Chương 166: Người con gái trong Bát Nhã Đình.
-
Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục.
- LOD_Centerrer
- 1815 chữ
- 2019-07-24 02:01:38
(Chuẩn bị hết hồi 1, sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight cũng chuẩn bị kết thúc.)
Tình hình của Yriel thế giới có chuyển biến cực lớn.
Khoảng thời gian một tuần trước, bốn vị Kỵ Sĩ Khải Huyền cùng bảy tên Ác Quỷ Địa Ngục đồng loạt xuất hiện, tấn công vào những thế lực lớn trên Yriel thế giới.
Kỵ Sĩ Khải Huyền Death, Yêu Nữ Thống Khổ Andariel và Chúa Tể Kinh Hoàng Diablo tấn công vào Thánh Địa Agiilarent của Quang Minh Giáo Hội. Gần như chỉ thiếu một chút, là có thể đánh bại được Quang Minh Giáo Hội. Nhưng may mắn rằng, Hắc Long Nagura xuất hiện, lại đứng về phe Quang Minh Giáo Hội, mới bảo vệ được Thánh Địa Agiilarent.
Kỵ Sĩ Khải Huyền War, Chúa Tể Tội Lỗi Azmodan và Chúa Tể Hận Thù Mephisto tấn công vào Vương Đô Clement của Vương Quốc Clement (Chính là Đế Đô của Đế Quốc Sollie đã sụp đổ). Nhưng mà lại gặp phải sự cản trở của rất nhiều cường giả cấp Half God người Mel, dẫn đến ba tên boss lớn này thất bại rời đi.
Kỵ Sĩ Khải Huyền Fury thì tấn công vào đảo Yshin của người Light Elve, nhưng cũng tương tự như hai vị Kỵ Sĩ Khải Huyền trên, không thể đánh bại được số lượng quá lớn Half God người Light Elve vây công, bắt buộc phải rút lui.
Kỵ Sĩ Khải Huyền Strife thì đánh vào Vương Đô của Vương Quốc Thrink. Nhưng thân là hậu duệ của Đế Quốc Storm Land cổ xưa, bọn họ không dễ gì bị đánh bại.
Còn Chúa Tể Hủy Diệt Baal, Chúa Tể Dối Trá Beliah và Chúa Tể Đau Đớn Duriel thì phải chạy trốn, lẩn khuất khỏi sự truy sát đến từ Hỏa Long Desmond.
Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ kế hoạch tấn công của Kỵ Sĩ Khải Huyền cùng Ác Quỷ Địa Ngục đều thất bại, chịu tổn thất vô cùng nặng nề. Mười một nhân vật chủ chốt của sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight cũng biến mất hoàn toàn. Không phải bị giết, mà là lẩn trốn tại đâu đó, tại một nơi không ai biết.
Khi loài Dread, cùng các Dead Knight mất đi sự lãnh đạo của các Half God, thì cán cân sức mạnh ngay lập tức nghiêng về phía Nhân Loại, Light Elve, Night Elve, Orc.
Những nhân vật mạnh mẽ của Hội Guardian, Quang Minh Giáo Hội, Hội Săn Vampires, Hội Săn Ma Sói, Hội Sát Thủ Vùng Mountwind, Hội Kiếm Khách Blade, Hắc Ám Giáo Hội, Đền Thờ Mặt Trăng, Hội The Horde, ............ đều đồng loạt xuất hiện, tự mình ra tay đàn áp Dread.
Lúc trước, vì sức mạnh vượt trội của Kỵ Sĩ Khải Huyền, mà họ không dám "đi lẻ" tiêu diệt Dread. Nhưng bây giờ, đám Rồng luôn nhìn chằm chằm vào, mấy Kỵ Sĩ Khải Huyền cùng Ác Quỷ Địa Ngục cũng không dám xuất hiện.
Cùng lúc đó, quân đội của các Vương Quốc thuộc tám khu Civic, Seval, Mountwind, Hoorfell, High Grand, Akeza, Vizcer, Ezcer cùng với đảo Panmera, đảo Yshin cũng đồng loạt xuất chiến, tiến hành thanh lý Dread trên diện rộng.
Những Lãnh Chúa cũng không cam lòng yếu thế, phái quân đội ra chiếm đoạt lại những vùng đất đã mất vào tay Dread. Thời gian qua, bị giam cầm bên trong thành trì, làm cho bọn họ rất bức bối. Bây giờ là lúc phát tiết ra.
Kể cả những thế lực Người Chơi, cũng trở nên điên cuồng hơn, họ biết thời thế đã đổi. Hiện tại, là lúc săn Dread để cày cấp, chứ không còn chuyện phải gồng mình gắng sức chống chọi Dread nữa.
Khu Hoa Bắc của Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc cũng vậy, bọn họ thành công đánh lùi đại quân Dread ra khỏi lãnh thổ của mình. Không bỏ qua cơ hội, nhân lúc khí thế đang còn, Hoàng Đế Lưu Thiếu ra lệnh tất cả Người Chơi có năng lực chiến đấu cầm vũ khí lên, tiến hành thanh lý tất cả Dread lai vãng xung quanh.
Nhưng mà, nói gì thì nói, số lượng Dread vẫn đông gấp mười lần số lượng Nhân Loại, Light Elve, Night Elve và Orc cộng lại. Cho dù ra sức thanh lý, thì cũng phải mất cả năm trời, mới có thể thành công.
Sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight mặc dù xem như đi đến hồi kết, nhưng những sinh vật có trí tuệ cao trên Yriel thế giới vẫn còn nhiều việc phải làm, để có thể hoàn toàn làm cho loài Dread biến mất.
...........
Khu Hoa Bắc - Phủ đệ Gia Cát thế gia.
Gia Cát Thanh Vân cả người say mèm, bước chân liêu xiêu trở về tiểu viện của mình.
Vì ăn mừng chuyện đánh bại được Dread, đuổi chúng ra khỏi khu Hoa Bắc, mang lại bình yên, Hoàng Đế Lưu Thiếu đã thiết đãi yến tiệc ngay trong Yriel thế giới, tiến hành chiêu đãi những vị tướng lĩnh có công, trong đó tất nhiên không thể thiếu được Gia Cát Thanh Vân.
Mặc dù trong cuộc chiến lần này, Gia Cát Thanh Vân không phải là người có công lớn nhất, nhưng lại có công ngăn chặn Dread tiếp tục tràn vào phía bắc U Châu, xem như là một công lao không hề nhỏ.
Gia Cát Thanh Vân bị chuốc rất nhiều rượu, đến mức đi không vững. Bình thường, hắn không hề động đến một giọt rượu, nhưng lần này, vì niềm vui chung của cả quốc gia, cả Hoa Bắc Đế Quốc, không thể từ chối thịnh tình của những văn võ bá quan khác.
Uống rượu sao? Gia Cát Thanh Vân chỉ có một kết luận, vừa cay, vừa đắng, vừa nóng.
Hiện tại, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy đầu đau vô cùng, cả người nóng như lửa đốt, nhất là phần mặt. Về phần nhận thức, hắn chỉ dựa vào trí nhớ quen thuộc, mới trở về được tiểu viện của mình, còn tốn rất nhiều thời gian nữa.
Nhìn khung cảnh xung quanh, một thành bốn. Hắn có thể thấy rõ ràng, mình đang có tám cái tay. Trước mặt hắn, cánh cữa cũng phân thân ra làm bốn, không biết nên đi vào cánh cửa nào, mới là chính xác.
Sau một hồi sử dụng IQ vô cực để tính toán, Gia Cát Thanh Vân cũng vào được trong phòng, sau khi lần lượt sờ soạng cả bốn cánh cửa, mới vào được trong phòng.
Nhưng khi vào trong phòng, Gia Cát Thanh Vân lại gặp một vấn đề, cái bàn tiếp khách trong phòng hắn, cũng phân thân ra làm bốn, chắn hết cả đường đi. Đi đường nào đây? Đi đường nào mới có thể đến giường được a, khốn nạn, ta đau đầu quá, nghĩ cũng không nghĩ được rồi.
Bỗng nhiên, Gia Cát Thanh Vân thấy có một lối đi chưa bị bàn chắn, dẫn ra cửa sổ cách đó không xa lắm, đi qua bên đó, rồi quẹo phải, hẳn là có thể đến được cái giường thân yêu.
Gió lạnh khẽ thổi, làm cho Gia Cát Thanh Vân cảm giác mát hơn một chút, hắn chậm rãi tiến đến cửa sổ, hắn rất muốn mở cửa sổ cho mát. Rượu a, đúng là hại người. Nhưng nghe đâu đó, say rượu không nên ngồi hóng gió, muốn đột quỵ hay trúng gió, thì cứ đi tắm với hóng gió lúc say rượu đi.
Lúc này, Gia Cát Thanh Vân cũng đã quên mất, bản thân hắn đang ở trong Yriel thế giới, có trúng gió thì cũng chỉ offline một tháng mà thôi, không có gì căng.
Gia Cát Thanh Vân lắc lắc cái đầu một chút, cố làm cho bản thân thanh tỉnh, nhưng càng làm vậy, hắn càng cảm thấy chóng mặt, càng cảm thấy đau đầu.
- Ôi, đúng là rượu nhiều hại thân a. Hình như cơ thể này bị bệnh huyết áp, uống chút rượu vào, tim đập thật là nhanh.
Mặc dù say, nhưng Gia Cát Thanh Vân vẫn cảm nhận được tim mình đập thình thịch rất nhanh, còn nhanh hơn chạy việt dã, đúng là đáng sợ. Lần này chừa, sau này có ai dụ thế nào, hắn cũng sẽ từ chối uống rượu.
Vì tránh sức cám dỗ mở cửa sổ ra cho có gió mát, Gia Cát Thanh Vân đang định dời đầu đi, tính toán phương hướng chính xác để trở về cái giường thân yêu, thì hắn bỗng thấy một bóng trắng hình người lóe lên bên ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu lên cái bóng đó, tạo thành hình rất rõ.
- Ủa, là thứ gì?
Say, nhưng Gia Cát Thanh Vân vẫn nhớ rõ, ngay sau cửa sổ này là một cái hồ nhân tạo nhỏ, căn bản không có chỗ cho người đứng, ai có thể đứng trên mặt nước nhỉ?
Mang theo một chút tò mò, cộng thêm sức cám dỗ của "trăng thanh gió mát", tất nhiên là lúc này Gia Cát Thanh Vân đang say rượu, nên tính cách cũng có chút khác thường, hắn đưa tay lên, mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa sổ, một cái hồ nhỏ, mặt nước rộng tầm bốn năm trăm mét vuông, quanh bờ hồ được ghè đá, cùng với một con đường lát đá xanh. Vài cây liễu rủ tán lá xuống mặt nước.
Nơi này do Gia Cát Thanh Vân tự mình thiết kế, tự mình dùng sức đào từng xẻng đất, trồng từng cái cây, lát từng viên đá, nên hắn rất quen thuộc.
Ở giữa hồ, là một cái Bát Nhã Đình nhỏ được xây trên mặt nước, có cầu gỗ bắc từ bờ đến cái đình đó. Chỗ này, là nơi Gia Cát Thanh Vân thường mời bạn bè, thi sĩ đến ngâm thơ, vẽ tranh, bàn luận chính trị, quân sự.
Vừa ngắm mặt hồ, vừa có những hàng cây, mát rượi xung quanh, cực kỳ thích hợp cho những người yêu thích sự nho nhã như Gia Cát Thanh Vân.
Ở bên trong đình, Gia Cát Thanh Vân nhìn thấy một người con gái mặc váy trắng chấm đất, mái tóc dài đến thắt lưng, chân mang giày vải đỏ, đứng giữa Bát Nhã Đình, quay lưng về phía hắn. Không hiểu sao, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc.
Trời đã khuya, gió mát thổi xào xạc, những hàng cây đung đưa, cành liễu phất phơ trong gió, thêm vào một bóng hình làm Gia Cát Thanh Vân xao xuyến. Lúc này, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy mình tỉnh rượu nhiều lắm, cảnh vật xung quanh không còn bị phân thân nữa, mặc đầu vẫn còn hơi đau, vẫn có chút chóng mặt, nhưng hắn khẳng định, mình sắp tỉnh rượu rồi.