính xác hơn là linh thể, chắc do vũ khí của hắn có thể phá vỡ kết cấu phù văn. Một khi kết cấu này bị hỏng thì linh thể cũng tiêu tùng theo. Bây giờ tôi rốt cục đã hiểu bản chất của mấy thứ có thể làm tổn hại linh thể như đạn linh loại, ma pháp công kích, và cả những vũ khí ma pháp truyền thuyết kia là cái gì rồi…

Sở Hạo yên lặng nhớ về mấy viên đạn linh loại mà hắn đã đổi, bên trên chúng đều có khắc các loại phù văn ấn ký rất giống với những đường nét trang trí trên cây thánh giá ở một số giáo đường, cũng thường thấy ở trên những vũ khí, đạn dược của các nhân vật săn ma trong loại phim kinh dị. Lúc đầu còn không hiểu nó là cái gì, nhưng giờ đã rất rõ ràng. Kỳ thật cách phá giải linh thể từ lâu đã xuất hiện trên thế giới này rồi…
Trong lúc hai người nói chuyện, tấm kim loại lót trên mặt đất bên cạnh bỗng nhiên bị đẩy bật lên, Trương Hằng một thân chật vật, áo thủng lỗ chỗ nhảy vọt vào, khi ở giữa không trung còn xoay người bắn xuống một tiễn mãnh liệt. Phía sau truyền đến tiếng nổ ầm vang cùng với một cánh tay nát vụn bắn ra ngoài…

Thật đáng sợ… Trụ sở này của các ngươi thật đáng sợ, làm sao mà phải chế tạo nhiều quái vật sinh hóa như vậy? Chẳng lẽ không biết mấy thứ đó chẳng có mấy tác dụng hay sao?

Trương Hằng chân vừa chạm đất liền hô lớn, đồng thời nhìn về phía hai người Lý Cương Lôi và Sở Hạo liền thấy được cảnh… người nọ đang vô lực nằm gục trên ngực kẻ kia… Ai thấy cảnh này chắc đều sẽ không khỏi miên man suy tưởng một hồi!!!
Trương Hằng dụi dụi mắt, miệng cà lăm:
Thật xin lỗi, ta buổi sáng dậy muộn, hơn nữa còn phải trinh sát vài vòng mới tìm ra vị trí trụ sở của các ngươi, cho nên lúc chạy đến đây ta còn chưa đánh răng… nhất định là do cách ta mở cửa không đúng… Hai vị cứ tiếp tục, ta đi trước.
Vừa nói, hắn vừa trực tiếp xoay người qua hướng khác.
Lý Cương Lôi và Sở Hạo trợn trắng mắt liếc nhìn hắn. Lý Cương Lôi nói thẳng:
Cậu xác nhận tên này là đồng đội của mình hả? Chứ không phải hắn đến đây diễn hài đấy chứ?


… Ta đại khái có thể xác nhận, chính là hắn, ít nhất không phải quỷ quái giả trang…
Sở Hạo miễn cưỡng mở miệng, đến khi dứt lời, Trương Hằng cũng xoay người tới bên cạnh bọn họ.

Mới vừa rồi là ta không đúng, ta không hề kỳ thị đồng tính luyến ái… Được rồi, chỉ có thể trách ta mở cửa không đúng lúc, không quan hệ gì tới các ngươi, hiện có thể nói cho ta biết… Nữ nhân cao lớn đằng kia rốt cuộc là cái gì không?


Đây không phải là người, thậm chí không được tính là sinh vật…

Sở Hạo vỗ Lý Cương Lôi một cái, ý bảo chạy về phía trực thăng, đồng thời nói với Trương Hằng:
Trước tiên giải thích thử ngươi dùng vũ khí gì để bắn thủng cánh cửa sắt đó không? Là chiếc cung trên tay ngươi sao?


Hắc hắc, rốt cục đã nhận ra rồi à?
Trương Hằng cười toe toét, hắn khoe khoang giơ cây cung trên tay lên:
Phong Hành Giả cung, vũ khí ma pháp truyền thuyết, 3000 điểm, một chi tiết cấp C, rất xa xỉ đó. Dùng cách nói của game thủ thì nó ít nhất cũng là vũ khí cấp xanh da trời (blue), nói không chừng còn lên tới màu tím (violet). Tất cả mũi tên bắn ra đều được tinh linh gió chúc phúc gia trì, coi như là mũi tên đó biến thành tên ma pháp +3, ack, chính là loại vũ khí ma pháp +3 trong quy tắc D&D đó.

Sở Hạo nhìn kỹ cây trường cung, quả nhiên như hắn sở liệu, cả thân cung được phủ một tầng hoa văn gồm các ấn ký, văn tự chằng chịt. Trình độ phức tạp của tổ hợp vượt xa ma pháp cấp 1.

Đây chính là thù lao thu được khi ta nhận ủy thác.

Trương Hằng buông trường cung xuống, đồng thời thu hồi nụ cười, chăm chú nói:
Ares thấy tử khí lởn vởn trên người ngươi, cụ thể là gì thì hắn cũng không rõ, chẳng qua cho rằng ngươi có khả năng gặp phải nguy hiểm, giống như là đang bị thứ gì đó nguyền rủa vờn quanh. Cho nên hắn thuê ta đến bảo vệ ngươi, cây cung này chính là thù lao. Nguyên văn lời của hắn là…


…Có thể thẳng thắn nói hiện tại còn chưa phải đồng bọn, vậy nghĩa là hắn đang cân nhắc xem có thể coi ta là đồng bọn hay không. Thế này còn tốt hơn kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm gấp trăm lần… Sống sót trở về, đồng bọn tương lai của ta!

Trong lòng Sở Hạo nóng lên, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt thành lời, chẳng qua thấy thái độ nghiêm túc của Trương Hằng cùng với cây cung trong tay hắn, hơn nửa ngày sau mới khẽ thở dài. Hắn cố nén cảm giác tim đập thình thịch này xuống đáy lòng, bắt đầu suy nghĩ về khốn cảnh trước mắt.
Nhưng khi hắn còn đang trầm tư, Lý Cương Lôi và Trương Hằng bỗng đột ngột dừng bước, Sở Hạo ngẩng đầu lên liền thấy trước lối đi nhỏ lại một lần nữa hiện ra thân ảnh nữ quỷ, hơn nữa xung quanh nàng còn có rất nhiều bóng ma vờn quanh, tiếng kêu la rên rỉ khủng bố gấp mười lần lúc trước. Hiện tại trong trụ sở, ngoài ba người bọn họ ra thì không ai còn sống.

… Không thể trốn thoát sao?
Lý Cương Lôi nói thầm một câu, sau đó lại quay về phía Trương Hằng:
Mũi tên vừa rồi của ngươi có thể làm nữ quỷ bị thương. Ngươi còn có thể bắn ra mũi tên như vậy được không?

Trương Hằng nghe thế lập tức giương cung nhắm bắn. Hai người Lý Cương Lôi còn chưa kịp nhìn rõ, tay Trương Hằng đã buông lỏng, mũi tên theo đó xé gió bay đi. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, mũi tên xuyên qua thân thể cực lớn của nữ quỷ, ngay cả mặt tường phía sau cũng bị lõm vào, thế nhưng đối phương chẳng hề hấn gì.

Sao, sao có thể?
Trương Hằng thất thanh la lên, đồng thời không ngừng cài tên bắn liền năm sáu mũi về phía nữ quỷ nhưng kết quả thu được vẫn hoàn toàn như thế.
Lý Cương Lôi cùng Sở Hạo liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy được vẻ đắng chát cùng tuyệt vọng trong mắt đối phương, nữ quỷ này… đã cường đại đến mức có thể làm không gian vặn vẹo rồi sao?

Không, không đúng, hẳn là do tốc độ của nữ quỷ quá nhanh, nàng ta tránh né bằng cách ẩn trốn bên trong các bóng ma…

Sở Hạo vội hô:
Bắn cũng bắn không trúng, muốn trốn cũng không có đường, trừ phi lại có thể làm nữ quỷ bị thương như lúc nãy, sau đó thừa dịp nó khôi phục chẳng thể nhúc nhích để chạy trốn. Bằng không chúng ta căn bản không thể rời khỏi trụ sở này… Chỉ có thể lại một lần nữa dùng lượng lớn mage hand trói buộc nó, thừa cơ hội đó, tên của Trương Hằng nhất định trúng đích.

Lý Cương Lôi nói với giọng đắng chát:
Chúng ta chỉ chế tạo được một bộ thẻ làm bằng bạc đó thôi, không còn hàng dự bị nữa..
.

Không, vẫn còn cách…

Sở Hạo bỗng thoát khỏi trạng thái cần dìu đỡ, hắn đứng thẳng trên mặt đất đồng thời thò tay về phía áo ngực của Lý Cương Lôi:
Nếu như có thể khắc được phù văn trên vật chất thực, vậy thì… hẳn là có thể dùng năng lượng Arcane trực tiếp tụ lại thành mô hình bên ngoài cơ thể, chỉ cần lực tính toán của ta đầy đủ thì…
Vừa nói, hắn vừa móc ra một chiếc kính từ trong túi áo Lý Cương Lôi, đồng thời đeo lên mắt…
Lý Cương Lôi vừa định thò tay ngăn cản nhưng thần sắc Sở Hạo đã triệt để thay đổi, hắn mặt vô biểu tình lạnh lùng nhìn qua Lý Cương Lôi và Trương Hằng, sau đó lại tập trung về phía mấy bóng ảnh đang vặn vẹo quanh nữ quỷ, một giây sau, xung quanh thân thể hắn nổi lên một loạt phù văn ấn ký có thể dùng mắt thường quan sát được, những phù văn này tổ hợp lại với nhau hình thành nên một mô hình pháp thuật khổng lồ…

…Tử khí bám trên người ta, hắc ảnh đi theo ta, Lý Cương Lôi ngươi lại quen nữ quỷ này, còn cả thanh âm kêu gọi Sở Hạo ca …


… Thì ra là thế, nàng là…


Người mà ta đã quên sau khi tiến vào hình thức Thượng đế?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Hạn Thự Quang.