Chương 125: Đưa ra lời chia tay
-
Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
- Ân Tầm
- 2124 chữ
- 2022-02-04 06:51:56
- Con... con mà dám qua lại với cái con bé họ An đó nữa, bố sẽ miễn mọi chức vụ của con trong Lăng thị, biến con thành một kẻ nghèo hèn, xem con bé đó có còn ở bên cạnh con nữa hay không?
Lăng Diêu Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Ông bị con trai làm cho tức chết, còn nỗi khổ tâm của ông thì nào có đứa nào biết. Nó là người thừa kế Lăng thị trong tương lai, sao có thể bát nháo như vậy được chứ? Ông không hiểu rốt cuộc Thiếu Đường bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa.
Lăng Thiếu Nghị liên tục nói với Lăng Diêu Hồng:
- Bố, sao bố phải khổ vậy chứ? Bố đừng bắt ép anh cả!
- Thiếu Nghị, không cần phải cầu xin giúp anh!
Lăng Thiếu Đường giận dữ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại Lăng Diêu Hồng:
- Bố, tùy bố muốn đuổi con ra khỏi Lăng thị hay thế nào cũng được, nhưng con nhất quyết sẽ cưới An Vũ Ân! Những lời này con sẽ không nói lại nữa! – Nói xong, Lăng Thiếu Đường không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
- Thiếu Đường, con quay lại đây ngay! – Lăng Diêu Hồng tức giận quát lên.
- Bố, thôi mà, bố cũng biết tính của anh cả rồi mà!
Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường vẫn liều lĩnh chống đối, cùng An Vũ Ân đến Mỹ.
Nhớ đến đây, Lăng Thiếu Đường đột nhiên ngừng lại, bóng đêm đen như mực bủa vây khắp nơi, dường như vây cả vào lòng của Kỳ Hinh.
Cô cảm thấy lòng mình trĩu xuống, nỗi đau khó có thể diễn tả bằng lời. Lăng Thiếu Đường nói rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu say đắm trước kia của anh.
- Hinh Nhi...
Lăng Thiếu Đường đau lòng, ôm chặt Kỳ Hinh hơn nữa. Anh biết những chuyện trước đây làm cô bị tổn thương, lúc này anh chỉ có thể dùng lồng ngực ấm áp của mình để hóa giải nỗi muộn phiền của cô mà thôi.
Kỳ Hinh biết mình không nên ghen tị như vậy, dù sao đây cũng là đoạn đường đã qua của Lăng Thiếu Đường, nhưng trái tim cô vẫn rất đau.
- Rốt cuộc giờ em cũng đã biết tại sao trước kia anh lại hận em như vậy. Chính vì sự xuất hiện của em nên anh mới phải rời xa An Vũ Ân, đúng không?
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đen long lanh nước nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Không, không phải, Hinh Nhi, mọi chuyện không liên quan đến em...
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, trong lòng đầy căng thẳng, anh cúi người, đau lòng hôn lên mắt cô.
Thật ra, anh muốn nói cho Kỳ Hinh biết, ngoại trừ cô ra, trên đời này không có nước mắt của người phụ nữ nào có thể khiến anh đau lòng như vậy, bất lực đến thế. Dù là An Vũ Ân của năm ấy cũng không khiến anh cảm thấy thế này.
Kỳ Hinh nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường:
Sao hai người lại chia tay?
Lăng Thiếu Đường thở dài một hơi. Thật ra anh không muốn nói rõ mọi chuyện với Kỳ Hinh, sợ cô không chịu đựng nổi, nhưng khi nhìn ánh mắt cô như vậy, anh biết nếu mình không nói rõ, cô nhất định sẽ nghĩ nhiều.
Vì thế, Lăng Thiếu Đường lại siết vòng tay ôm Kỳ Hinh, để cô biết anh quan tâm cô đến mức nào.
Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân bên nhau rất yên ổn, còn Lăng Diêu Hồng cũng không có động thái gì. Chỉ mỗi lần Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân về biệt thự nhà họ Lăng, thì ông lại luôn bày ra vẻ mặt lạnh như băng.
Có lẽ là do tuổi sàn sàn nhau, An Vũ Ân cũng rất thân thiết với Lăng Thiếu Nghị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Lăng Thiếu Đường đã cùng An Vũ Ân bên nhau ba năm rưỡi, đồng thời, cũng đã đến thời điểm hai người tổ chức hôn lễ.
Nhưng một ngày...
Lăng Thiếu Đường đang trong phòng họp thảo luận về công việc đột nhiên nhận được điện thoại của An Vũ Ân. Anh nhìn đồng hồ, đây là thời gian An Vũ Ân đi thử áo cưới, vì anh bận rộn quá nên không đi cùng với cô.
- Vũ Ân, sao thế? Không có chiếc váy cưới nào đẹp à? – Lăng Thiếu Đường vừa nghe điện thoại vừa lật giở tài liệu.
Anh không biết tại sao An Vũ Ân lại gọi điện tới, cũng không rõ cô bị làm sao, để lựa chọn chiếc váy cưới đẹp nhất, anh đã thuê nhà thiết kế hàng đầu, nhưng vẫn không hợp ý của cô.
Điện thoại ở đầu bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào, An Vũ Ân đang khóc.
- Vũ Ân, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lăng Thiếu Đường cảm thấy mơ hồ, vội vàng hỏi.
- Thiếu Đường... em muốn gặp anh... – An Vũ Ân nghẹn ngào.
- Vũ Ân, em đừng khóc, nói cho anh nghe rốt cuộc đã có chuyện gì? Bên anh còn một cuộc họp quan trọng, sau khi xong việc anh sẽ lập tức đến tìm em có được không? – Lăng Thiếu Đường hơi sốt ruột.
- Thiếu Đường... trong lòng anh, em quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn? Em ở Kope chờ anh, nếu anh không tới, em sẽ lập tức nhảy lầu! – An Vũ Ân lớn tiếng khóc.
Lăng Thiếu Đường nghe xong, cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức cúp máy rồi lái xe đến Kope.
Kope là một nhà hàng cao cấp, nhắm vào đối tượng là những người có địa vị xã hội cao, vậy nên ở đây hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa sẽ không bị ai quấy rầy.
Khi Lăng Thiếu Đường nhìn An Vũ Ân ngồi đối diện, anh mới phát hiện cô rất tiều tụy, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy áo trước ngực.
- Vũ Ân... – Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng gọi tên cô, sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn.
Cô đã xảy ra chuyện gì rồi?
An Vũ Ân nước mắt lưng tròng, gằn từng tiếng nói với Lăng Thiếu Đường:
- Thiếu Đường, chúng ta... chúng ta không thể kết hôn, chúng ta... chia tay đi!
- Cái gì? Em nói cái gì? – Lăng Thiếu Đường kinh ngạc trước những lời nói của An Vũ Ân.
An Vũ Ân dần buông lỏng tay đang túm lấy áo mình, cổ áo cô không bị lực nào kìm giữ, bị mở toang.
Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, khi nhìn xuống phần cổ trắng như tuyết, xương quai xanh của cô, anh mới phát hiện ra...
Trên làn da trắng mịn ấy, rõ ràng đã xuất hiện những vết đỏ chói.
Là dấu hôn!
Nhìn những vết hôn trên người An Vũ Ân, Lăng Thiếu Đường có thể tưởng tượng ra kẻ đã chạm vào An Vũ Ân tùy ý đến mức nào.
Vô liêm sỉ!
Lăng Thiếu Đường đứng bật dậy, siết chặt tay lại, đôi mắt thâm thúy đầy dữ tợn.
- An Vũ Ân, chuyện này là sao? Em nói đi!
Chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như vậy. Anh chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ của mình lại bị một người đàn ông khác lưu lại dấu hôn trên người.
An Vũ Ân đau khổ chảy nước mắt, ra sức lắc đầu:
Thiếu Đường, không phải như vậy, em không biết gì cả, em...
. Cô không nói được nữa, đôi môi run rẩy, giọng nói khàn khàn.
- Là ai? Là thằng nào? – Lăng Thiếu Đường đập bộp xuống bàn, đôi mắt như muốn giết người.
An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Cô nói từng tiếng với anh:
Lăng Diêu Hồng, bố của anh!
Lăng Thiếu Đường mở to hai mắt, anh bỗng chốc ngã ngồi xuống ghế.
Sao bố của anh lại có thể cùng bạn gái của anh...
- Tại sao lại như vậy? Sao lại thế này? – Trong giây lát, anh đứng dậy, bóp chặt hai vai An Vũ Ân rồi hỏi.
An Vũ Ân đầy đau buồn, cô khóc đến không còn chút sức lực nào.
- Thiếu Đường, chúng ta chia tay đi! Em không xứng, không thể ở bên cạnh anh nữa rồi!
Lăng Thiếu Đường lúc này chỉ muốn giết người, anh nắm chặt lấy một tay An Vũ Ân:
Đi theo anh!
- Không... Thiếu Đường, anh muốn đưa em đi đâu? – An Vũ Ân lắc đầu nguầy nguậy, cô chỉ muốn ngất xỉu ngay tại đây.
Lăng Thiếu Đường không nhiều lời, lập tức bế cô lên, đi ra khỏi nhà hàng.
Anh mở cửa xe ra, đẩy cô vào trong.
- Anh muốn em nói cho anh rõ ngọn ngành, tại sao lại thế này? – Rốt cuộc Lăng Thiếu Đường cũng không chịu nổi, điên cuồng gào lên.
Lửa giận có thể cắn nuốt lý trí của con người ta trong phút chốc, anh siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén ý nghĩ vung nắm đấm lên.
An Vũ Ân khóc:
Hôm nay bác Lăng... Bác ấy gọi điện cho em, nói muốn cùng em nói chuyện. Ai ngờ, khi đến nhà anh, bác ấy bảo người làm ra ngoài, sau đó... em đã chống cự nhưng không được... Thiếu Đường... Em không ngờ... Huhu...
Lăng Thiếu Đường như nghe thấy một tin động trời, anh không ngờ bố của mình lại làm ra chuyện như vậy.
Thời gian như ngưng đọng lại, khi nghe đến đó, Kỳ Hinh kinh ngạc ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, rồi lắc đầu.
- Không thể, bác Lăng sẽ không làm như vậy, bác ấy... sao bác ấy có thể làm ra chuyện như vậy chứ... – Cô cảm thấy cả người mình đang run lên.
Lăng Thiếu Đường cũng ngồi dậy, lúc này anh phát hiện ra bản thân mình không hề muốn Kỳ Hinh rời khỏi vòng tay anh một chút nào.
- Hinh Nhi, lại đây, ôm anh! – Anh nhẹ giọng nói.
Kỳ Hinh thở hổn hển. Cô không thể tiếp nhận sự thật này, cơ thể mềm mại dịu dàng lại một lần nữa ôm lấy Lăng Thiếu Đường, rồi cô ngẩng đầu, khẽ hỏi anh:
- Tất cả là hiểu lầm, đúng không?
Lăng Thiếu Đường yêu thương hôn lên môi Kỳ Hinh, sau đó trong ánh mắt hỗn độn xen lẫn chút bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói:
Em hy vọng là hiểu lầm?
- Đương nhiên, em tuyệt đối không tin bác Lăng lại làm như vậy! – Kỳ Hinh khó tin và cũng có chút hoài nghi.
Lăng Thiếu Đường thở dài một hơi:
Anh cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm, nhưng khi anh về nhà chất vấn, chính ông ấy... đã thừa nhận!
Dường như bầu trời sụp xuống, Kỳ Hinh hít sâu một hơi, cô cảm thấy như có bàn tay ai đó đang bóp cổ mình vậy.
Cô che chặt miệng lại, không muốn kêu to lên.
Thì ra sự thật là như vậy! Kỳ Hinh cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô theo bản năng ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường hơn.
- Về sau thế nào? An Vũ Ân đâu? – Tuy cô ghen tị với An Vũ Ân, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy cô ấy rất đáng thương.
- Sau khi chuyện đó xảy ra, An Vũ Ân liền rời đi mà không nói câu nào, có lẽ là cô ấy không thể đối mặt với chuyện đó! – Giọng nói của Lăng Thiếu Đường chứa đựng sự thê lương.
Kỳ Hinh kinh hãi, cô nhìn chằm chằm anh:
Chẳng lẽ... anh không đi tìm cô ấy ư?
Chuyện này là chuyện cô không thể ngờ. Với năng lực của Lăng Thiếu Đường, muốn tìm một người rất đơn giản, trừ khi là... anh không muốn tìm.
Lăng Thiếu Đường cười khổ:
Anh cũng thử đi tìm một thời gian, nhưng không có tin tức gì. Đừng nói là An Vũ Ân, đến cả chính bản thân anh cũng không chấp nhận nổi chuyện đó!
Kỳ Hinh không hỏi tiếp nữa, vì cô biết câu nói cuối cùng của anh mới là mấu chốt.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Kỳ Hinh không nói gì, Lăng Thiếu Đường cũng im lặng, bầu không khí có chút âu sầu.
Cuối cùng, Kỳ Hinh phá vỡ sự im lặng.
Cô đã biết rõ mọi chuyện, đáng tiếc đã quá muộn, mọi chuyện không thể cứu vãn.
- Đường, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao hai năm trước anh lại nghi ngờ quan hệ giữa em và bác Lăng rồi!
Ngữ khí mềm nhẹ đầy bất đắc dĩ.