Chương 259: Ngoại truyện 1: Trở về
-
Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
- Ân Tầm
- 1352 chữ
- 2022-02-06 09:52:40
Đầu thu. Lá vàng rơi trên núi Hồng Diệp.Tại trại giam của Cục điều tra quốc tế
Một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa nhà giam, dưới ánh mặt trời toát ra sự cao quý và bóng loáng.
Ngồi ở vị trí kế bên người lái Kỳ Hinh nhìn đồng hồ một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng, tuy đã là mẹ của hai đứa bé nhưng dấu vết của năm tháng không hề in hằn trên gương mặt ấy, cô vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.
Ông xã, đã lâu lắm rồi, sao Thiếu Nghị còn chưa xuất hiện?
Cô không kìm nén được, chuyển ánh mắt sang ông xã Lăng Thiếu Đường.
Chỉ thấy Lăng Thiếu Đường mặc áo sơ mi màu tím sẫm, thân hình cao lớn đầy khí thế, bộc lộ rõ chính trực và cương quyết, nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Hinh, anh khẽ kéo tay cô, đặt vào bàn tay to, gương mặt anh tuấn ngập tràn cưng chiều :
Hinh Nhi, không cần vội, nó sẽ ra ngay thôi !
Kỳ Hinh nghe xong, thở dài một tiếng rồi gật đầu, lại lo lắng:
Ông xã, anh nói xem xa cách hai năm, Thiếu Nghị cậu ấy có thể buông bỏ được không? Trong khoảng thời gian này, tuy bố không nói ra ngoài miệng, nhưng em có thể nhìn ra, ông rất nhớ Thiếu Nghị!
Lăng Thiếu Đường mỉm cười nói:
Yên tâm đi, thời gian là liều thuốc tốt nhất, không phải sao?
Nói xong, anh chuyển ánh mắt sang cửa trại giam, đôi mắt lạnh nhạt dần trở nên phức tạp .
Thật ra anh biết, làm sao Thiếu Nghị có thể buông bỏ nhanh như vậy được, anh hiểu rõ về đứa em trai này, người nhà họ Lăng giỏi nhất chính là cướp đoạt, bố anh như thế, anh cũng là thế, Thiếu Nghị lại càng như vậy!
Dựa vào hành vi năm đó của Thiếu Nghị thì phải nhận án tử hình, dù sao cũng là máu mủ ruột già, anh chỉ có thể sử dụng quan hệ và quyền lực để rửa sạch tội danh cho em trai mình, còn về chuyện giết hại giáo chủ Mafia, anh xin tha thứ một lần nữa, cuối cùng Lãnh Thiên Dục mới dừng tay, qua thời gian hai năm, mới được thả hắn ra.
Mà hôm nay là ngày Thiếu Nghị được về nhà, anh và Kỳ Hinh đặc biệt tới nơi này để đón hắn!
Vì tránh truyền thông và phóng viên theo dõi chụp ảnh, anh đã sai người phong tỏa toàn bộ tin tức, đây là thời kì mẫn cảm, anh không muốn xảy ra sai lầm nào.
Bố, mẹ, bao giờ chủ nhỏ mới xuất hiện? Triệt nhi rất sốt ruột…!
Lúc này, Lăng Triệt vẫn luôn ngồi ở phía trước chơi đùa cùng em gái Lăng Lạc, tinh nghịch hỏi.
Đúng vậy nha, Lạc Nhi cũng sốt ruột!
Tiểu Lăng Lạc cũng học anh trai hỏi.
Triệt Nhi, Lạc Nhi ngoan, chủ nhỏ sẽ nhanh chóng ra ngoài!
Lăng Thiếu Đường vươn tay, cưng chiều xoa đầu hai bé.
Đúng lúc này…
Ông xa, Thiếu Nghị!
Đột nhiên Kỳ Hinh chỉ tay về hướng cửa trại giam
Lăng Thiếu Đường cũng đồng thời nhìn về phía đó.
Không sai! Là Thiếu Nghị
Gương mặt giống Lăng Thiếu Đường nhưng không có biểu cảm, cho dù vậy, đây vẫn là gương mặt vô cùng mê người, đủ để khiến vô số phụ nữ yêu thích hét chói tai.
Vẻ anh tuấn, hình dáng hoàn mỹ không thể bắt bẻ, đôi mắt thanh tú không chứa tạp chất, trong suốt mà lại sâu thẳm không thấy đáy, nhưng trong lúc lơ đãng hiện lên vẻ giễu cợt, giống như trên đời này không còn có cái gì có thể lọt vào mắt hắn, tạo nên một loại cao cao tại thượng, không kìm chế nổi cảm giác lạnh nhạt.
Sống mũi cao thẳng, ít lời, cùng với đầu đinh ba phân, tất cả thể hiện sự bất khuất và khó tiếp cận.
Hắn nhìn quanh một vòng, nhận ra chiếc xe sang trọng, trên mặt không biểu cảm, chỉ đứng tại chỗ, chua hề đi qua.
Thiếu Nghị--
Kỳ Hinh xuống xe trước, đi về phía Lăng Thiếu Nghị.
Kỳ Hinh—
Giọng nói Lăng Thiếu Nghị trầm thấp mà ôn hòa, nhưng nhanh chóng cười tự giễu:
nhầm rồi phải gọi là chị dâu mới đúng!
Kỳ Hinh cười dịu dàng, tiến lên kéo tay Lăng Thiếu Nghị nói:
Anh biết không, anh trai anh đã đợi ở đây từ lâu rồi! Còn có bố, từ lâu ông ấy đã sai người dọn dẹp phòng cho anh, chúng ta về nhà đi!
Lăng Thiếu Nghị hờ hững, dường như mất đi vẻ ôn hòa, khi hắn nhìn Lăng Thiếu Đường, ánh mắt trở nên phức tạp và thâm sâu khó hiểu,
Thiếu Nghị!
Lăng Thiếu Đường không khó để nhận ra ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị, anh đi lên phía trước, vỗ vai hắn, thể hiện tình cảm anh em khó có thể thay thế.
Về nhà đi, tất cả mọi người đang đợi em!
Lăng Thiếu Nghị không nói thêm, chỉ gật đầu, ngồi vào xe—
Triệt Nhi, Lạc Nhi, chào chủ nhỏ đi!
Lên xe xong, Kỳ Hinh lập tức nói với hai đứa bé.
Con chào chú nhỏ--
Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc không hề cảm thấy xa lạ với Lăng Thiếu Nghị, đồng thanh nói.
Hai bé đáng yêu khiến Lăng Thiếu Nghị mỉm cười, hắn vươn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hai bé, thấp giọng nói:
Hai tiểu quỷ các con là Triệt Nhi và Lạc nhi đúng không?
Hai đứa mới hơn hai tuổi, nhìn chúng, Lăng Thiếu Nghị không khỏi nghĩ đến con trai mình – Lăng Phong, hắn cảm thấy may mắn vì năm đó mình hành động đúng, dùng máu cảu mình thay máu cho bé, nếu không hắn sẽ không còn được gặp lại Tiểu Phong, hắn sẽ hối hận cả đời!
Tiểu Lăng Triệt vừa nghe Lăng Thiếu Nghị hỏi thể, dao động chui vào trong lòng hắn, làm nũng nói:
Đúng ạ, chú nhỏ, Triệt Nhi rất nhớ chú…!
Nói xong, còn lấy tay che một góc trên gương mặt hắn, hôn một cái.
Hành động của bé làm Lăng Thiếu Nghị sinh ra tình thương của người cha, băng lạnh trong mắt hắn từ từ giảm bớt, lộ ra nụ cười:
Tiểu gia hỏa này thật là…, chưa nhìn thấy chú mà đã nhớ chú rồi à?
Vâng, bởi vì con đã nhìn ảnh của chú!
Lăng Thiếu Triệt nghiêng đầu ngôt ngào ngây thơ nói.
Lăng Thiếu Nghị cười cười:
TIểu quỷ!
Nói xong hắn nhìn sang Tiểu Lăng Lạc bên người, một cô bé giống như búp bê hồng phấn.
Lạc Nhi, con là?
Tiểu Lăng Lạc cũng nghiêng đầu, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn Lăng Thiếu Nghị, rất lâu sau mới nũng nịu nói:
Chủ nhỏ, chú thật xinh đẹp…!
Câu nói của bé khiến Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh còn có Lăng Thiếu Nghị cười lớn.
Cô bé ngốc, đàn ông không thể gọi là xinh đẹp được…!
Lăng Thiếu Nghị nhìn dáng Tiểu Lăng Lạc cảm tình dâng cao, hắn cưng chiều xoa đầu é.
Gọi xinh đẹp, chú nhỏ chỉ xinh đẹp thôi!
Tiểu Lăng Lạc bướng bỉnh nói.
Được được! xinh đẹp chính là xinh đẹp!
Một bên Lăng Thiếu Nghị cũng ôm Tiểu Lăng Lạc vào trong ngực, cười nói.
Nhìn cảnh bọn hắn vui vẻ hòa thuận, Kỳ Hinh hoàn toàn yên tâm, cô nhìn Lăng Thiếu Đường, Lăng Thiếu Đường vừa động viên nắm tay cô, vừa lái xe –
Em tạm thời không muốn về Thanh Vận Viên, đưa em về biệt thự đi!
Lăng Thiếu Nghị bất ngờ nói.
Thiếu Nghị, bố ở nhà chờ em!
Kỳ Hinh có chút tiếc nuối muốn khuyên ngăn.
Lăng Thiếu Nghị không nói gì nữa, chỉ cúi đầu chơi đùa với hai đứa bé.
Ông xã –
cô đưa mắt nhìn sang Lăng Thiếu Đường, dường như muốn anh giúp đỡ.
Mà Lăng Thiếu Đường cũng giật mình, không nói gì, rồi đột nhiên tăng tốc.