Chương 1 : Khương Tộc Phế Vật.


Ly Hỏa thành trì, bên trong rộng rãi hơn mấy vạn mẫu, sinh sống lấy một ngàn hộ dân, bá chủ có năm đại phe phái chia làm bốn đại gia tộc cùng nhất đại thành chủ.

Lúc này, mới sáng sớm, thái dương chiếu rọi Khương thị tộc sân luyện võ một mảnh, tại góc vươn cao lấy đại cổ thụ phía dưới, thiếu niên cùng đại thạch đầu luyện tập.

Trên thân ướt đầm đìa tanh bẩn mồ hôi, đầu tóc nhưng thấy khá gọn gàng, hai mắt tinh thần tràn đầy, trên lưng hắn gánh một khối đại cự thạch.

"Ha ha, tên phế vật kia lại gánh đá trên vai, đúng là một con đại ô quy gánh mai rùa không biết mệt."

Đằng kia, một số tộc nhân đã đi ra, bọn hắn đều là võ học đồ, trông thấy chăm chỉ thiếu niên liền mở miệng khinh bỉ.

"Lệ thiếu, ngươi không cần để ý tới tên phế vật này làm gì, nếu là ba năm trước ta còn xem xét nhưng hiện tại thì bỏ qua!" Nãy mở miệng khinh bỉ thiếu niên là một cái tuấn tú công tử tên Khương Lệ, bên cạnh hắn ăn mặc thanh y thiếu nữ mỉa mai.

"Hắc hắc, Đào muội nói đúng, ba tháng sau chính là gia tộc khảo hạch ngày, lúc đó ta cùng muội sẽ chứng kiến Khương Huyền từng là thiên tài bây giờ phế vật đi xuống quản lí gia tộc sự vụ." Khương Lệ xốc lên quần áo, bàn tay của hắn sờ soạng thiếu nữ thân thể, mười phần dâm tiện.

Còn bên kia, Khương Huyền thiếu niên vẫn coi lũ này khinh bỉ chính mình như những cây cỏ hơi cứng cáp, hắn nếu có sáu phần thực lực năm xưa, bọn hắn liền bị dẫm nát bấy đậu tương đồng dạng.

Lại tiếp tục hắn ba năm qua quen thuộc luyện tập quá trình, hạ xuống nặng nề thạch đầu đặt tại cổ thụ dưới, tạo thế võ "Mãnh Hổ Hạ Sơn", từng cái phẫn nộ đấm đều tiết tại thạch đầu này.

"Kia là mãnh hổ hạ sơn ? ? Phi phi, tạp chủng hạ sơn thì đúng hơn." Một cái nồng đậm vẻ chán ghét bay lên, là tên Khương Đào thiếu nữ.

"Đào muội không cần nóng giận, để ta giáo huấn tên này tạp chủng phế vật." Khương Lệ một phần muốn đánh trọng thương Khương Huyền, một phần vì sĩ gái nổi lên, chậm rãi nện từng bước đi đến.

Cách nhau mười tấc lúc, Khương Lệ hình thành một cái Mãnh Hổ Hạ Sơn thế, trên người hắn tràn đầy cương mãnh, hai mắt hung tợn, đây chính là đại thành võ thế.

Mỗi người võ học đồ viên mãn đều có riêng mình tu luyện võ chi thế, Khương gia tổ sư lập gia bấy giờ truyền lại Mãnh Hổ Hạ Sơn võ thế nên đời đời con cháu luyện tập không chừa một ai.

Mà võ chi thế chia làm ba giai đoạn Sơ kỳ, trung kỳ cùng đại thành, sơ kỳ chỉ có thể rút ra võ thế một phần thực lực, trung kỳ thì chín phần còn đại thành chính là mười phần cùng võ thế chi uy!

Khương Huyền mới là võ học đồ ba giai, đối mặt với Khương Lệ võ học đồ bát giai cùng võ thế đại thành, võ thế chi uy làm sao có thể chống đỡ, thân thể đã mơ hồ run lẩy bẩy.

"Không được run rẩy chết tiệt! Ta võ đạo chi tâm thế mà đã lung lay ? ? Ta không cam lòng, từng là Võ Sĩ nhất giai ta mà sợ một tên võ học đồ tám giai ? ?!" Khương Huyền trong lòng căm phận chính mình võ đạo chi tâm, hắn thực bất lực, đã từng thiên tài sợ một tên nhị thế tổ, khôi hài a.

"Ha ha, tên phế vật kia run rẩy! thực run rẩy!" Bên kia võ học đồ đám đông càng ngày càng nhiều, một tên học đồ gào to, chính là một cơn bão lớn đổ đến mọi người, hóa ra thiên tài ngày xưa cũng chỉ có vậy!

Khương Lệ bên kia võ thế đã cao trào, hắn một bước đạp lên, nhất quyền chứa hổ mười phần thực lực tung ra, cú này quyền Khương Huyền chắc chắn gục trọng thương.

"Cút! !" Một cái ngọt ngào mà yểu điệu âm thanh hùng hồn vang lên, chỉ thấy thiên không rớt xuống một cây Bích Thủy Kiếm hiên ngang đâm vào nền đất, chặn đứng Khương Lệ một quyền này.

Khói bụi tung bay, mơ hồ lúc này mới nhìn ra đằng xa đứng một tên váy xanh thiếu nữ, khuôn mặt trắng ngọc đẹp đẽ như thiên sứ, trong tay cầm thêm một thanh nữa Bích Thủy Kiếm.

Song Kiếm Lưu thiên tài - Khương Ngọc Nguyệt.

"Ngọc Nguyệt nữ thần ? ?" Bên kia lũ cổ động viên học đồ nhất thời trừng to mắt, mắt lớn mắt nhỏ, băng lãnh nữ thần, Khương gia nữ... Không! Toàn bộ Ly Hỏa thành trì nữ thần!

Khương Lệ bị đòn kia kiếm kinh hãi gần chết vội vã nhảy khinh công năm bước mới phẫn nộ nhìn lại, trong tay xuất hiện một cây đoản đao hung dữ, định giết tên phá đám cuộc vui.

Bất quá, nhìn đến băng lãnh dung nhan, búp bê thiên sứ đồng dạng mỹ mạo váy xanh thiếu nữ đồng thời là thiên tài Song Kiếm Lưu của gia tộc Khương Ngọc Nguyệt, hắn lại đơ người.

Cạnh hắn, chính là Khương Đào ghen tuông tràn đầy, không ngừng tung thục nữ quyền vào Khương Lệ thân thể.

Khương Lệ hắn đang si mê ham muốn nữ nhân làm sao có thể bị Khương Đào tiểu nhan sắc cho mù? Một quyền tung ra, Khương Đào muốn thổ huyết ngã về sau, nước mắt nước mũi phun tùm lum.

Bất quá Khương Đào không dám kêu to, nếu thế Khương Lệ càng hung dữ có thể phạm gia tộc quy luật cầm đoản đao một chém cắt cổ nàng.

"A, a Ngọc Nguyệt nữ thần, ngươi đến đây làm gì a? Chỗ ti tiện dân nơi không đáng ngươi đến." Khương Lệ thu hồi quyền, giả trang một mặt hiền lành đạo.

"Vậy ý ngươi học đồ luyện tập khu là ti tiện nơi ? ? Mà học đồ chỗ này chính là ti tiện dân ? ?" Khương Ngọc Nguyệt mắt lạnh chất vấn, đụng tới nàng yêu quý người mà còn giả trang đúng là muỗi không sợ đốt phải sắt!

"Là, là, đúng vậy!" Khương Lệ bị nàng nữ sắc dung nhan cho mê hoặc, hỏi gì trả nấy, hắn nói ra một cái câu mà tự cho hắn chui hố.

"Ân, ngươi là ti tiện dân, không đáng ta để ý."

Khương Ngọc Nguyệt mở miệng lạnh lẽo, nàng thu hồi cái kia Bích Thủy Kiếm một cách hài lòng, một tên ngu dốt lại bị hố cha.

Nàng nhẹ nhàng từng bước đi đến Khương Huyền từ trữ vật giới chỉ lấy ra xanh tuyền khăn lau, thấm đi từng giọt mồ hôi trên thân thể hắn.

"Nãi nãi, nữ thần lau mồ hôi cho tên kia a,,,"

Lũ kia học đồ từng tên nam nhân một kêu thảm như cắt tiết lợn, mặc dù biết Ngọc Nguyệt nữ thần cùng tên kia phế vật chơi đùa thân mật từ nhỏ nhưng cũng không đỡ nổi như vậy tình cảnh.

Còn Khương Huyền, hắn mỉm cười đối diện với mọi người tôn sùng là nữ thần muội muội được phụ thân cưu mang, đối với hắn, nàng vẫn là một cái cần che chở em gái.

"Ta cần sức mạnh, cần siêu cường sức mạnh để bảo vệ nàng cùng phụ thân và hơn hết tìm đến mẫu thân thực hiện vô vàn nguyện vọng."

...

Ly Hỏa thành buổi đêm, trên thiên không dựng đầy tinh thần ánh sao, một cái đồi núi xanh mượt bên trên, Ly Hỏa thành nữ thần tựa đầu vào vai vào vang danh phế vật cũng từng là vang danh thiên tài. ( Tình tiết do ta viết mà cảm động vãi lều =w= )

Hai người im lặng không nói gì, cuối cùng, kết thúc buổi thân mật vẫn là Khương Huyền, "Nguyệt, muội về đi, ta có việc rồi."

"Huynh đi đâu à? Ta sợ để huynh một mình nhỡ gặp Võ sĩ cấp yêu thú hoặc Võ học đồ tứ giai trở lên yêu thú." Khương Ngọc Nguyệt giật mình nhẹ nhàng, đôi mắt chứa đầy lo lắng nói.

"Ha ha, muốn trở thành võ tu cần nhất kiên cường cũng dũng cảm, một chú chim non sợ hãi bay cư ngụ ở tổ thì lớn lên không có cái gì thực lực! Ta cũng vậy, nếu sợ hãi mãi thì cũng không thành võ tu!"

Có cái này xúc động câu nói, Khương Ngọc Nguyệt để lại cho Khương Huyền một miếng trắng ngà ngọc bội kêu đây là tín hiệu cầu cứu chi bội, khẩn cấp thì mau mau bóp nát.

Khương Huyền đem ngọc bội thiếp thân sau khi, một mạch vừa đi vừa nhảy từ xuống núi chia tay muội muội, cuối cùng ánh mắt tràn đầy chiến hỏa dõi hướng mà Ly Hỏa quốc triều đồn Tuyệt Sinh Vực.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Võ Phá Thiên Khung.