Chương 1: Teresa đến thế giới võ hiệp



Ta...ta còn chưa chết sao?
Hoàng Tiêu không biết từ lúc nào tỉnh lại, bất quá hắn thanh tỉnh lại một điểm, liền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá!

Rời khỏi giường, Hoàng Tiêu kiểm tra một lúc mình tình huống,phát hiện mình khắp toàn thân đầy vết thương, bất quá đều là ngoại thương, không có gì quá lớn!

Hoàng Tiêu trước là một thư sinh, hằng ngày đọc sách, mong muốn có thể kiếm một chức quan sống sung túc! Tuy nhiên, là một thư sinh, bố mẹ mất sớm, dù có tài sản để lại, nhưng miệng ăn núi lửa cũng hết, cuối cùng hắn bán hết đất đai để đi thi. Nhưng quan trường hiểm ác, không biết lo lót cho quan chủ khảo, dù tài nghệ có xuất chúng cũng không thể khiến hắn đỗ cử nhân.

Thi cử rớt là một chuyện, nhưng tên người hầu theo cùng cũng cuỗm hết tiền bạc của hắn mà chạy. Hắn lang thang trong rừng cây hẻo lánh, rồi cũng bị sơn tặc cướp bóc.
Cũng may, sơn tặc là người trượng nghĩa, chỉ cướp người giàu, không cướp người nghèo! Trại chủ là Lưu Cường, tính tình hào sảng, trong một lần bắt được một bí kíp võ công, liền phát hiện hắn là tú tài, liền nhờ hắn giải nghĩa trong cuốn sách.

Hoàng Tiêu gật đầu đồng ý, qua thời gian ngắn tiếp xúc với bí kíp, hắn liền bắt đầu tiếp xúc võ học, thậm chí QUấn Xà Thủ của hắn được luyện tập vô cùng thành thạo.
Nhưng cuộc sống thoải mái ở sơn trại Lưu Cường diễn ra không được bao lâu. Lưu Quý, em của Lưu Cường, vì bất mãn với việc Lưu CƯờng làm trại chủ, đã thông đồng với người của vương gia, mục đích là bắt Lưu Cường trị giá 2000 lượng bạc, người của vương gia kia tên là Trương Ma, hắn nói rằng sẻ chia cho Lưu Quý 500 lượng bạc.

Bị lừa vào bẫy, Lưu Cường và Hoàng Tiêu có trận chiến kịch liệt với Trương Ma và Lưu Quý! Mà Hoàng Tiêu thì vất vả mới giết được Lưu Quý, sau đó phối hợp với Lưu Cường đối chọi với Trương Ma. Dù vậy, võ công chỉ tập có 1 tháng của hắn cùng Lưu Cường,liền không phải là đối thủ của Trương Ma, kẻ đã có trong cơ thể nội lực.

Cũng may, lúc đó có một trận lỡ đá vô cùng lớn. Khi mà Trương Ma nhảy đi để trốn thoát, thì Hoàng Tiêu lại điên cuồng quấn lấy hắn mong muốn kéo hắn cùng chết! Mà sự việc tiếp sau đó, chính là hiện tại!
...
Hoàng Tiêu suy nghĩ một chút về tình huống của chính mình, lúc đó hắn khốn trụ Trương Ma, cuối cùng cả hai cùng rơi xuống vực! Nhưng dĩ nhiên, bản thân hẳn là rơi xuống hồ nước hoặc cành cây, mới may mắn sống sót! Mà hắn chắc là được một ai đó chăm sóc, đưa vào giường đá đi!

Chỉ là không biết tên Trương Ma kia còn sống không?
Hoàng Tiêu thầm nghĩ

Đi ra khỏi cửa hang, lúc này hắn mới phát hiện ra hoàn cảnh mà hắn đang ở!
Hai bên vách đá cheo leo, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cành cây cối mọc xuyên qua vách núi đâm ra! Mà phía dưới, chính là một vực sâu thăm thẳm, mà nơi hắn đứng là một vùng đất đá nằm sừng sững giữa các vực sâu thăm thẳm kia, cùng với cái hang mà hắn vừa bước ra! Mà mỏm đất này có thể có cái hồ nước, hẳn dĩ nhiên là một vùng trũng, sau đó nước mưa lấp đầy tạo thành.Có thể nói nơi này chính là bức tranh thủy mạc không sai.

Mà Hoàng Tiêu nhanh chóng để ý thấy, một cô gái dáng người mỹ lệ, mái tóc dài màu vàng bồng bềnh, mà khuôn mặt ngũ quan hài hòa. Nói ra là một mỹ nữ. Chỉ là lúc này, mỹ nữ kia tay cầm đại kiếm, vung một cách dễ dàng, giống như đại kiếm rất nhẹ nhàng vậy!

Mà mỹ nữ kia cũng phát hiện ra Hoàng Tiêu, nhanh chóng dừng lại!
Thấy vậy, Hoàng Tiêu cũng niềm nở, nhanh chóng bước tới lên tiếng:

Ngươi đã tỉnh?


Cảm tạ đại tỷ đã cứu tại hạ!


Ta cũng không phải cứu ngươi! Mà là nó!

Mỹ nữ vừa nói, vừa chỉ đằng sau một cái bóng màu vàng đang bay tới!

Mà Hoàng Tiêu nhìn lại mới phát hiện cái bóng màu vàng kia là gì. Hoàng Tiêu vừa nhìn, bất giác hoảng sợ mà lùi lại sau vài bước.

Thật lớn!
Hoàng Tiêu sững sờ nhìn trước mặt con chim màu vàng khổng lồ trước mặt.
Không sai, đây là một con chim khổng lồ thuộc Ưng loại, khoác lên mình một bộ lông vàng óng, mà cặp kia đỏ xọm con mắt đang nhìn về phía Hoàng Tiêu.

Đây là cái gì chim, chẳng lẽ như trong sách là chim đại bàng cánh vàng sao?
Hoàng Tiêu trong lòng âm thâm suy đoán

Này chim đại bàng cao đến ba trượng, mà sải cánh liền lên tới 7-8 trượng , Hoàng Tiêu tại trước mặt nó không đáng nhắc tới.

Hoàng Tiêu không dám có chút động tác, nhìn con Đại Bằng to lớn móng vuốt, đặc biệt mặt trên sáng lấp lóa, hắn tin tùy tiện một trảo liền khiến hắn nát bét.

Tiểu Bằng, không được vô lễ!


Lúc này, mỹ nữ phía sau lên tiếng, Đại Bằng mới thu liễm lại khí thế. Mà ngay sau đó, hai cánh màu vàng Đại Bàng chấn động, rồi bay vụt đi mất chỉ để lại hai người là mỹ nữ và Hoàng Tiêu.

Hoàng Tiêu như thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy nghĩ thật may mắn có mỹ nữ giúp, nếu không đã rơi vào miệng chim. Mà ngay sau đó, hắn càng thêm hãi, dĩ nhiên thực lực của mỹ nữ trước mặt cao cỡ nào, để một con đại bàng răm rắp nghe theo. Mà hắn vừa nghe thấy gì, Tiểu Bằng! Dĩ nhiên...

Nhanh chóng bỏ suy nghĩ một bên, Hoàng Tiêu lên tiếng:

Tại hạ Hoàng Tiêu, không biết danh tính tiền bối là gì?

Hoàng Tiêu nhanh chóng xưng đại tỷ, dù sao hắn chỉ là một thằng nhóc mới 16 tuổi mà thôi. Mà người trước mặt nhất định là cường giả, xưng một tiếng tiền bối là hợp lý.

Teresa!

Mỹ nữ lành lùng lên tiếng, câu nói không rườm rà giống như thư sinh là hắn vậy.

Hoàng Tiêu ra mắt tiền bối! Không biết tiền bối cái kia đại bàng là...


Mà Teresa chỉ có thể cau mày, dĩ nhiên đối phương câu chữ dài dòng, khiến cô cũng thấy khó chịu.

Dừng, gọi ta một tiếng chị được rồi! Mà ngươi nhắc đến Tiểu Bằng, cũng không phải ta nuôi dưỡng, lúc ta tới đây, nó đã xuất hiện rồi!


Hoàng Tiêu ngạc nhiên, dĩ nhiên tiền bối lại hào sảng như vậy, dĩ nhiên bảo hắn gọi là chị. Phải biết cường giả đều có kiêu ngạo, nếu xưng huynh gọi đệ, chỉ là vô cùng thân thiết mà thôi. Mà Hoàng Tiêu cũng thầm đoán, hắn Teresa đã rơi xuống vách núi, sau đó bằng vào thực lực siêu quần, nhanh chóng áp chế Đại Bằng khiến nó nghe lời.

Vậy, đại tỷ!


Hoàng Tiêu cười nói, dù sao Teresa cũng hào sảng,nếu tiếp tục xưng tiền bối sẽ không vui, chưa biết chừng tức giận ném hắn xuống vực thì nguy.

Thực ra Hoàng Tiêu suy đoán cũng gần đúng, Teresa sau trận chiến cuối cùng kia, nàng phát hiện ra rằng bản thân liền đến thế giới này, với một cơ thể thực! Ngoại trừ vết sẹo mổ giữa ngực đã biến mất, thực lực của nàng cũng không có gì thay đổi nhiều. Thậm chí, nàng từng thử vượt qua giới hạn, và phát hiện ra bản thân có thể thức tỉnh hoàn toàn mà không bị mất đi lý trí!

Mà trước đó, Teresa cũng phát hiện ra bản thân ở trong sơn cốc, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có duy nhất Tiểu Bằng làm bạn! Nếu muốn, nàng có thể nhờ Tiểu Bằng đưa ra khỏi sơn cốc, nhưng cuối cùng nàng thấy nơi này sống rất tự do thoải mái, cuối cùng liền ở nơi này! Mà Tiểu Bằng chính là tên nàng đặt cho Đại bàng cánh vàng, với sức mạnh tuyệt đối, thậm chí nàng chưa dùng tới 10% Yoki liền đã khuất phục được nó, khiến nó luôn nghe lời nàng.

Không biết đại tỷ ngoài tiểu đệ ra, còn thấy một người khác?

Hoàng Tiêu bèn hỏi, dù sao Trương Ma cùng hắn rơi xuống, nếu hắn còn sống, sẽ rất tồi tệ!


Tiểu Bằng chỉ cứu được mình ngươi? Còn người còn lại, hẳn ở dưới vực thẳm đi, khả năng sống quá thấp!


Teresa nhanh chóng nói ra sự thật, dù sao lúc đó nàng đang tĩnh tâm, khi phát hiện động tĩnh, thì người kia đã rơi xuống vực thẳm, hoàn toàn không kịp cứu! Mà lúc sau, Tiểu Bằng mang đến một người bị thương , chính là Hoàng Tiêu!

Hoàng Tiêu nghe vậy, liền thở phào, dĩ nhiên Trương Ma chết là tốt nhất. Nhưng hắn phát hiện ra ánh mắt của Teresa, mới giật mình vì hành động vừa nãy liền giải thích:

Đại tỷ đừng hiểu lầm, Trương Ma người rơi xuống vực kia là một kẻ đại gian đại ác! Hắn chết chưa hết tôi!


Hoàng Tiêu vừa nói đại ác, làm Teresa nhớ lại Clare, nhớ lại những tên giặc cướp đã sát hại toàn bộ dân làng, mà ngầm thừa nhận.

Thơm quá!

Một cơn gió thổi qua, Hoàng Tiêu mũi hơi động, một mũi thơm chui vào mũi hắn.

Hắn vội vàng nhìn xung quanh, liền phát hiện tại mười mấy trượng vách đá cheo leo phía trên, mọc ra một lùm cây. Ở này một lùm cây, một cành cây mang theo hai quả màu vàng to trái cây.

Phải là hai trái cây này mùi thơm rồi!
Hoàng Tiêu trước mắt không phát hiện ra gì ngoại trừ hai trái cây này.

Tuy rằng trước mắt đói bụng, bất quá hai trái cây nằm cao như vậy tạm thời chưa nói đến,liền xem hái xuống cũng không lấp đầy bụng!
Hoàng Tiêu bất đắc dĩ cười gượng, mùi thơm khiến cho hắn bụng liền cồn cào, nhất thời cảm thấy xấu bụng trước mặt đại tỷ.

Đại tỷ, đây rốt cuộc là loại quả gì, tại sao thơm như vậy? Phải chăng đây chính là kỳ hoa dị thảo mà trong sách viết!
Hoàng Tiêu bèn hỏi, nghĩ tới lớn như vậy Đại Bằng có thể xuất hiện, vậy thì hẳn là kỳ hoa dị thảo cũng có, mà Đại Bằng hẳn là dị thú bảo hộ.
Teresa lắc đầu nói:

Cái gì là kỳ hoa dị thảo ta không biết, nhưng Tiểu Bằng rất quan tâm đến hai trái cây này! Ngày nào nó cũng bay tới đây bảo vệ!


Có một điều Teresa chưa nói, đó là với khả năng cảm Yoki của mình, nàng cảm nhận được trong hai trái cây kia có một nguồn năng lượng đang lớn dần. Bất quá so với lượng Yoki khổng lồ của nàng thì không đáng nhắc tới, tuy nhiên nàng có thể nhận thấy chỉ cần trái cây này trưởng thành lúc, đối với Tiểu Bằng có lợi ích vô cùng lớn.

Oành!!!

Bỗng nhiên dưới chân Hoàng Tiêu rơi xuống một vật nổ vang.

Hoàng Tiêu cúi đầu vừa nhìn, liền thấy một con lợn hoang máu thịt be bét. Đang thầm đoán vách núi không chỉ rơi xuống không ít người, ngay cả dã thú cũng như thế.
Tuy nhiên hắn rất nhanh thay đổi suy nghĩ, bởi Đại bàng cánh vàng đang ở ngay sau trước mặt.

Đừng sợ, đây hẳn là Tiểu Bằng bắt được dã thú, đem đến cho chúng ta làm bữa cơm đi!

Teresa lên tiếng trấn an:

Mà như ngầm đồng ý lời của Teresa, Đại Bàng khẽ kêu lên một tiếng:
Mà Hoàng Tiêu cũng nhanh chóng bình ổn, liền mỉm cười nói:

Đại tỷ, bữa cơm liền để ta chuẩn bị!

Vừa nói, Hoàng Tiêu liền mang con lợn rừng kia ra hồ nước gần đó, định rửa sạch!
Chỉ là sau khi rửa sạch lợn rừng, hắn liền đang loay hoay không biết xử lý bên trong thế nào.

Lúc này Teresa liền tới gần, đưa cho hắn một thanh chủy thủ. Hoàng Tiêu quan sát tỉ mỉ chủy thủ, màu vàng như bằng vàng tạo, bất quá sau khi thử độ sắc bén cùng độ cứng thì không phải bằng vàng tạo.
Hoàng Tiêu chỉ là dùng chủy thủ cắm xuống một khối nham thạch, thân đao dễ dàng đi vào trong đó, chỉ còn dư lại chuôi đao.

Trảm Thần!
Hoàng Tiêu rút thanh chủy thủ ra, trên thân đao liền khắc hai chữ
Trảm Thần


Thật là lớn lối bá đạo danh tự!
Hoàng Tiêu thầm nghĩ, mà hắn cũng liền quay về phía Teresa hỏi:

Đại tỷ, chủy thủ này là ...?


Ta một lần tình cờ thấy bên hồ, thấy nó sắc bén, lại dễ dàng làm sạch dã thú nên dùng tới bây giờ! Ngươi có thể thoải mái sử dụng!

Teresa vừa nói, sau đó nhanh chóng đi tới bàn đá gần cửa hang.

Hoàng Tiêu không nói gì thêm, nhanh chóng làm sạch lợn rừng, rồi tìm cành cây khô để đánh lửa.

Nhìn lửa trại lập lòe bóng loại thịt lợn rừng, cái kia nức mũi mùi thơm, Hoàng Tiêu phát hiện mình đã rất đói. Dùng chủy thủ rạch ra lợn rừng miếng thịt, sau đó đưa tới cho Teresa:

Đại tỷ, mau ăn cho nóng!

Mà Teresa cũng cười, dùng chủy thủ, rạch ra một miếng đùi lợn rừng đưa cho Hoàng Tiêu!

Hoàng Tiêu chưa kịp ngỡ ngàng, liền phát hiện lợn rừng cả con, bị Teresa quăng tới cho Đại Bằng kia!

Tiểu Bằng rất thích thịt nướng!

Thấy dáng vẻ của Hoàng Tiêu, Teresa bèn giải thích:
Mà lúc này, Đại Bằng bắt đầu ăn thịt lợn rừng, dáng vẻ vô cùng thích thú! Thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng:

Đại tỷ, miếng thịt mà ta cắt quá ít! Hãy để ta cắt thêm!

Hoàng Tiêu định lấy chủy thủ cắt chiếc đùi heo rừng, liền bị Teresa ngăn cản:

Không cần, ta ăn vậy là đủ!

Mà Hoàng Tiêu đối với điều này liền khó hiểu, cho rằng hẳn Teresa giữ dáng, sợ mập.

Nhưng Hoàng Tiêu không biết rằng, các cơ thể Claymore đều cần một lượng ăn rất ít. Chỉ cần Teresa cắn một miếng nhỏ, liền 2-3 ngày sau đó không cần ăn cũng được.
Mà sau khi ăn xong, Hoàng Tiêu chuẩn bị nghỉ ngơi tốt một đêm,hắn hôm nay mệt mỏi quá nhiều.

Mà Teresa vẫn ngồi lẳng lặng như thế! Có lẽ một giấc ngủ thoải mái với Teresa nói riêng, cùng Claymore nói chung là quá xa vời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Võ Hiệp Chi Tối Cường Teresa of the Faint Smile.