Q3 - Chương 7: Ác ma địa ngục


Số từ: 7542
Quyển 3: Siêu thoát
Dịch: truongtieutuyet
Biên: Drovenger
Nguồn: bachngocsach.com​
- Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa? Làm như vậy sẽ gây ra hậu quả như thế nào? Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện được? Có thể giao người này cho cơ quan pháp luật xử lý, nếu ai cũng giống như ngươi lạm dụng hình phạt riêng, pháp luật cùng quy định còn có thể tồn tại nữa hay không?
Lăng Tân dẫn một đoàn phóng viên cùng nhân viên quay phim hướng về quảng trường, mọi người vừa vừa ra khỏi tòa cao ốc đài truyền hình trung ương, đã thấy bên ngoài bị rất nhiều xe cảnh sát bao vây, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều quân đội binh lính, hiển nhiên đoạn tin tức vừa rồi đã làm kinh động đến chính phủ cao tầng.
Một viên quân nhân ước chừng năm mươi tuổi đi tới trước mặt Lăng Tân, nhìn kỹ Lăng Tân một chút, lại nhìn đám phóng viên đi theo sau, lúc này mới hỏi một câu như vậy.
Lăng Tân nhìn quân hàm của người trước mặt, là quân hàm trung tướng, người này hẳn là người nắm giữ thực quyền trong bộ máy trung ương cao tầng, sau khi nhìn thấy lực lượng của Lăng Tân còn dám tiếp cận, nếu không phải gan to bằng trời, thì chính là tâm huyết đều hoàn toàn hết sức chân thành.
Lăng Tân yên lặng gật đầu nói:
- Tất cả ta đều đã nghĩ kỹ, hậu quả tự nhiên là do ta gánh chịu, pháp luật cùng quy định xã hội, đây chỉ là đối với tầng lớp bị thống trị mà thôi, ngươi có thể nói cho ta biết không? Pháp luật có thể trừng phạt những người đứng tại tầng lớp cao cấp nhất của xã hội này sao? Thí dụ như... ngươi, hoặc là các tỷ phú thế gia nắm giữ phần lớn của cải trong xã hội, có thể trừng phạt bọn họ sao?
Trung tướng nghe vậy thì trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng:
- Xác thực, chế độ pháp luật của nhân loại từ xưa đến nay đều không hoàn hảo. Cho nên chúng ta mới cần phải hoàn thiện nó, không phải bởi vì nó không hoàn hảo mà dẹp bỏ. Ngươi càng phá hoại, những người đứng tại đỉnh cao của xã hội lại càng không bị pháp luật ước thúc, chính thức chịu khổ vẫn là phần đông người bình thường mà thôi.
Lăng Tân lắc lắc đầu nói:
- Trung tướng, ta không thể nào đồng ý, chuyện ta cần làm là chuyện nhân loại chưa bao giờ tưởng tượng qua từ khi loài người có văn minh đến nay. Ta sẽ hóa thành kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu mỗi một người của thế giới này. Ác nhân cần coi chừng, bởi vì ta sẽ còn ác hơn so với bọn hắn! Người lương thiện có thể yên tâm, ta sẽ đáp trả lại bằng thiện tâm. Có lẽ sau khi ta chết, xã hội loài người sẽ trở lại như trước kia, nhưng khi có ta ở đây, ta có thể hóa thành trảm ác chi kiếm bất cứ lúc nào! Mà trong khoảng thời gian khi ta vẫn còn, nếu như có thể thông qua giáo huấn một đời một đời truyền đạt tư tưởng này, khi ta chết, nhân loại hẳn đã tiến hóa thành sinh vật tầng thứ cao hơn, ít nhất là về mặt tinh thần. Về phần pháp luật bị phá hoại, ta nói cho ngươi biết, đây mới chỉ là bắt đầu của cuộc đại thanh tẩy mà thôi, nếu thật sự có người sau lần uy hiếp này còn muốn làm ra những chuyện ác, vậy ta sẽ lập tức phanh thây xé xác khiến bọn họ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
Trung tướng lại trầm mặc một lúc lâu, hắn thở dài một hơi:
- Nếu như làm vậy, ngươi cùng người da trắng kia có gì khác nhau?
- Đương nhiên là khác nhau!
Lăng Tân lớn tiếng nói:
- Về mặt vật chất, ta cũng là hành hạ đến chết cùng phân thây, nhưng hắn là vì dục vọng mà làm, còn ta là vì chấn nhiếp cái ác mà làm! Phật đều có một mặt hung ác giận dữ, dùng đại giết chóc để hàng yêu trừ ma, nếu như tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy cách thức hành động, mà không nhìn thấy mục đích, như vậy ta sẽ triệt để thanh tẩy thế giới, nếu như đây là tội ác, cho dù ta có rơi xuống địa ngục cũng không sao.
Lăng Tân nói xong liền lướt qua trung tướng đi về phía trước, vừa mới lướt qua, bỗng nhiên từ xa truyền đến một hồi âm thanh cạch~ cạch~, tất cả súng đều đã được mở khóa an toàn, chỉ đợi Lăng Tân tới gần thêm một chút nữa, đoán chừng sẽ lập tức công kích.
- Haiz.
Lăng Tân thở dài, sử dụng tinh thần ấn ký đánh một quyền về mặt đất phía trước, ầm~, trên mặt đất liền xuất hiện một hố lớn hơn mười mét, cát bụi bay mù mịt.
- Đây đã là mức độ vượt qua thế tục, ta không muốn làm các ngươi bị thương, nhưng nếu các ngươi quả thực cố ý ngăn cản ta, cứu nam tử da trắng kia, cho pháp luật phán xét hắn, sau đó chết một cách nhẹ nhõm... Như vậy ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi, đám giả nhân giả nghĩa!
Lăng Tân nói với những cảnh sát cùng quân đội binh lính trước mặt. Sắc mặt viên trung tướng vừa trắng vừa xanh, hắn đi tới bên cạnh Lăng Tân thấp giọng nói:
- Những lời ngươi nói lúc trước, đến cùng có phải sự thật hay không? Lực lượng của ngươi chúng ta đã thấy, xác thực là lực lượng siêu việt thế tục tưởng tượng, cho dù là những người có đặc dị công năng chúng ta biết cũng không đạt được 1% lực lượng của ngươi... Người da trắng kia thật sự là đến từ thế giới khác sao?
Lăng Tân gật đầu nói:
- Tất cả những điều ta nói đều là thật, hơn nữa thế giới này còn có rất nhiều lực lượng siêu việt tưởng tượng của các ngươi... Ta có thể nói như vậy, cái gọi là vũ khí hạt nhân, cái gọi là hệ thống quốc gia, cái gọi là văn minh... Chỉ còn vài ngày đều sẽ bị hủy diệt, cho nên ta mới nhất định phải làm ra những chuyện này, yên tâm, sau khi xử lý hoàn tất người da trắng kia, ta tất nhiên sẽ cho các ngươi một cái công đạo.
Nói xong, Lăng Tân cũng không chần chờ thêm, bước nhanh hơn đi thẳng về phía trước, cũng không quan tâm đến những phóng viên phía sau có muốn chạy trốn hay không, tóm lại đã có vị trung tướng này ra mặt, hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, vì lợi ích quốc gia. Xác thực, trong nội tâm viên trung tướng đã đưa ra quyết định, trên thực tế, lợi ích quốc gia là chí cao vô thượng, không có chút quy định cùng ước thúc nào từ pháp luật, cái gọi là hiệp ước giữa các nước, hoặc là điều ước, hòa ước... Cũng không quá đáng đều là kết quả dưới sự áp bách của thực lực, giữa các quốc gia chỉ tồn tại lợi ích, không tồn tại nhân nghĩa đạo đức!
- Quay chụp toàn bộ cẩn thận mọi thứ, lập tức truyền hình trực tiếp trên phạm vi cả nước...
Trung tướng nhìn Lăng Tân đã đi càng lúc càng xa, sau đó vội vã nói với đoàn phóng viên, đồng thời phất phất tay với những cảnh sát cùng quân đội, đến lúc này, phần khó khăn quan trọng nhất trong kế hoạch của Lăng Tân đã hoàn thành. Khi tất cả mọi người ngồi lên xe, Lăng Tân vốn đã bay lên hơn một mét, nhưng không ngờ viên trung tướng này dùng tốc độ cực nhanh chạy tới kéo hắn lại, sau đó nói thẳng:
- Ngươi có trước một bước bay đến đó cũng không làm được gì, các phóng viên, nhân viên quay phim vẫn còn trên xe, không thể trong nháy mắt đã tới được quảng trường, không bằng chúng ta ngồi trong xe nói chuyện một lúc...
Lăng Tân chần chờ một chút, sau đó gật đầu đáp ứng, hắn và viên trung tướng ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, dẫn đầu đi về hướng quảng trường.
- Người trẻ tuổi, có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?
- Lăng Tân, ta là thí nghiệm thể bí mật của kế hoạch Long Hống…
Lăng Tân suy nghĩ một chút rồi nói, tinh thần hắn trao đổi ý kiến một phen với nhân cách phụ, sau đó mới nói như vậy. Viên trung tướng nghe xong thì toàn thân chấn động, không thể tin được:
- Kế hoạch Long Hống? Làm sao ngươi biết đến sự tồn tại của kế hoạch Long Hống? Không, thậm chí ngươi còn là thí nghiệm thể bí mật của kế hoạch Long Hống…
Viên trung tướng đã khiếp sợ đến cực điểm, vừa nãy khi đến trước mặt Lăng Tân, hắn hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, xác thực, có thể đạt tới địa vị trước mắt, nếu như không có tâm chí như vậy, đó mới thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Lăng Tân khẽ mỉm cười:
- Có rất nhiều chuyện ngươi cũng không biết, ví dụ như, ngươi có biết người chính thức phát khởi kế hoạch Long Hống là ai không? Phía sau kế hoạch Long Hống có cái gì? Ngoại trừ sự thành công duy nhất là Hà Thiên Đạo, còn có một đám thí nghiệm thể cũng đều là thành công của kế hoạch Long Hống, chỉ là đã bị một thế lực ngầm ẩn giấu, thế lực này ngay cả ta cũng không truy ra được, cho tới thời điểm hiện tại, còn lại ba thí nghiệm thể bí mật, ta là một trong số đó.
Sắc mặt viên trung tướng trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn yên lặng suy tư một lát, sau đó thấp giọng đặt câu hỏi:
- Là thế lực nước ngoài ăn mòn vào thế lực trung ương của chúng ta sao? Nếu như ngay cả ta cũng có thể giấu diếm, bí mật tiến hành thí nghiệm mà nói... Chẳng lẽ…
- Không.
Lăng Tân lắc lắc đầu nói:
-Không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ, lúc trước ta đã nói qua cho ngươi rồi, vượt ra khỏi xã hội thế tục, không chỉ đơn thuần là lực lượng, nếu muốn ta có thể cho toàn bộ thị trường chứng khoán sụp đổ, nếu có đầy đủ thời gian, ta có thể khiến toàn thế giới sinh ra động đất sóng thần, thậm chí khiến thiên thạch va chạm với trái đất cũng có thể... Không chỉ ta có lực lượng như vậy, theo ta biết, tổng cộng có bốn người nắm giữ loại lực lượng này, ta chỉ là một trong số đó mà thôi, đã hiểu chưa? Thế giới này thật ra rất phức tạp, chỉ là do các ngươi không biết, người ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu khởi động... Một đại thời đại sắp bắt đầu.
Viên trung tướng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, hai tay nắm lại rất chặt, hơn nửa ngày sau hắn mới lên tiếng:
- Chúng ta có thể làm gì... Hoặc là thế giới này sẽ phát sinh kịch biến như thế nào? Hệ thống quốc gia còn có thể tồn tại không? Toàn bộ thế giới... sẽ chết bao nhiêu người?
- Ta không biết, cái ta có khả năng làm, chính là để cho thế giới có thể biết đại thời đại sắp đến, chuẩn bị sẵn sàng...
Lăng Tân thở dài, đồng thời, quảng trường Thiên An Môn đã ở ngay trước mắt...
Trên quảng trường có rất nhiều xe cảnh sát, dân chúng xung quanh đã sớm bị cách ly, tuy vậy phía xa vẫn có đám đông tấp nập, còn có rất nhiều người la hét, nhiều người cầm biểu ngữ ghi dừng tay, băng rôn viết ngươi không khác gì cầm thú...
- Trong thời gian ngắn như vậy đã làm xong biểu ngữ biểu tình sao? Xem ra đám giả nhân giả nghĩa thật sự là nhiều, ta không khác gì cầm thú? Nếu như ta cũng giống như loại cầm thú kia, khi đó chuyện đầu tiên ta làm chính là phân thây vạn đoạn toàn bộ, thân nhân các ngươi cũng không thoát, sao còn có thể để cho các ngươi đứng đó hô hào?
Lăng Tân vừa xuống xe khỏi xe Jeep liền dùng tinh thần ấn ký quét thoáng qua tình hình xung quanh, phạm vi mấy kilomet đều hiện rõ trong đầu, hắn cười lạnh rồi nói như vậy. Viên trung tướng cũng theo sát hắn đi xuống xe, sau khi nghe Lăng Tân nói, hắn thở dài:
- Đây cũng không phải giả nhân giả nghĩa, mà là cách nghĩ thực sự của nhân loại, chó cắn ngươi một cái, không lẽ ngươi cũng muốn cắn lại chó một phát sao?
Lăng Tân cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đương nhiên là không. Chó cắn ta một cái, ta nhất định sẽ tìm chủ nhân nó hỏi trách nhiệm, nếu như là chó hoang, ta tự nhiên sẽ lột da ăn thịt, hoặc là cho nó một đòn nhẹ nhàng liền siêu thoát, làm sao có thể sau khi bị cắn, còn đưa chỗ chưa bị cắn tới cho nó cắn thêm một cái? Ngươi cảm thấy trong hiện thực sẽ có loại người này sao? Ta đương nhiên sẽ không cắn lại, nhưng sẽ giết chết, ăn thịt, lột da… cho nên càng tàn nhẫn hơn. Trung tướng, vẫn còn ý định thuyết phục ta sao?
- Không cần dùng nhân nghĩa để thuyết phục ta, trong mắt ta ngay cả Thiên Đạo cũng bất công, hôm nay ta muốn lột da giết chết tên cầm thú này, bóp nát xương cốt, phanh thây xé xác! Cho hắn hiểu được hậu quả của việc làm kẻ ác, sẽ có người càng ác hơn phán quyết!
Lăng Tân cười lạnh một lúc, tiếp đó đi về hướng Đạt Vân Hi. Mặc dù Đạt Vân Hi đã từng thấy qua không ít các mặt của xã hội, đặc biệt là sau khi gặp Lăng Tân càng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mà lần này hẳn vẫn là lần đầu nàng gặp phải chuyện như hiện tại, phía trước chỗ nàng đứng có vài hố lớn nhỏ, nhìn hình dạng không giống như là bị bom đạn các loại phát nổ gây ra, hẳn là lúc trước quân đội cùng cảnh sát có ý định xông lên cướp người, bị Đạt Vân Hi sử dụng tinh thần ấn ký cản trở. Giờ phút này nàng đang mặt mũi đỏ bừng bất an đứng tại chỗ, trước mặt còn có mấy tên quân nhân dường như đang nói gì đó với nàng.
Lăng Tân không hề khách khí chút nào, đi tới thuận tay cầm cổ áo mấy tên quân nhân dùng sức ném ra phía sau một cái, mấy tên quân nhân này lập tức bị ném bay ra hơn mười mét, mà Lăng Tân căn bản là không hề để ý tới đám cảnh sát cùng quân đội xung quanh đang bắt đầu khẩn trương lên, chỉ yên lặng đi tới trước mặt nam tử da trắng.
Nam tử da trắng nãy giờ vẫn một mực yên lặng nhìn những sự việc diễn ra xung quanh. Khi quân đội cùng cảnh sát kéo đến, hắn ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ cần không rơi vào trong tay ác ma kia, bắt giam hay bị pháp luật trừng trị các loại hắn hoàn toàn không sợ, một là hắn cho rằng Lăng Tân không có chứng cứ, hai là một khi bị bắt vào ngục giam, hoặc là rơi vào trong tay cảnh sát, vậy hai đồng bọn còn lại có thể nhẹ nhàng tới cứu hắn ra, ba là chỉ cần kéo dài thời gian, một khi lão đại của hắn đến, Lăng Tân có thể là đối thủ của người cường hóa huyết thống bán thần sao?
Tuy vậy tất cả đều không phát triển theo chiều hướng hắn tưởng tượng, một thiếu nữ yếu ớt như Đạt Vân Hi không ngờ cũng thực lực vô cùng cường đại, cũng không hề cố kỵ quân đội hay là cảnh sát. Nhưng mà hai người Đạt Vân Hi cùng Lăng Tân rõ ràng là người của thế giới này a, bọn họ đều không có đồng hồ đội viên trên tay! Lăng Tân cười lạnh nhìn nam tử da trắng nói:
- Muốn rơi vào trong tay bọn họ sao? Ha ha ha, không thể nào... Ta không biết ngươi đến từ thế giới nào, nhưng hôm nay đã rơi vào trong tay của ta, ta muốn cho ngươi biết, độc ác của ngươi căn bản không là cái gì, ta nhất định sẽ có biện pháp càng tà ác hơn... Còn nhớ đến cô bé bị ngươi tàn nhẫn giết chết không? Còn nhớ bộ dạng khi nàng cầu xin tha thứ không? Thậm chí tất cả đều làm theo ngươi, chỉ cần ngươi có thể tha cho nàng một mạng, nhưng ngươi đã làm như thế nào? Ha ha ha...
Lăng Tân phá lên cười như phát điên, không biết vì sao, hắn cảm thấy, ở sâu trong nội tâm có một loại cảm giác hung bạo tà ác muốn thoát ra, tạo thành ngọn lửa diệt thế, hóa thành Hắc viêm...
( Ta không thể nào chịu đựng được cảnh nàng bị vũ nhục, bị phanh thây, cái này... Cái này giống như là oán niệm tích lũy tại chỗ sâu nhất trong linh hồn, chỉ cần xuất hiện chuyện như vậy, cho dù phải hóa thân thành ác ma, cũng muốn trừng phạt những kẻ đã gây ra! Linh hồn của ta, nội tâm của ta... Hoặc là có thể nói, trong gien của ta có lưu lại trí nhớ sao? )
Trong nội tâm Lăng Tân bỗng nhiên hiểu ra một điều như vậy, tuy vậy động tác của hắn vẫn không hề do dự chút nào, nhấc nam tử da trắng lên, đồng thời phất tay một cái, giá đỡ chụp ảnh của một phóng viên nào đó chợt bay đến trước mặt hắn, Lăng Tân đặt nam tử da trắng lên, dùng Phong thần bảng cường hóa sức chịu đựng của giá đỡ, tiếp đó ánh sáng bạc lóe lên, một con dao giải phẫu đã xuất hiện trong tay.
- Ngươi đã từng thấy lăng trì xử tử chưa? Chính là từng dao từng dao cắt xuống từng khối thịt, sau khi cắt xuống tám trăm khối thịt mới giết chết tội phạm. Ta so với hình phạt lăng trì tùng xẻo này còn tàn nhẫn hơn, ta muốn lột da ngươi, trưng bày trên quảng trường! Yên tâm đi, ta sẽ có biện pháp khiến ngươi không chết, có thể tận mắt thấy bộ da của mình được treo lên!
Giờ phút này Lăng Tân đã ngưng sử dụng tinh thần ấn ký, dù sao tay chân nam tử da trắng đều đã bị bẻ gãy, toàn thân cũng gãy xương khắp nơi, nhưng vì đề phòng vạn nhất, hắn vẫn sử dụng Phong thần bảng tạo ra một vòng phòng hộ xung quanh, đề phòng bị đột nhiên tập kích. Chỉ là tiêu hao từ tinh thần ấn ký thật sự quá lớn, hiện tại tinh thần của hắn đã đến trạng thái cực hạn, toàn bộ mệt nhọc cực độ sau khi sử dụng tinh thần ấn ký đều nhờ nhân cách phụ gánh chịu.
( May mắn là nhân cách của ta đã phân liệt, cho nên có thể giải quyết rất tốt vấn đề tinh thần mệt mỏi, chỉ là... Lần này đã sử dụng Phong thần bảng quá nhiều, hơn nữa chuyện lần này, một khi làm đến cùng, rất có thể sẽ thu về hơn mười vạn điểm nhân quả, khi đó ta cũng rất có thể sẽ bước vào vực sâu xui xẻo... Bất quá cũng đành phải vậy, cần phải chấn nhiếp cái ác, nếu không những người xâm nhập không biết sẽ còn tạo nên bao nhiêu giết chóc... )
Trong đầu Lăng Tân liên tục suy nghĩ, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại, roạt~ một tiếng liền cắt mở phần da chỗ cổ tay nam tử da trắng. Trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, lực chú ý được tập trung cao độ, mỗi một phần lực đạo đều tập trung vào trên da, nhẹ nhàng cắt đứt, tiếp đó cắt chỗ nối với cơ bắp, rồi bắt đầu chậm rãi nhấc phần da tay lên...
-... Tha cho ta đi, xin lỗi, xin lỗi... Ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, là ta không đúng… aaa… mẹ, cứu ta!
Nam tử da trắng biết mình khó thoát, hắn vừa khóc vừa lớn tiếng gào thét, thân thể không ngừng giãy dụa kịch liệt. Tuy vậy lại bị Lăng Tân dùng Phong thần bảng tạo ra sức lực lớn đè xuống. Từng tấc từng tấc da dần bị lột ra.
Ọẹ!~
Đạt Vân Hi đứng xem bên cạnh sắc mặt tái nhợt, nàng ọc một tiếng rồi liền trực tiếp đi về hướng đám phóng viên.
- Cuốn băng lúc trước hắn đưa cho các ngươi có mang tới đây không? Vừa truyền hình trực tiếp hiện trường, vừa phát cuốn băng này cùng lúc, nếu như đã làm đến mức độ này, vậy thì cần phải hoàn toàn công khai toàn bộ mới được!
Đạt Vân Hi đi tới trước mặt một phóng viên, nàng lớn tiếng chất vấn, lập tức sau đó đám phóng viên đều trở nên bận rộn. Viên trung tướng đứng gần đó trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi là đồng bọn của hắn sao? Ngươi cũng là người có lực lượng khó có thể tưởng tượng?
Đạt Vân Hi nở nụ cười nói:
- Lai lịch của ta so với hắn càng thêm không thể tưởng tượng nổi, hắn coi như là người sinh ra lớn lên ở thế giới này a, còn ta thì thế nào? Cha mẹ của ta thậm chí không phải là người của thế giới này...
Viên trung tướng kinh ngạc nhìn về phía Đạt Vân Hi, sau đó mới nhẹ gật đầu rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Ở giữa sân, mặc cho nam tử da trắng giãy dụa cùng gào thét, Lăng Tân vẫn cứng rắn như sắt đá, đến lúc này, hơn một nửa bộ da của nam tử da trắng đều đã bị lột ra, mà dân chúng nãy giờ làm ầm ĩ ở phía xa cũng dần trở nên yên tĩnh, thậm chí cả lực lượng quân đội cùng cảnh sát cũng đều đứng yên không nhúc nhích, trên phạm vi toàn bộ quảng trường rộng lớn, chỉ còn lại tiếng gào thét cùng khóc lóc van xin.
- Các ngươi không phải là ác nhân sao? Ta muốn càng ác hơn so với các ngươi! Cho nên, ngàn vạn lần không nên để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ đem theo các ngươi cùng xuống địa ngục!
Lăng Tân bỗng nhiên hét lớn, thanh âm vang khắp quảng trường Thiên An Môn, chỉ nghe thấy roạt một tiếng, cả tấm da của nam tử da trắng liền hoàn toàn bị lột ra, máu chảy đầm đìa, không biết bao nhiêu người xung quanh đồng loạt nôn mửa liên tục.
- Mới chỉ vừa bắt đầu, đây mới là cửa vào địa ngục, còn có rất nhiều rất nhiều tầng địa ngục đang đợi ngươi... Đã nhìn thấy chưa? Tiểu cô nương lúc trước? Oán hận của nàng? Sẽ do ta báo!
Máu me, thống khổ, cực hình... Bạo ngược khó có thể dùng lời diễn tả được, sát ý trên người Lăng Tân vô cùng đậm đặc, khiến cho đám cảnh sát cùng quân nhân đứng cách xa mấy chục mét đều run rẩy, đó là một loại cảm giác khủng bố không cách nào hình dung, giống như giữa sân không phải là con người... Mà là một ác ma thực sự toàn thân bao phủ bởi Hắc viêm, trên lưng mọc ra đôi cánh bằng xương bằng thịt, Ác ma địa ngục!
Cho đến khi toàn thân nam tử da trắng đã chỉ còn lại khung xương, Lăng Tân mới đình chỉ sử dụng Phong Thần bảng, thời gian đã trôi qua được hơn sáu tiếng đồng hồ, rất nhiều phóng viên đã vì quá sợ hãi mà hôn mê, trong số những phóng viên còn lại... Thật đáng châm chọc, số nữ phóng viên lại nhiều hơn một ít!
Sau khi Lăng Tân một quyền đánh nát đầu lâu của nam tử da trắng, hắn lùi lại vài bước, yên lặng nhìn về chỗ Đạt Vân Hi đang đứng, nhẹ cười một cái, sử dụng Phong thần bảng làm biến mất vết máu cùng thịt nát trên người, tiếp đó trực tiếp ngất xỉu té xuống đất. Trên thực tế, khi Lăng Tân nhìn về phía Đạt Vân Hi, đã dùng tinh thần ấn ký đối thoại với nàng một lúc, nói cho nàng biết bước kế tiếp là giao hắn cho chính phủ, nếu không sau khi hắn giết người tàn nhẫn như vậy lại bị Đạt Vân Hi mang đi, khi đó thần kinh của chính phủ sẽ lập tức vô cùng căng thẳng, hơn nữa hiệu quả chấn nhiếp mà hắn muốn đạt tới cũng sẽ giảm đi hơn một nửa. Còn có một điểm trọng yếu nhất, muốn cảnh cáo đồng bọn của nam tử da trắng, cùng với dẫn xà xuất động, nhất định phải đứng ngoài chỗ sáng, vì vậy sau khi hắn hôn mê tốt nhất là nên ở trong tay chính phủ.
- Thật đúng là đồ ngốc mà.
Đạt Vân Hi bước tới phía trước nhẹ nhàng vuốt mặt Lăng Tân. Sau đó mới nói với viên trung tướng sau lưng:
- Ta giao hắn cho các ngươi, không nên làm ra chuyện gì quá phận... Nếu không, ta tức giận lên sẽ càng thẳng tay hơn so với hắn, ta không giống như hắn, kiên trì bảo vệ người tốt cùng tiêu diệt kẻ ác, ta sẽ trực tiếp giết chết tất cả!
Đạt Vân Hi nói xong liền bắt đầu lơ lửng, nháy mắt sau đã bay lên bầu trời đêm. Viên trung tướng đứng ở giữa sân ngây người một lúc lâu, sắc mặt biến đổi không ngừng. Sau đó phất tay với tên quân nhân bên cạnh, ra lệnh chạy tới chỗ xe Jeep đưa điện thoại đến cho hắn.
-... Đúng vậy, hiện tại hắn đã rơi vào hôn mê, trên thân thể không có bất kỳ tổn thương nào, đoán chừng sự tình lần này đối với hắn cũng là chuyện cực kỳ tàn khốc, áp lực tinh thần quá lớn, dù sao hắn cũng mới hơn hai mươi tuổi mà thôi... Hắn tự xưng là thí nghiệm thể bí mật của kế hoạch Long Hống, các ngươi cũng không biết sao?
Viên trung tướng nói với người trong điện thoại.
-... Đúng vậy, như vậy cứ để cho phóng viên tiếp tục truyền hình trực tiếp, trước hết đưa hắn đến trại tạm giam, tuyên bố đối ngoại là dùng pháp luật công bằng để phán xét sự tình lần này, sau đó sẽ dùng pháp luật quyết định hắn có tội hay không, ít nhất có thể tạm thời giảm bớt đả kích của hắn đối với pháp luật.
Viên trung tướng vẫy vẫy tay về hướng mấy tên quân nhân phía xa, sau đó bước lên xe Jeep. Đoàn xe quân đội cùng xe chở phóng viên bắt đầu đi về hướng một trại tạm giam ở Bắc Kinh. Cho đến khi máy quay của phóng viên trực tiếp truyền hình cảnh Lăng Tân bị bỏ vào một phòng giam mới thôi. Tiếp đó những viên quan chức tận lực trả lời phỏng vấn của đám nhà báo, còn một đội binh lính thì đi đến phòng ăn cho nhân viên cai ngục. Trên thực tế bọn hắn đã đói bụng đến phát hoảng, cho nên định vừa ăn uống tại đây vừa đợi Lăng Tân thức tỉnh. Mà sau khi mọi người rời đi không bao lâu Lăng Tân liền tỉnh lại, dù sao người gánh chịu đại bộ phận áp lực từ tinh thần ấn ký là nhân cách phụ.
- Này, các ngươi coi kìa, tiểu tử kia tỉnh lại rồi.
Lăng Tân vừa mới tỉnh lại còn chưa triệt để hồi phục tinh thần, trong lúc hắn còn đang hơi sững sờ , bỗng nhiên có mấy thanh âm vang lên trong phòng giam, một người vui tươi hớn hở cười nói:
- Tiểu tử này hẳn là người nổi tiếng, không biết hắn phạm phải chuyện gì, khi vào trại tạm giam còn có phóng viên đi theo. Xem dáng vẻ đẹp trai như vậy, không phải là diễn viên hay ca sĩ đi làm trai bao chứ?
Đám tù nhân xung quanh phá lên cười, Lăng Tân lúc này mới xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt hắn là ước chừng mười người mặt mũi dữ tợn, xăm trổ đầy mình, có hai gã vừa cười cười vừa cầm một tấm vải đi về phía hắn.
- Này, tiểu tử, thời cổ vào ngục giam có cái gọi là giết người lập uy, hiện tại thì không dã man như vậy, người cùng chúng ta chơi trốn tìm một lúc là được, đây chính là cửa những người mới vào đều phải bước qua, nếu không tin ngươi có thể hỏi bọn hắn.
Một người trong đám cười lạnh nói, sau đó chỉ về mấy thanh niên mặt mũi bầm dập gần đó. Lăng Tân liếc nhìn về phía góc phòng, những tên thanh niên này mở mắt ra, trong mắt đều lộ ra vẻ không đành lòng.
- Tốt, trốn tìm sao? Ta rất thích chơi trốn tìm...
Khi Lăng Tân tỉnh lại, mấy tên quân nhân đang ăn uống gần đó cũng đều nhanh chóng phục hồi tinh thần. Người cầm đầu vội vàng chạy tới quát lớn:
- Các ngươi muốn làm gì?
Mấy tên tù nhân lập tức bị chấn nhiếp, cả đám đều mặt lộ vẻ khó chịu lui lại phía sau. Khi mấy tên quân nhân vừa định nói chuyện với Lăng Tân, lại chợt phát hiện mình không thể mở miệng, thân thể giống như không phải của bản thân, tên quân nhân cầm đầu còn cười hắc hắc nói:
- Tự mình giải quyết... Không gây ra tiếng ồn ào quá lớn là được.
Nói xong, mấy tên quân nhân này liền đi ra phía xa. Đám tù nhân quỷ dị nhìn nhau, tiếp đó đều cười dữ tợn. Bọn hắn đã có suy đoán của mình, chính là Lăng Tân đã đắc tội gì đó với quan lớn trong chính phủ, cho nên mới bị quân đội áp giải tới nơi này. Khi tên quân nhân vừa nãy nói cũng đã ám chỉ sẽ không ngăn cản, như vậy... Hai người mặt mũi hung ác lúc nãy lập tức lại bước tới.
- Tiểu tử, chúng ta cũng không khi dễ ngươi. Chỉ cần ngươi có thể tìm thấy bọn ta trong năm phút đồng hồ là được, hắc hắc...
Một người đưa mảnh vải cho Lăng Tân, sau đó nhe răng cười nói. Lăng Tân cũng không đáp lời, chỉ buộc mảnh vải che mắt lại.
- Tốt. Ta đã chuẩn bị xong. Các ngươi muốn làm gì thì cứ bắt đầu đi.
Đám tù nhân đều lao tới, nguyên một đám bắt đầu xuất ra các loại quyền cước đấm đá. Mấy thanh niên mặt mũi bầm dập có vẻ rất không đành lòng, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện xảy ra. Tuy vậy lại khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái, Lăng Tân chỉ đứng yên tại chỗ không hề trốn tránh, mặc cho từng đấm đánh tới, trong miệng nhẩm đếm một chút rồi nói:
- Một, hai, ba... tổng cộng sáu người, kẻ chủ mưu không lên đánh ta sao? Như vậy bắt đầu đi...
Trong khi Lăng Tân nói chuyện, thừa dịp một người lao về phía trước đánh, hắn giơ một tay ra, giống như có thể nhìn thấy, trực tiếp kéo đến trước mặt. Sau đó roạt~ một tiếng, người này bị xé rách từ đầu đến chân biến thành hai nửa, máu tươi cùng nội tạng vung vãi khắp nơi, mấy người đang chuẩn bị lao đến cũng đều bị máu dính khắp người. Trong lúc nhất thời cả đám còn chưa lấy lại được tinh thần, cho đến khi Lăng Tân lại kéo một người khác đến, tiếp đó trực tiếp xé một cái, người này lập tức cũng biến thành một thi thể gồm hai mảnh!
Lúc này đám tù nhân mới hồi phục lại tinh thần, điên cuồng lùi về phía sau, vì lùi lại quá nhanh mà ngã xuống đất cũng không phát hiện, chỉ dùng cả tay lẫn chân mà mãnh liệt lui về phía sau. Tất cả đều kinh hãi la hét, tên đầu lĩnh của đám tù nhân này là một nam tử xăm trổ đầy mình, lúc trước chỉ ngồi nhìn lập tức phản ứng, hét lớn:
- Giết người rồi. Người bên ngoài mau lại đây a, ở đây có giết người!
Mấy quân nhân bên ngoài giờ phút này căn bản là thân bất do kỷ, không thể động đậy. Ngay cả nhúc nhích một cái cũng không được, như vậy sao còn có thể có thể đến trợ giúp những người trong phòng giam? Lúc trước thấy mấy tên tù nhân này đưa ra mảnh vải, bọn hắn đều thầm nghĩ hỏng bét, với tư cách người thuộc hệ thống quân đội, tuy không phải là cảnh sát, nhưng những chuyện xấu xa trong phòng giam cũng biết được một ít. Bình thường từng phòng giam đều có một lão đại, để củng cố địa vị, để cho những thanh niên mạnh khỏe mới vào phòng không gây ra phiền toái, đều dùng các loại phương thức đánh đập những người mới một trận, trong đó trốn tìm cũng là một thủ đoạn như vậy.
Nếu như là một người mới bình thường nào đó thì còn đỡ, nhưng là người mới này lại chính là đại sát thần a, dám lột da phân thây người khác trước ánh mắt của hàng trăm triệu người. Xem ra những tù nhân này hẳn là chết chắc, người này căn bản là Ác ma địa ngục mới đúng! Chỉ một lúc sau, tiếng kêu trong phòng giam càng ngày càng ít, cho đến khi một người thò tay ra ngoài song sắt, tiếp đó liền bị kéo vào trong phòng giam, sau đó toàn bộ nhà tù lập tức rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh, một tiếng động cũng không có. Đám cai tù cùng nhân viên tuần tra phía xa liền chạy tới, mà không đợi bọn hắn tới, những tên quân nhân đứng đó đã nhìn thấy Lăng Tân đứng trước cửa phòng giam kéo nhẹ một cái, sau đó người đầy máu đen bước ra, bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì.
- Các ngươi có thể cử động.
Lăng Tân nói một câu như vậy, tiếp đó trên người hắn ánh sáng trắng lóe lên, vết máu trên người lập tức biến mất.
- Bọn hắn thế nào rồi?
Tên quân nhân cầm đầu lập tức vội vàng hỏi.
- Đương nhiên là đã giết chết toàn bộ!
Lăng Tân cười lạnh rồi nói:
- Đám cặn bã như vậy còn sống làm gì? Chết sớm thì siêu thoát sớm.
Mấy tên quân nhân cũng không muốn tranh luận gì, chỉ chạy tới cửa phòng giam nhìn một lượt, vừa nhìn thấy tình hình bên trong lập tức liền xanh cả mặt, trong phòng giam ngoại trừ mấy thanh niên mặt mũi bầm dập bình yên vô sự, đại bộ phận người còn lại đều đã bị xé thành hai mảnh, còn có một kẻ xăm trổ đầy mình đã bị cắt đứt hết tứ chi, mắt bị chọc thủng, đầu lưỡi cũng bị cắt, không tay không chân đang lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này viên trung tướng đang ngồi ăn tối cũng chạy tới, theo sau còn có trưởng ngục giam cùng một vài giám ngục. Sau khi chạy tới tất cả đều lấy súng ra hướng về phía Lăng Tân, mà Lăng Tân thì không hề quan tâm, chỉ tùy ý ngồi xuống, mặc kệ dưới đất sạch sẽ hay là dơ bẩn, cứ như vậy bắt đầu ăn uống... có trời mới biết tại sao trên tay hắn đột nhiên lại xuất hiện một chiếc chân gà lớn, còn có một bình rượu Mao Đài. Tiếp đó người xung quanh đều sững sờ nhìn xem hắn không ngừng ăn uống, bộ dạng không kiêng nể gì cả này thật đúng là có một loại hương vị hào hiệp cổ xưa.
Một số người xung quanh bắt đầu sợ hãi lùi ra xa Lăng Tân một chút. Chỉ có viên trung tướng lại tuyệt không sợ hãi, chạy tới nắm lấy cổ áo Lăng Tân, muốn nhấc hắn lên khỏi mặt đất, nhưng trên tay lại chỉ cảm thấy như nặng ngàn cân, căn bản là lay động Lăng Tân một chút cũng không thể. Tuy vậy viên trung tướng vẫn nhất quyết không buông lỏng, hắn lớn tiếng hỏi:
- Lần này vì cái gì lại giết người? Ngươi là người có lực lượng mạnh mẽ, nhưng vậy thì có thể tùy ý ra tay đối với người bình thường sao? Có bản lĩnh thì cũng giết ta luôn đi! Bọn hắn đều chỉ là người bình thường, sao ngươi có thể cứ như vậy hạ thủ được? Tiếp tục như vậy, ngươi cùng Ác ma có gì khác biệt? Có lực lượng mạnh mẽ, lại tàn nhẫn hiếu sát, ngươi còn muốn đối đãi như thế nào với những người bình thường chúng ta? Trả lời ta!
Lăng Tân nhìn viên trung tướng một chút, cũng không phản kích, chỉ thản nhiên nói:
- Máy giám thị bên trong có quay lại tất cả, tự tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. Chỉ cần là kẻ ác, ta liền giết, bất kể là bình thường hay không bình thường, hẳn là ngươi cho rằng ta chỉ nhằm vào những ác nhân có năng lực sao?
Viên trung tướng lúc này mới buông cổ áo Lăng Tân xuống, mấy tên quân nhân lúc trước cũng đều chạy tới, cẩn thận tường thuật lại những chuyện xảy ra. Sau khi nghe xong, hắn mới nói:
- Xác thực là bọn hắn không đúng, nhưng tội cũng không đáng chết. Ngươi làm như vậy thực sự hơi quá... Dù sao nhân loại đều là có cả thiện cùng ác, hai mặt đồng thời tồn tại. Tiếp tục như vậy, hẳn là ngươi định giết hết toàn bộ người trên thế giới mới bỏ qua sao?...
- Thế giới này sắp xảy ra kịch biến.
Lăng Tân cắn một miếng đùi gà lớn, xong lại uống một ngụm rượu Mao Đài rồi mới lên tiếng:
- Mục đích ta làm như vậy là vì chấn nhiếp. Thế giới này sắp bắt đầu phát sinh kịch biến, tuy ta còn không rõ sẽ phát sinh như thế nào, đến cùng sẽ sinh ra lực phá hoại như thế nào, thế giới này sẽ đi về con đường nào… Nhưng có một điểm ta biết rất rõ, nếu không có đầy đủ lực uy hiếp áp chế cái ác trong lòng nhân loại, như vậy chúng ta sẽ chỉ có thể chịu đựng lần kịch biến này, ta chỉ nói vậy thôi, còn lại sẽ nói với Chủ tịch.
Sắc mặt viên trung tướng vẫn rất nghiêm trọng, hắn nói:
- Tính nguy hiểm quá lớn, ta không dám mạo hiểm đưa ngươi đến gặp Chủ tịch, việc này cần chờ phía trên xác nhận mới được. Mặt khác sự tình bên này ngươi định xử lý như thế nào? Giết chết người tội không đáng chết, ta sợ dư luận...
- Chính là dư luận!
Lăng Tân gật đầu nói:
- Chính là cần dư luận phối hợp, phát tán sự khắc nghiệt cùng uy hiếp này đến cả nước thậm chí toàn bộ thế giới. Đương nhiên, ta biết việc này ngươi cũng không làm chủ được, cho nên cứ để sau khi ta đến gặp chủ tịch sẽ xử lý, hiện tại ngươi hãy nói với Chủ tịch tính toán của ta. Về phần có muốn gặp ta hay không, cứ để họ tự quyết định.
Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn ăn uống uống, mặc kệ mọi chuyện xung quanh. Thế giới sắp phát sinh kịch biến... Đây tuyệt đối không phải là kiếm cớ, trên thực tế, sau khi Lăng Tân đột phá cực hạn sử dụng tinh thần ấn ký, chính xác mà nói là dựa vào điểm nhân quả của Phong thần bảng để sử dụng tinh thần ấn ký trong thời gian dài. Hắn mới phát hiện lúc trước bản thân đã đoán sai một chuyện, đó chính là biến mất của ánh sáng tâm linh... Ánh sáng tâm linh không thể nào biến mất, cho dù là sau khi chuyển đổi thành tinh thần ấn ký cũng không thể biến mất. Chỉ là ánh sáng tâm linh dùng tinh thần ấn ký làm phương thức tồn tại, đồng dạng tính chất đặc biệt của ánh sáng tâm linh cũng không biến mất, chỉ chuyển biến mà thôi. Mà ánh sáng tâm linh của hắn có tính chất đặc biệt là... Vô hạn tương lai!
Tất nhiên, cũng là một loại tiên đoán, tuy vậy lại vượt qua tiên đoán. Giống như của Phong Thần bảng, lại cũng bất đồng với năng lực tiên đoán của Phong thần bảng: Vô hạn tương lai...
Tuy vậy hơi đáng tiếc, đạt được năng lực này cũng không phải là nhân cách chủ, mà là nhân cách phụ chịu đựng hầu hết áp lực của tinh thần ấn ký, hơn nữa loại năng lực này hắn chưa hoàn toàn nắm giữ được, bởi vì không thể hoàn toàn chịu đựng gánh nặng từ tinh thần ấn ký. Trước mắt hắn bất quá chỉ là mưu lợi mà thôi, dùng một loại phương thức mưu lợi tránh né áp lực của tinh thần ấn ký, cho nên cũng không có được toàn bộ năng lực, nhân cách phụ chỉ có thể mơ hồ dự cảm đại thế sẽ phát sinh trong tương lai. Sau khi nhân cách phụ dùng phương thức suy nghĩ siêu việt nhân loại tiến hành phân tích, hắn cũng có chút dự cảm đại khái với tương lai... Đại loạn xuất hiện, nhưng đến tột cùng là đại loạn như thế nào?
Mà trong khi đại loạn, nhân tính đáng ghê tởm thường sẽ triệt để bạo phát. Tuy nhân tính lương thiện cũng sẽ bộc phát, nhưng mà cuối cùng thì lượng người đáng ghê tởm vẫn nhiều hơn một ít. Cho nên vì không để nhân tính đáng ghê tởm bộc phát gây ra nguy hại quá lớn, hắn nhất định phải dùng tàn ác áp chế độc ác, dùng bạo lực áp chế bạo ngược, cho dù là hóa thân thành Ác ma cũng được...
Cùng lúc đó, Trịnh Xá đã dùng goblin glider bay đến Bắc Kinh. Tuy thực lực của hắn rất cường hãn, nhưng lại không có năng lực như tinh thần lực khống chế giả, không thể tìm kiếm trong phạm vi lớn, cho nên rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bắt đầu mô phỏng phương thức suy nghĩ của Tiêu Hoành Luật...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Hạn Tương Lai.