Chương 28: Lộ đồ


Hạ Nhất Minh sau khi rời khỏi Tạ gia cũng không theo đường rừng mà đi nữa, hắn dọc theo đường lớn hướng phía Thiên La quốc mà đi.
Khi rời đi, để tỏ lòng cảm ơn Hạ Nhất Minh đã lưu lại toàn bộ lễ vật, nhưng nhận lễ vật của Tạ gia là một Tây Bắc danh mã.
Con ngựa này tên gọi là Hồng Lăng, đã gần hai tuổi. Là một loại hồng mã hiếm thấy, toàn thân không có chút màu sắc hỗn tạp nào. Hơn nữa khả năng mang vật nặng cực kỳ xuất sắc, mang trên mình đại đao của Hạ Nhất Minh nặng ba trăm sau mươi cân vậy mà không có chút nào tỏ ra quá sức.
Cho dù là kẻ ngốc cũng biết giá trị hiếm có của con ngựa này, cũng chính bởi vì thế Hạ Nhất Minh mới chấp nhận lễ vật này.
Cưỡi trên con ngựa này bất quá cũng chỉ mất năm ngày đường Hạ Nhất Minh đã rời khỏi lãnh thổ của Hỏa Ô quốc, tiến vào Kim Lâm quốc.
Thật ra lấy tốc độ nhanh nhất của Hồng Lăng căn bản không cần đến thời gian năm ngày. Nhưng Hạ Nhất Minh dù sao cũng là lần đầu tiên đi một chặng đường dài như vậy, hơn nữa cũng không phải giống trong rừng rậm tùy ý mà đi, cho nên dọc đường đi vì để không rẽ nhầm được nên buộc lòng phải hạn chế tốc độ của danh mã này.
Trong các nước Tây Bắc, ngoại trừ ba nước lớn danh tiếng cường thịnh, các nước còn lại tối đa sở hữu cũng không vượt quá năm quận, trong đó thậm chí không ít quốc gia chỉ có một quận, hoặc có quốc gia chỉ có một huyện lị.
Kim Lân quốc cũng chỉ có hai quận mà thôi, trong các nước thuộc nhóm đứng sau, mà lúc này Hạ Nhất Minh dường như càng thêm nhớ nhà, cho nên cũng không có chút ý niệm dừng lại ở đây lâu, trên đường thúc ngựa mà đi muốn nhanh chóng trở về.
Khi qua một sơn đạo, Hạ Nhất Minh kìm cương ngựa. Ánh mắt đảo qua trên mặt đất, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trên mặt đường, vậy mà ngổn ngang hơn mười cỗ thi thể, trên những thi thể này vết máu loang lổ, rõ ràng là chết dưới binh đao.
Loại tình huống này cũng không phải Hạ Nhất Minh lần đầu mới gặp, không kể buổi tối khi Trình gia gặp nạn, còn có lúc Trình gia phục kích Hồng Cân Đạo, thương vong đều hơn xa thế này. Cho nên Hạ Nhất Minh cũng không kinh hoàng, mà cẩn thận quan sát một chút.
Xung quanh những thi thể này rải rác rất nhiều binh khí. Xem ra cuộc chiến này cũng đã xảy ra được một khoảng thời gian rồi, không hiểu vì sao vẫn chưa có ai thu dọn tàn cuộc.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, ánh mắt dừng lại trên những binh khí rải rác trên mặt đất, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Đình Thế Quang đã từng nói qua, binh khí thông thường không thể thừa nhận tiên thiên chân khí truyền vào, về điểm này Hạ Nhất Minh chưa có thử nghiệm qua.
Đang trên lưng ngựa, một tay Hạ Nhất Minh khẽ vung lên, một bả đao nhất thời bay lên, nháy mắt đã rơi vào trong tay hắn.
Nhẹ nhàng vung lên một chút, mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không biết vũ khí bằng này làm bằng vật liệu gì, nhưng hắn có một loại cảm giác, đó chính là cây đao này chắc chắn là binh khí tốt nhất trong số nhưng binh khí nằm rải rác ở đây.
Liệt Hỏa Công trong cơ thể lập tức lưu chuyển. Luồng khí cường đại đi qua kinh mạch trên cánh tay rồi truyền lên đại đao.
Đem nội kình truyền vào vũ khí làm uy lực của vũ khí tăng cao, điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng tiên thiên chân khí cùng nội kình hiển nhiên có khác biệt to lớn.
Đại đao trong tay Hạ Nhất Minh ban đầu dường như không có gì khác biệt, thế nhưng chỉ trong chốc lát, thanh đao đã đỏ rực lên. Qua xúc giác, Hạ Nhất Minh thậm chí còn cảm nhận được thanh đại đao này bên trong đã bắt đầu tan chảy. Hắn than nhẹ một tiếng, buông đại đao xuống, nhưng khi thanh đao rơi xuống mặt đất nhất thời bị vỡ ra.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, trong lòng đối với Đình Thế Quang có một chút cảm kích từ tận đáy lòng.
Vị lão nhân này tặng hắn Tinh Cương Từ Mẫu bất luận giá trị ra sao, đối với Hạ Nhất Minh hắn mà nói cũng báu vật, ân tình này ngày sau nhất định phải báo đáp a.
Trong lòng khẽ động, hắn đem cái bọc trên lưng ngựa mở ra, đem khúc đầu tiên của Đại Khảm Đao ra.
So với hai đoạn đao còn lại vốn giống như hai cây gậy trơ trụi, đoạn đao này dài hơn một thước, đường như trên bề mặt còn có một chút màu sắc đặc biệt. Hạ Nhất Minh tin rằng, nếu để lão gia tử trông thấy đoạn đao này, chỉ sợ cũng không thể nhận ra nó.
Dù sao sau khi Tinh Cương Từ Mẫu dung nhập, chuôi đao này cũng có chút biến đổi, không giống như trước kia nữa.
Một cỗ tiên thiên chân khí truyền vào bên trong chuôi đao, động tác Hạ Nhất Minh hết sức cẩn trọng, dù sao nơi đây cũng là đường lớn. Tuy rằng Đình Thế Quang đã từng nói, khi dung nhập Tinh Cương Từ Mẫu cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng chẳng may chuôi đao này không chịu nổi tiên thiên chân khí truyền vào mà bị hủy hoại, hắn thật khóc không ra nước mắt rồi.
Chân khí cường đại không ngừng truyền vào chuôi đao, toàn bộ chuôi đao đều nổi lên một màu đỏ nhạt. Loại màu sắc đỏ nhạt này cùng với màu đỏ vốn bình thường trên chuôi đao có chút khác biệt, phảng phất như có linh tính, theo cường độ chân khí mà lập lòe bất định.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo, chuôi đao này quả nhiên có thể thừa nhận tiên thiên chân khí truyền vào mà không bị hư hỏng. Chẳng những chuôi đao này có thể thừa nhận tiên thiên chân khí, đồng thời còn phát ra đao mang trong phạm vi nhất định.
Tiện tay, đem chuôi đao hướng phía mặt đất chém xuống, đao mang lóe lên, trên mặt đất xuất hiện một vết sâu, giống như cắt đậu hũ, cảm giác như không chút trở ngại.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng vui mừng, tâm niệm vừa chuyển, từ lòng bàn tay trái của hắn xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ. Thanh kiếm này không phải vật chất cụ thể mà chính là tiên thiên chân khí trong cơ thể hắn cùng với việc hấp thu năng lượng bên ngoài mà tạo ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại .com
Tay phải cầm chuôi Đại Khảm Đao cùng kiếm quang trong lòng bàn tay trái khẽ va chạm một chút.
Trong nháy mắt kiếm quang trong lòng bàn tay trái đã tiêu biến, mà chuôi Đại Khảm Đao không mảy may thương tổn.
Khẽ thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn hiểu rõ. Tuy rằng tiên thiên chân khí trong người có thể tạo thành kiếm quang, thế nhưng loại kiếm quang này uy lực cũng chỉ có hạn, quả thực có thể nói là không mạnh.
Nếu như chém vào cây cối thông thường có có thể thấy một chút uy phong, nhưng nếu gặp tiên thiên cường giả trong tay có binh khí đó chính là hơn kém quá xa. Nếu ỷ vào kiếm quang trong tay liều mạng với cao thủ đồng giai có binh khí, xem chừng ngay cả chết như thế nào cũng không biết nữa.
Trong lúc tâm trạng đang cảm khái, hắn mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa từ phương xa truyền tới.
Hạ Nhất Minh thu hồi tâm trạng, cất chuôi đao vào bọc, thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước. Về phần những thi thể trên mặt đất, hắn cũng không có ý định thu dọn.
Vừa đi qua đoạn quặt, liền thấy phía trước ngay lập tức có bẩy, tám con ngựa phi tới.
Bọn kỵ sĩ dáng người dũng mãnh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không một chút tươi cười. Lúc lướt qua Hạ Nhất Minh, ánh mắt bọn họ đều liếc qua, trong mắt mỗi người đều mang theo một tia quang mang lạnh lùng.
Chẳng qua thực lực của những người này chưa từng được Hạ Nhất Minh đặt trong lòng, hắn căn bản là lạnh nhạt, dường như không chuyện gì có thể ảnh hưởng, chậm rãi thúc ngựa đi tới. Đương nhiên tốc độ của Hồng Lăng lúc này được hắn không chế, so với tốc độ của lừa cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Không lâu sau, từ phía sau tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang lên, lại là những kỵ sĩ khi nãy, khi vượt qua hắn ánh mắt bất thiện nhìn hắn một cái, nhưng cũng không gây khó dễ mà lại tiếp tục hướng về phía trước.
Bất quá Hạ Nhất Minh đã nhìn thấy, trên mỗi lưng ngựa có thêm một thi thể. Nhìn trang phục trên mỗi thi thể đó cùng với những người cỡi ngựa đều có nét tương đồng, hắn lập tức hiểu rõ, tại đoạn đường có hơn mười thi thể khi nãy, có ba người là đồng bọn của những kỵ sĩ này.
Những kỵ sĩ này vội vã đến rồi vội vã đi, dĩ nhiên chính là vì ba cỗ thi thể này, cũng có thể coi là người trọng tình trọng nghĩa.
Hai chân Hạ Nhất Minh khẽ kẹp nhẹ, tốc độ của Hồng Lăng lập tức nhanh hơn. Nếu những kỵ sĩ này không có tìm hắn gây phiền phức, hắn cũng không cần dừng chân tại đây. Về phần những thi thể kia, đợi quan phủ xử lý vậy.
Mấy giờ sau, mặt trời đã ngả dần về phía Tây, nhưng phía trước lại truyền đến tiếng người ngựa ồn ào.
Hạ Nhất Minh nghiêng tai lắng nghe, nơi đó cũng không phải xảy ra chuyện chém giết, mà là âm thanh của những người đang tụ tập với nhau.
Hai chân Hạ Nhất Minh dùng lực, Hồng Lăng lúc này bỗng phi như bay về phía trước. Sau một lát, hắn đã thấy được nhóm người phía trước đang bắt đầu dựng lều nghỉ ngơi.
Vùng Tây Bắc rộng lớn mênh mông, mặc dù có rất nhiều nước, nhưng toàn diện mà nói vẫn còn hoang vu vắng vẻ.
Đi một ngày đường, trước sau không gặp quán trọ hay làng mạc là chuyện rất bình thường, mà ngoài người đi đường, những thương đội buôn bán vì lý do nào đó mà lỡ đường, tại nơi hoang vắng dựng lều bạt ngủ qua đêm cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Việc này Hạ Nhất Minh mấy ngày nay đã gặp hai lần, lần này là lần thứ ba rồi. Bất quá, hai lần trước chỉ có một nhóm vài người mà thôi, nhưng lần này ít nhất quy mô cũng hơn một trăm người.
Hạ Nhất Minh chưa tới gần, từ bên trong đã chạy tới năm kỵ sĩ, bọn họ điều khiển chiến mã, nhất thời đón đầu hắn.
Hai bên cùng tiến lại gần, nét mặt những người này đã có chút biến đổi, mà Hạ Nhất Minh cũng đã sớm nhận ra, những người này chính là những kỵ sĩ hắn đã từng thấy qua.
Một vị kỵ sĩ chừng bốn, năm mươi tuổi trong số bọn họ hai tay cung lại, nói:\
- Bằng hữu, ngươi một mạch theo dấu chúng ta mà đến, không biết có gì chỉ giáo?
Những người này vẻ mặt đều bất thiện, nhưng cũng không có một người lỗ mãng xuất thủ, đương nhiên nguyên nhân cũng chính là diện mạo vô cùng trẻ tuổi của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Đại thúc, ngài nói đùa rồi. Ta đi đường ta, cũng chưa từng theo dõi các người a.
Tên kỵ sĩ chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh. Sau một lát, sắc mặt hắn khẽ biến đổi.
- Ngựa tốt.
Một âm thanh vang dội từ trong đội ngũ phía sau vang lên, sau đó có hơn mười kỵ sĩ phi ngựa như bay tiến lại.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên, mười một người này trang phục cũng giống những kỵ sĩ kia, vây quanh một công tử trẻ tuổi rất nhanh đã tới nơi này.
Vị công tử trẻ tuổi này ánh mắt chăm chú nhìn lên Hồng Lăng, trong ánh mắt hiện lên một tia khác thường.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, hắn dự cảm, dường như sắp có phiền phức tìm đến.
Hạ Nhất Minh mặc dù không sợ phiền phức, nhưng rất ghét phiền phức. Nếu có thể, hắn thật không muốn cùng người khác phát sinh xung đột.
- Phạm Thất. Xảy ra chuyện gì? Người này là ai?
Vị công tử trẻ tuổi giơ roi ngựa trong tay lên, chỉ Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi.
Hán tử trung niên cầm đầu những kỵ sĩ kia khom người, nói:
- Hồi bẩm Nhị thiếu gia, chúng ta ở nơi này dựng lều trại, vị tiên sinh này từ phía sau mà tới, cho nên chúng ta có một chút nghi ngờ.
- Đã hỏi ra cái gì rồi?
Vị công tử trẻ tuổi hai mắt sáng lên hỏi.
Phạm Thất lắc đầu, nói:
- Nhị thiếu gia, vị tiên sinh này cũng chỉ là người qua đường, chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi.
Dứt lời, hắn quay về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Bằng hữu, vị này chính là nhị thiếu gia Phạm Hạo Nguyệt của Kim Lâm Phạm gia, ngươi còn không mau ra mắt.
Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nhìn vào mắt vị Phạm Thất này. Vị trung niên hán tử này dường như vì Hạ Nhất Minh hắn mà che giấu điều gì, hơn nữa nghe câu nói của hắn lại chỉ ra thân phận của vị công tử trước mặt này. Tuy rằng không biết Kim Lâm Phạm gia thực lực ra sao, nhưng cũng có thể coi đây là ý tốt. Chỉ là Hạ Nhất Minh cũng biết mình và vị trung niên này không có quan hệ gì, không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy.
Một người bên cạnh Phạm Hạo Nguyệt chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh một chút, sau đó nói nhỏ vào tai Phạm Hạo Nguyệt vài câu.
Sau khi nghe người đó nói vài câu, hai mắt Phạm Hạo Nguyệt sáng lên, hắn cao giọng nói:
- Phạm Thất, thì ra người này cũng từ sơn đạo kia đi ra, ngươi vì sao lại dấu diếm.
Hạ Nhất Minh lúc này mới nhớ ra, thì ra người tùy tùng bên cạnh Phạm Hạo Nguyệt cũng là một người đã gặp hắn khi đó.
Phạm Thất trên mặt nổi lên một tia bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Nhị thiếu gia, vị tiên sinh này tuy rằng cũng đi qua sơn đạo đó, nhưng cũng không nhất định là dư nghiệt của Hồ gia.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phạm Thất, có phải là dư nghiệt của Hồ gia hay không cũng không cần ngươi phải chỉ bảo.
Hắn quay đầu về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi, lập tức xuống ngựa chịu trói, chờ ta xét hỏi.
Hạ Nhất Minh tự giễu chỉ vào mình nói:
- Ngươi cùng ta nói chuyện sao?
Phạm Hạo Nguyệt sắc mặt lạnh lùng vung tay lên, từ phía sau hai kỵ sĩ vọt lên như chớp.
Hạ Nhất Minh tuy đã là cao thủ tiên thiên, nhưng khuôn mặt hắn thực sự quá trẻ, những người này không cách nào nhìn ra thực lực chân chính của hắn. Mà hai kỵ sĩ này sốt ruột lập công, lại có tu vi lục tầng nội kình, đối phó với một thiếu niên dư sức, đáng tiếc hôm nay lại đụng phải thiết bản này.
Ánh mắt hướng phía Phạm Hạo Nguyệt thoáng nhìn, Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, hai chân kẹp lại, Hồng Lăng cũng phi tới trước.
Ba người cỡi ngựa chớp mắt đã đụng độ, hai kỵ sĩ trong miệng kinh hô, sau đó bay lên cao. Bọn họ cũng không phải tự mình nhảy lên , mà do hai tay Hạ Nhất Minh khẽ chạm vào, nhất thời thân hình hai kỵ sĩ này bị bay lên.
Đám người Phạm Thất đang khoanh tay nhìn, nhưng một chiêu đó của Hạ Nhất Minh làm bọn họ kinh hô. Phạm Thất không chút do dự, lập tức nhảy lên, hai chân vừa chạm đất đã như lò xo vượt xa tốc độ của ngựa hướng phía Hạ Nhất Minh đuổi theo.
Hạ Nhất Minh với sự việc sau lưng dường như không chút để tâm, Hồng Lăng vẫn như một đường chỉ đỏ hướng phía Phạm Hạo Nguyệt chạy tới. Những kỵ sĩ phía sau Phạm Hạo Nguyệt không chút do dự giục ngựa phi tới.
Bất quá những kỵ sĩ này tu vi cao nhất cũng chỉ đạt thất tầng nội kình, trong mắt Hạ Nhất Minh cùng con kiến hôi cũng không có gì khác biệt, hắn tùy ý vung tay vài cái, cả đám người bị ném ra ngoài.
Cũng may Hạ Nhất Minh cũng không có hạ sát chiêu, bằng không những người này căn bản là không thể sống sót. Bất quá bị ném như vậy, những người này thân thể va chạm vớt mặt đất, không mất nửa tháng hồi phục e rằng không thể khỏe mạnh bình thường.
Lúc này, sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt đã tái nhợt, hắn cuối cùng cũng biết, người trước mặt còn xa mới có thể trêu chọc.
Phạm Hạo Nguyệt ghì chặt cương ngựa, hướng phía sau bỏ chạy, nhưng Hồng Lăng nhanh như chớp đã phi tới cạnh người hắn, mà Hạ Nhất Minh không ngừng cười dài bên tai, cánh tay mạnh mẽ đưa ra chụp lấy tay Phạm Hạo Nguyệt.
Phạm Thất đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:
- Tiên sinh, hạ thủ lưu tình, chúng ta không có ý mạo phạm.
Hạ Nhất Minh vung tay lên, Phạm Hạo Nguyệt như bay hướng lên không trung. Sau dó Hồng Lăng như một tia chớp, nháy mắt đã lướt qua khu lều trại, hướng phía xa phi tới.
Phạm Thất như bay lao tới, khi Phạm Hạo Nguyệt rơi xuống, hắn một chân quỳ trên đất, hay tay đưa lên bắt được Phạm Hạo Nguyệt đã bẩy, tám phần bất tỉnh.
Sự việc xảy ra nhanh đến mức vài tên kỵ sĩ phía sau Phạm Thất lúc này mới có phản ứng, bọn họ cả đám xông tới, sau đó hướng về phía xa nơi Hạ Nhất Minh vừa đi ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Nhưng người tùy tùng bên cạnh Nhị công tử cũng không kém nhưng vị thiếu niên nhìn có vẻ đơn giản kia đều một chiêu giải quyết, như vậy muốn đánh tới họ cũng chỉ là chuyện dễ dàng rồi.
Từ bên trong khu lều trại rất nhanh có một đoàn kỵ sĩ chạy tới, dẫn đầu là người có thân phận tương đồng như Phạm Hạo Nguyệt, chẳng qua tuổi tác lớn hơn một chút. Trong ánh mắt hắn tràn ngập một loại cảm giác u ám, phàm là người đối diện với ánh mắt đó tim đều đập nhanh không ngớt.
Khi tới nơi, ánh mắt hắn khẽ chuyển, trầm giọng hỏi:
- Phạm Thất, xảy ra chuyện gì?
Phạm Thất khom lưng, cung kính đáp:
- Đại thiếu gia, vừa rồi Nhị thiếu gia cùng một vị tiên sinh qua đường xảy ra xung đột, do đó..
Đại thiếu gia nhướng mày, nói:
- Xung đột ra sao? Mau nói ra, không được dấu diếm bất cứ điều gì.
Phạm Thất cười khổ một tiếng, đem sự việc đầu đuôi kể lại, không có thêm bớt bất cứ điều gì, sau cùng nói:
- Đại thiếu gia, người này tuy tuổi tác không lớn, nhưng cưỡi một bảo mã, hơn nữa thuộc hạ không nhìn rõ tu vi ra sao. Thuộc hạ cũng từng nỗ lực ngăn cản Nhị thiếu gia, thế nhưng…
Dừng một chút hắn lại nói:
- Cũng may Nhị thiếu gia không bị thương, người này xem ra cũng hạ thủ lưu tình rồi.
Đại thiếu gia sắc mặ ngưng trọng, cả giận nói:
- Đồ không nên thân này, mỗi ngày đều gây cho ta chuyện rắc rối, nếu thực sự làm hỏng chuyện của ta, xem làm sao ta tha cho nó.
Lúc này Phạm Hạo Nguyệt đã tỉnh lại, mở mắt thấy được đại ca, nhất thời không còn bộ dạng khi nãy, hiển nhiên là đối với vị đại ca này vô cùng sợ hãi.
Đại thiếu gia ánh mắt tức giận nhìn hắn, nói:
- Hạo Nguyệt, người nọ cũng không trêu trọc nhà ngươi, ngươi vì sao lại làm thế. Ngươi sau này thành thật học hỏi Phạm Thất đi. Đi lại giang hồ, ngay cả một điểm nhãn lực cũng không có, không bằng làm đứa ngốc yên phận ở trong nhà cho ta.
Phạm Hạo Nguyệt khúm núm vâng dạ, biểu hiện so với khi nãy đúng là một trời một vực.
Đại thiếu gia xoay người thúc ngựa đi, đám người Phạm Thất theo ngay sau. Lúc này Phạm Hạo Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn phía Hạ Nhất Minh vừa đi, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.