Chương 35: Chuyện vui ngoài ý muốn


Khi Hạ Nhất Minh đi tới giữa khu phố, khuôn mặt đã hoàn toàn biến đổi.
Giờ phút này, vô luận là nhìn từ góc độ nào khuôn mặt Hạ Nhất Minh cũng giống một hán tử tầm bốn mươi tuổi, ngay cả hình dáng bên ngoài của hắn cũng cao hơn một chút.
Khi Hạ Nhất Minh rời khỏi cửa hiệu kia đồng thời tiện tay cầm đi một bộ trường sam, vóc người của hắn cũng là căn cứ vào bộ trường sam này mà biến đổi, vì thế nhìn hết sức vừa vặn.
Mặc dù Hạ Nhất Minh tu luyện Hóa Cốt Thuật, nhưng để có thể làm được thế này cũng có liên quan rất lớn đến việc hắn tấn giai tiên thiên cảnh giới.
Ba người Phạm Hạo Nguyệt khồng hề có chút đề phòng, vẫn ung dung bước đi. Đừng nói là bọn họ không biết sau lưng có một sát tinh, cho dù biết đi nữa thì làm sao có thể chạy thoát được một cường giả tiên thiên truy đuổi.
Bước nhanh vài bước, Hạ Nhất Minh đã đi trước ba người này một đoạn đường.
Hạ Nhất Minh xoay người, từ một phố nhỏ mua một hồ lô rượu chất lượng kém, sau đó để quần áo có chút xộc xệch một chút, cứ như vậy hướng phía ngược lại đi tới.
Tại đầu con phố, Hạ Nhất Minh ngừng lại, con mắt trở lên mơ màng.
Trong lòng chậm rãi tính toán, trong tai hết sức chú ý tới bước chân của ba người kia.
Sau khi thực lực của Hạ Nhất Minh đã đạt tới trình độ này, chỉ cần bằng âm thanh nhỏ truyền vào tai thôi, hắn cũng đã có thể đoán được rất nhiều chuyện.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không biết Phạm Hạo Nguyệt muốn đi đâu, nhưng hắn lại có thể dựa vào tiếng bước chân truyền tới cảm nhận được phương hướng mà bọn người Phạm Hạo Nguyệt đi tới.
Bước chân xuống đất cùng suy nghĩ thật ra là có rất ít khác biệt. Người bình thường tự nhiên là không có khả năng cảm nhận được, nhưng nếu là tiên thiên cường giả hơi chú ý một chút là có thể thấy rõ điều này.
Thật ra loại chuyện này hậu thiên cường giả chỉ cần rèn luyện một năm là có thể dễ dàng phân biệt được. Nhưng là tiên thiên cường giả có thể bằng thực lực của mình cũng có thể tùy ý làm được. Bản lãnh này hơn xa khả năng tưởng tượng của người bình thường.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đã tính được chắc chắn bọn người Phạm Hạo Nguyệt thẳng đường mà đi.
Cuối cùng trên miệng Hạ Nhất Minh lộ rõ một vẻ tươi cười, bước chân lảo đảo chạy ra khỏi khu phố
"Bịch"
Phạm Hạo Nguyệt đang đi tới đầu phố, từ bên trong thấy một hán tử uống say đang tiến tới. Hắn nhướng mày, trong ý nghĩ đã muốn tránh ra, nhưng không biết tại sao hắn đột nhiên phát hiện, cho dù hắn tìm bất cứ phương hướng nào né đi đều không được.
Suy nghĩ này đột nhiên hiện ra trong đầu Phạm Hạo Nguyệt nhưng không làm hắn đặc biệt chú ý.
Bước một chân về hướng khác muốn tránh đi, nhưng không hiểu sao vừa nhấc chân lên không hiểu sao lại bước hụt làm Phạm Hạo Nguyệt cùng hán tử say rượu kia tức thời va vào nhau.
Phạm Hạo Nguyệt hai mắt tối sầm, hắn cảm thấy mình như đụng phải một khối sắt. Cũng may hai người hầu phía sau hắn phản ứng nhanh nhẹn, lúc Phạm Hạo Nguyệt sắp ngã xuống đã kịp đỡ lại.
- Thiếu gia, thiếu gia.
Hai tên người hầu lo lắng kêu lên, xem ra va chạm này cũng không nhẹ a.
Bất quá cái hán tử say rượu kia cũng ôm đầu kêu đau thảm thiết, rõ ràng so với Nhị thiếu gia cũng không khá hơn bao nhiêu.
Phạm Hạo Nguyệt lắc lắc đầu dường như muốn tỉnh táo lại, bất quá hắn lập tức nghĩ lại, tại sao mình phải tỉnh táo chứ. Va chạm vừa rồi hiển nhiên rất nặng, làm hắn ê ẩm toàn thân.
Phạm Hạo Nguyệt trong lòng giận dữ, hung hăng nhìn về phía hán tử say rượu đang nghiêng ngả đứng lên vẻ mặt còn mang theo sự vô tội kia.
- Ngươi.. các ngươi.. Tại sao lại đụng vào ta?
Phạm Hạo Nguyệt trong lòng nổi lên một cỗ bực dọc khôn tả. Bình thường chỉ có hắn mới làm người khác cảm thấy oan uổng, làm gì có người nào dám làm hắn cảm thấy oan uổng chứ?
- Đánh. Đánh hắn cho ta.
Âm thanh tràn ngập oán hận từ trong miệng Phạm Hạo Nguyệt thoát ra.
Hai tên người hầu liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp tục dìu Phạm Hạo Nguyệt tới một chỗ nghỉ, cười khổ một tiếng, sau đó tiến tới.
Phát hiện như hai tên này có ý định ra tay, hán tử say vội vàng xua tay, nói:
- Các ngươi không được làm càn, ta rất lợi hại đó.
Giờ phút này, xung đột ở đầu phố làm một số người tò mò đứng lại xem, thấy động tác của hán tử say nhất thời cười vang.
Tên người hầu của Phạm Hạo Nguyệt không nói một lời, vung tay đánh tới. Người này mặc dù vô tình mạo phạm Nhị thiếu gia, nhưng ít nhất cũng làm Nhị thiếu gia cảm thấy tức giận. Nhị thiếu gia tức giận mà bọn họ lại là người hầu phụ trách an toàn lẽ nào không có trách nhiệm. Cho nên nắm đấm của hắn cũng không khách khí đánh tới hán tử say, chỉ cần không lấy mạng người là được.
Hung hăng đánh tới vùng bụng của hán tử say, đây cũng bởi tên người hầu này không muốn lấy mạng người nên không trực tiếp đánh tới chỗ yếu hại.
Hán tử say nhất thời bay ngược đi, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tên người hầu trong lòng vừa mừng vừa sợ. Hán tử say này vừa rồi có thể đem Nhị thiếu gia đụng ngã như thế rõ ràng có thể thấy thân thể rất khỏe mạnh. Bản thân mình đánh một quyền lại làm hắn hộc máu. Tại sao lúc này lực lượng trong một quyền của mình lại lớn như thế chứ?
Nhưng chuyện tình tiếp theo càng nằm ngoài định liệu của hắn, hán tử say vừa mới ngã xuống đất dường như không có việc gì, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt kêu lên:
- Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.
Sau đó hán tử say cúi thấp đầu giống như một con trâu hung hăng lao tới. Một hành động lỗ mãng này giờ phút này lại mang theo một khí thế mạnh mẽ. Tên người hầu vừa mới bị làm kinh sợ đã bị hán tử say lao tới đẩy bay về phía sau.
" Ai..ui "
Tiếng kêu vừa phát ra, tên người hầu đã phát hiện chính mình không hiểu từ lúc nào đã nằm ngửa mặt lên trời, mà bị hắn nằm lên trên người chính là Nhị thiếu gia cùng tên người hầu còn lại.
Chẳng hiểu tại sao bọn họ lại bị một người làm cho ra bộ dáng thế này mà không chút chống cự nổi.
Đợi đông đảo người qua đường phát hiện cười vang thì tên hán tử kia đã sớm biến mất không còn tung tích.
Phạm Hạo Nguyệt mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là kẻ nông cạn chỉ biết đọc sách. Không biết từ đâu chạy ra một người say đụng hắn bị ngã đã là một chuyện kỳ lạ. Kẻ hầu của mình còn dễ dàng bị người ta đẩy ngã chuyện này cũng không bình thường. Sau khi đứng lên đã không còn thấy hán tử say kia, khẳng định chuyện này càng không đơn giản như vậy.
Một tên hầu sắc mặt đại biến, nói:
- Không tốt, bọc đồ của ta.
Phạm Hạo Nguyệt cùng tên còn lại vội vàng nhìn lại. Cái bọc mang theo trên người tên người hầu kia quả nhiên không cánh mà bay.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Phạm Hạo Nguyệt lớn tiếng quát:
- Mau đuổi theo.
Bọn họ trong lòng cũng biết, khả năng đuổi được hán tử kia là vô cùng nhỏ.
Chậm rãi ung dung đi ra khỏi con phố, lúc này Hạ Nhất Minh đã khôi phục lại diện mạo thật , vóc dáng cũng trở lại bình thường, dĩ nhiên là bộ trang phục kia cũng đã sớm không mặc nữa, bị hắn nhét vào một nơi nào đó.
Thân hình của Hạ Nhất Minh khẽ động đã tiếng vào trong một cửa hiệu của Viên gia. Quản lý của cửa hiệu này dĩ nhiên là nhận ra Hạ Nhất Minh, vội vàng ân cần hỏi han. Hạ Nhất Minh bảo hắn sắp xếp một phòng để nghỉ ngơi. Hơn nữa còn nhờ họ phái đi một người đi tới khu phố bán đồ cổ để thông báo cho Hạ Nhất Thiên là Hạ Nhất Minh đang ở tại nơi này.
Gã quản lý của Viên gia này tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng sắp xếp mọi chuyện.
Hạ Nhất Minh tiến vào căn phòng, việc đầu tiên là mở cái bọc kia ra. Bên trong bọc là một chiếc hộp sắt. Bên ngoài chiếc hộp được khóa lại bởi một chiếc khóa nhỏ tinh xảo. Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khóa nhỏ lập tức gãy ra. Đối với một tiên thiên cường giả như hắn mà nói với loại khóa này cho dù không có chìa khóa với hắn cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Đem hộp sắt mở ra, nhất thời hiện ra một khối hình tròn bị vải bao bọc.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh đem lớp vải bên ngoài xé bỏ. Nhất thời bên trong lộ ra một khối màu đen thui, dường như không chút nào giống với màu sắc một tảng đá.
Hạ Nhất Minh sau khi thấy được vật này, trong mắt tức thời hiện lên vẻ khó tin.
Việc gặp được Phạm Hạo Nguyệt là một chuyện nằm ngoài ý muốn. Hạ Nhất Minh vốn cũng không có chủ ý với món bảo bối này, chỉ muốn lưu lại một chút giáo huấn cho tên Phạm Hạo Nguyệt này, cho hắn biết thế nào là quả báo. Chính Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ qua sẽ chiếm đi cái bảo bối trong chiếc hộp này.
Động tác của Hạ Nhất Minh nhất thời chậm lại, trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vì không biết trước nên trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không có chút gì mong chờ, bởi vì đối với cao thủ tiên thiên mà nói, rất ít có vật có thể làm họ quan tâm.
Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy vật này trong chiếc hộp lập tức trở lên cẩn trọng từng chút. Hơn nữa hắn rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao thứ này lại được coi là vật quan trọng nhất mà để trên nắp quan tài.
Bởi vì khối màu đen này, căn bản không phải vật gì xa lạ, giống với vật Đình Thế Quang tặng cho Hạ Nhất Minh, chính là Tinh Cương Từ Mẫu.
Thứ này với người bình thường mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì vật này rất hiếm có nên ít có người có thể nhận ra.
Nhưng đối với cao thủ tiên thiên, đặc biệt với cao thủ tiên thiên chưa có vũ khí trên tay mà nói, thứ này tuyệt đối có giá trị liên thành, ngàn vàng khó đổi.
Đem khối Tinh Cương Từ Mẫu trên tay, Hạ Nhất Minh thầm tính toán thể tích. Hắn vô cùng mừng rỡ, khối Tinh Cương Từ Mẫu có được ngoài ý muốn này vậy mà gần như lớn gấp đôi khối được Đình Thế Quang tặng.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh đem khối Tinh Cương Từ Mẫu cất vào trong hộp, trong lòng hắn đã vô cùng hứng khởi.
Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn, tự nhiên có một khối lớn Tinh Cương Từ Mẫu lọt vào tay Hạ Nhất Minh hắn.
Thật không biết người đã chết kia rốt cuộc là người nào, vậy mà có thể đem một vật quý báu như thế chôn cùng. Bất quá nếu có được vật quý báu như thế này thì người kia hẳn cũng không phải hạng người vô danh a.
Một khối Tinh Cương Từ Mẫu lớn thế này có lẽ đủ để luyện chế lại hai đoạn cương côn còn lại của thanh Đại Khảm Đao.
Vấn đề lớn nhất của Hạ Nhất Minh lúc này chính là việc trong tay hắn không có Mân Ly thạch lô.
Chờ đợi trong phòng không biết bao lâu, rốt cuộc bên ngoài cũng truyền tới tiếng bước chân. Trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời hiện ra hình ảnh của Hạ Nhất Thiên đại ca. Sau một lát, cửa phòng mở ra, quả nhiên là Hạ Nhất Thiên cùng Viên Lễ Hiên đã trở về.
Hai người Hạ Nhất Thiên có chút hớn hở trên mặt, thì ra vừa rồi chuyện trêu chọc Phạm Hạo Nguyệt của Hạ Nhất Minh được một số người truyền ra ngoài. Hơn nữa càng làm Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười, thì ra tên Phạm Hạo Nguyệt này đích thực là người của Kim Lân Phạm gia. Trách không được lúc kể chuyện này Viên Lễ Hiên trên mặt có chút hả hê.
Hạ Nhất Minh ra đón hai người, sau đó rời thành cùng quay về Viên gia.
Về phần Hạ Nhất Minh trên người có thêm một bọc đồ, bất luận người nào trong hai người còn lại cũng không chút để ý. Bởi vì bất luận là ai cũng không thể liên tưởng hán tử say rượu gần bốn mươi tuổi kia cùng Hạ Nhất Minh mới mười sáu tuổi là cùng một người.
- Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc làm ra chuyện gì? Ai bảo ngươi tới cửa hiệu đồ cổ?
Một đạo âm thanh truyền từ bên trong Phạm gia ra. Đạo âm thanh này tràn ngập uy nghiêm, hiển nhiên là xuất phát từ miệng một người quen ra lệnh.
Trong Kim Lâm quốc, Phạm gia chẳng qua chỉ là một gia tộc mới quật khởi. Gia tộc này chỉ có một vị cao thủ thập tầng nội kình tọa trấn, cho nên cũng không gây được chú ý với nhiều người.
Giờ phút này trong Phạm gia, sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt ủ rũ, quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt hai kẻ theo hầu hắn càng thảm hại. Trước sự phẫn nộ của gia chủ, bọn họ điều gì cũng không dám nói.
Phạm Hạo Nguyệt ngẩng đầu, liếc mắt xem xét một chút, lập tức cúi thấp xuống, nói:
- Phụ thân, lúc đó đại ca không có ở nhà, con chỉ muốn giúp đỡ đại ca một chút.
- Giúp đỡ.
Phạm Thuật Hà cười lạnh hai tiếng, nói:
- Chỉ sợ là ngươi muốn tự mình gây náo nhiệt a.
Phạm Hạo Nguyệt cúi đầu nhưng hai nắm tay đặt trên gối không tự chủ xiết chặt lại.
Phạm Thuật Hà nhìn thấy động tác của Phạm Hạo Nguyệt, vốn muốn tiếp tục trách mắng, nhưng ý niệm trong đầu bỗng phai nhạt đi. Nhưng trong lòng lão thật sự rất bi ai, so với đại ca nó, nó thật sự là thành công thì không đủ mà thất bại có thừa.
- Phụ thân, người không nên tức giận.
Một đạo âm thanh ôn hòa truyền tới, cùng lúc Phạm Hạo Nhật bước nhanh vào nói:
- Chuyện này con đã nghe qua, nhị đệ quả thật là có lòng tốt muốn giúp đỡ, bất quá gặp người xảo trá kia nên mới xảy ra chuyện này.
Phạm Hạo Nguyệt lần thứ hai ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn phụ thân và đại ca, vừa cúi đầu xuống trong ánh mắt không có chút nào cảm kích mà tràn ngập oán hận. Chỉ bất quá giờ phút này hắn biết rõ, nếu đem loại tâm tình này biểu hiện ra thì chờ đợi hắn không biết sẽ là những hình phạt gì a.
- Ài.
Phạm Thuật Hà lắc đầu, đối với đứa con thứ hai này, lão cảm thấy không còn khí lực quản giáo nữa.
- Rốt cuộc đã đánh mất vật gì vậy?
Phạm Hạo Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Phạm Hạo Nhật đã nói:
- Con có tới cửa hiệu đồ cổ hỏi qua. Đây là một vật được Mạc Kim Thử tìm thấy trong mộ của một vị đại quan tiền triều, nghe nói vị này đã đặt bảo vật này trên nắp quan tài. Bất quá, nhìn qua hình dạng của vật này chỉ là một khối đá màu đen mà thôi.
Phạm Thuật Hà nhíu mày, đừng nói chỉ được kể lại cho dù tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc có thể nhận ra.
- Thôi vậy. Nếu đã không ai biết nó là vật gì, vậy không cần phải nhắc tới nữa.
Phạm Thuật Hà đột nhiên nói:
- Bất quá, kẻ dám cướp đoạt đồ vật Phạm gia chúng ta nhất định phải tìm ra, phải nghiền nát hắn thành trăm mảnh.
Phạm Hạo Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Phụ thân, con nghe kể lại chuyện hôm nay, thân thủ của người này rất cao. Muốn thì ra người lạ mặt này sợ rằng rất khó.
Phạm Thuật Hà nghe đứa con lớn nói một tiếng, ý tứ bên trong muốn buông xuôi, trong lòng lại giận dữ, bất quá bọn họ cũng chỉ có thể nín nhịn. Dù sao biển người mênh mông, mà lấy thực lực Phạm gia giờ phút này, cơ bản là không cách nào tìm kiếm nhân vật này trong thành.
Răn dạy Phạm Hạo Nguyệt vài câu, cuối cùng Phạm Thuật Hà cũng đứng dậy rời đi.
Phạm Hạo Nguyệt cùng hai gã nô bộc trong lòng thầm than, quả là may mắn, lúc này tránh khỏi hình phạt quả là được trời ban phúc.
Phạm Hạo Nhật vung tay lên, hai gã nô bộc như được đại xá, lập tức xoay người mà đi, không dám nhìn tới sắc mặt đang âm trầm của Phạm Hạo Nguyệt.
Đối với chuyện huynh đệ Phạm Hạo Nhật, tuyệt đối không phải là chuyện bọn họ có thể tham dự.
Phạm Hạo Nhật than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhị đệ, ta phái người tìm hiểu qua, lúc này Viên gia mời tới một vị thập tầng cao thủ. Có người này làm chỗ dựa, thái độ của Viên Tắc Vũ với chúng ta thay đổi rất nhiều, xem ra là có vẻ cùng chúng ta liều mạng được.
Phạm Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại ca. Việc này huynh cùng phụ thân bàn bạc là được rồi. Cần gì phải nói với một người ngu dốt, chơi bời lêu lổng như đệ.
Phạm Hạo Nhật nhăn mày, nói:
- Nhị đệ, còn nhớ lần trước đệ ham vật cỡi của người ta không được còn bị giáo huấn chứ?
Phạm Hạo Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, cả giận nói:
- Huynh đề cập tới vấn đề này, hẳn là muốn làm nhục đệ một phen.
Phạm Hạo Nhật bất đắc dĩ khoát tay áo, nói:
- Nhị đệ, theo lời Phạm Thất nói, Viên gia mời tới những người kia tới, có cả con ngựa kia cùng kỵ sĩ trẻ tuổi cũng tới.
Phạm Hạo Nguyệt trên mặt hiện lên vẻ sát khí đằng đằng.
- Nhị đệ.
Phạm Hạo Nhật sắc mặt trầm xuống nói.
- Viên phủ hướng khắp nơi cầu viện nhưng không được đáp lại. Nhưng từ Thiên La quốc xa xôi có người chạy lại giúp đỡ, chẳng lẽ đệ không thấy kỳ quái sao?
Phạm Hạo Nguyệt nhất thời trong mắt lộ ra hung quang, nói:
- Đại ca. Chẳng lẽ huynh cho rằng những người vì ta mà tới.
- Không hẳn cùng đệ có liên quan. Bất quá đó cũng là một bài học, sau này làm việc, không được lỗ mãng như vậy.
Phạm Hạo Nhật từ tốn chỉ bảo.
Phạm Hạo Nguyệt cười dài một tiếng một tiếng, không một chút ý tứ tôn trọng bên trong, nói:
- Đại ca, chỉ bảo của huynh, đệ sẽ nhớ kỹ trong lòng. Về phần cái kỵ sĩ kia, nếu hắn tạo ra phiền toái cho huynh, như vậy nhất định đệ sẽ giúp huynh giải quyết.
Dứt lời, Phạm Hạo Nguyệt vung tay áo rời đi, chỉ còn Phạm Hạo Nhật nhìn theo bóng lưng nhíu mày không nói.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.