Chương 8: Phương Nhi


Phương Nhi nhìn Phương Ngạo Thiên, đôi mắt đen láy khẽ chớp

- Cha mẹ muội mất rồi

Ánh mắt nàng vô thức nhìn sang khu rừng phía sau Tàng Bảo Các, đôi mắt ngấn lệ.

- Cha mẹ muội….đi vào khu rừng kia kiếm tinh hạch….không quay trở lại…
Nói xong nàng òa khóc, từng giọt nước mắt lấp lánh chảy dài trên khuôn mặt lấm lem.

Phương Ngạo Thiên ngây người, thì thầm:
- Xin lỗi….

Phương Nhi chợt ngước mặt lên, dụi dụi mắt, lau khô những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt lem luốc cười:

- Huynh mới tới đây à ? Tại sao lại đi tới đây ? Huynh đi lạc hả ?

Một loạt câu hỏi, khiến Phương Ngạo Thiên sững người không biết trả lời từ đâu. Hắn chỉ kể lại sơ qua mọi việc. Đối với cô bé lần đầu tiên gặp này, hắn cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô bé giống hắn quá, nhưng hắn may mắn hơn cô bé, hắn có giáo sư cưu mang, còn cô bé này thì sao.

Hàng ngày đào nhặt kim loại mang đi đổi lấy đồ ăn, khi no, khi đói. Những lúc ốm chỉ biết uống nước mà cầm hơi. Không biết từ lúc nào, hắn thầm nhủ, hắn phải cưu mang cô bé này, cô bé sẽ là người nhà đầu tiên của hắn ở thế giới mới. Hắn ngây người, chìm đắm trong suy nghĩ.

Phương Nhi thấy đại ca trầm ngâm suy nghĩ, cô ngây thơ hỏi:

- Đại ca, huynh sao vậy ? Đói ư ?

Rồi cô bé móc từ chiếc túi đeo bên hông một chiếc bánh lấm lem, đưa tới.

- Đại ca…..đại ca….

- A..

Nhìn bàn tay lấm lem của Phương Nhi đang đưa cái bánh tới mà trong lòng Phương Ngạo Thiên chợt dâng lên một niềm chua xót mãnh liệt.

Phải rồi, với cô bé, có lẽ ngoài nỗi nhớ mong cha mẹ, thì buồn nhất là đói, hắn cũng từng như vậy, hắn từng bị ám ảnh, từng bị đánh đập, từng vì miếng ăn mà đau khổ. Hắn nhớ như in những lần hắn bị ốm, sốt, nằm dưới gầm cầu, dưới mái che tạm bợ mà bụng trống rỗng.

Phương Ngạo Thiên xúc động, nắm đôi tay bé nhỏ của Phương Nhi
- Muội muội, từ nay ta sẽ lo cho muội, muội sẽ không bao giờ đói nữa.

Cô bé ngơ ngác nhìn hắn, có lẽ ngạc nhiên, có lẽ xúc động, trong tâm trí non nớt của cô bé, ngoài cha mẹ chẳng ai quan tâm đến cô như vậy.

- Đại ca ?

Tình cảm ấm áp từ vị đại ca lần đầu gặp gỡ này khiến cô không kìm nổi, bật khóc

- Muội muội ngoan, giờ muội nói cho ta biết sơ qua về nơi này nào

Phương Nhi lau nước mắt, kể sơ qua về cuộc sống và tình hình xung quanh cho Phương Ngạo Thiên. Sau khi nghe Phương Nhi kể sơ qua, Phương Ngạo Thiên quyết định, việc đầu tiên hắn cần phải làm, chính là kiếm tiền, kiếm tiền để lo đủ cuộc sống, kiếm tiền để Phương Nhi không bao giờ bị đói nữa.

Thông qua lời Phương Nhi, hắn được biết, một cân Ô Kim chưa tinh chế đổi được 100 đồng, còn Ô Kim tinh chế thì chia làm ba loại, hạ phẩm bán được 1 kim tệ, trung phẩm được 10 kim tệ, còn tinh phẩm được 100 kim tệ. Ô Kim tinh phẩm là loại vật liệu được mua rất nhiều và rộng rãi, mặc dù giá khá đắt nhưng đa phần dụng cụ loại tốt hay vũ khí thông thường đều cần dùng, do đó nhu cầu rất lớn.

Sau khi cân nhắc, Phương Ngạo Thiên quyết định từ giờ bắt đầu luyện tập Luyện Khí Bảo Điển và Âm Dương Càn Khôn pháp quyết.

Hắn cùng Phương Nhi quay lại ngôi nhà cỏ của nàng, cùng dọn dẹp một hồi, miễn cưỡng bố trí thêm được một phòng. Sau đó đưa Phương Nhi xuống thị trấn dưới chân núi mua một lượng lớn lương thực và một số đồ khai thác mỏ.

Trở lại Tàng Bảo Các, hai huynh muội hì hục đào bới Ô Kim, đến lúc trời tối cũng đào được gần hai mươi cân Ô Kim.

Sau khi ăn tối, Phương Ngạo Thiên liền đi ra sân sau, rồi khoanh chân ngồi xuống đất bắt đầu tế luyện Ô Kim.

Ban đầu, hắn vốn chỉ định tinh chế một ít Ô Kim kiếm tiền trang trải mọi thứ nhưng không ngờ, sau khi thức tỉnh Long Khi, năng lượng từ tứ đại quang cầu không ngờ tiến triển tới mức độ mới, không cần bổ sung năng lượng bằng cách hấp thụ tinh hoa quái thú như trước mà tứ đại quang cầu có thể tự vận động, hấp thụ nguyên tố tự nhiên. Biên ma pháp vô thuộc tính cũng ngày càng rộng, nhìn như một dòng sông uốn khúc chảy quanh tứ đại quang cầu.

Nguồn năng lượng vô tận từ tứ đại quang cầu tỏa ra mạnh mẽ khiến Phương Ngạo Thiên không tốn chút công sức đã có thể dễ dàng huy động ngọn lửa tinh luyện Ô Kim, vòng tinh luyện thứ ba vốn từ lâu không đột phá không ngờ dễ dàng thông qua không chút trở ngại, không những vậy, tạp chất trên Ô Kim bị năng lượng vô thuộc tính đốt cháy cấu trúc liên kết, tan rã cực nhanh, Phương Ngạo Thiên chỉ cần thôi thúc một chút, gần như toàn bộ tạp chất đã bị bóc khỏi khối Ô Kim. Sau khi luyện chế, hắn chăm chú nhìn cục kim loại bé chỉ bằng một phần mười khối Ô Kim ban đầu, khối kim loại này rất nhẹ nhưng đặc biệt cứng rắn, lại ánh lên một màu trắng đục, Phương Ngạo Thiên đã thử dùng lửa đốt nhưng thật không ngờ khối kim loại không hề suy suyển.

Đang lúc chìm đắm suy nghĩ, chợt một giọng nói vang lên trong đầu hắn

- Chủ nhân, chúc mừng đã luyện thành công tầng một của Luyện Khí Bảo Điển

- …..

- Chủ nhân đừng bất ngờ, đang lẽ Luyện Khí Bảo Điển muốn thành công tầng một ít nhất cũng phải tốn mười năm, nhưng do pháp bảo của chủ nhân có thể dung hợp năng lượng nguyên tố tạo thành một loại năng lượng vô thuộc tính mới, vì vậy khả năng công phá, luyện hóa cũng rất lớn, thêm vào công pháp Luyện Khí của chủ nhân, khi Luyện Khí sẽ rất dễ dàng phá bỏ hết tạp chất của kim loại.

- Ta sống vạn năm, cũng chưa từng thấy pháp bảo nào kỳ lạ như vậy, xin hỏi chủ nhân từ đâu lấy được ?

- …. Ta chỉ tình cờ nhặt được

- Chủ nhân, với nguồn năng lượng của pháp bảo này, chủ nhân hoàn toàn có thể luyện Âm Dương Càn Khôn pháp quyết. Cơ thể của chủ nhân đã được tôi luyện một lần khi khai mở Long Khí, thêm vào Thần Đỉnh này chắc chắn tu luyện sẽ rất nhanh thành tựu. Có điều, khi tu luyện pháp quyết sẽ sinh ra quang mang, chủ nhân nên bố trí một tiểu trận, ngăn chặn quang mang phát tiết gây chú ý. Cách thức bố trận rất đơn giản, có ghi chi tiết trong Luyện Khí Bảo Điển, nguyên liệu để bố trận chỉ cần Ô Kim tinh chế, nhưng nếu sử dụng Tinh Kim Thiết mà chủ nhân vừa luyện chế ra, chắc chắn hữu dụng rất lớn, hơn nữa thời gian tồn tại của trận thế sẽ là vô tận.

- Vô tận ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Thần Đỉnh.