Chương 53: Nỗi khổ đại ca


Từ cảm giác cầm trên tay cũng có thể đoán được đây không phải là một cuộn da dê bình thường.

Tựa như nó đã được qua một phương pháp xử lý đặc thù khiến cho cuộn da dê không hề có một chút hư hỏng.

Nhẹ nhàng mở ra, có thể thấy được hoa văn trên đó. Nhưng hoa văn này cũng không phải vẽ một cách bình thường mà chúng đã được thêu lên đây. Có điều hết sức kỳ lạ trên bề mặt sử dụng cũng không phải có một loại chỉ màu.

Cả đồ án nhìn giống như một quả táo thật lớn. Giống đến nỗi khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn được ăn ngay nó.

Đột nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút xúc động, hắn đem cuộn da dê giơ lên đỉnh đầu, cẩn thận quan sát.

Giữa quả táo màu xanh biếc nổi lên một vòng tròn màu trắng nhìn giống như là ruột của nó. Giữa trung tâm của vòng tròn trắng đó có một cái hột màu hồng, hình trái tim. Dưới ánh nắng chiếu xuống, có một cảm giác trái tim màu hồng này hoàn toàn trong suốt.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cuộn da dê. Trong lòng hắn hiện ra một cảm giác tang thương diễn ra hàng trăm, hàng ngàn năm.

Trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được, thứ này chỉ sợ cũng không phải là do Lữ Tân Văn chế tạo ra mà do hắn phát hiện ở một chỗ nào đó.

Mở cuốn da dê này ra có thể khẳng định một điều rằng niên đại của nó không hề ngắn, thậm chí có từ rất lâu rồi. Nhưng một chút hư hại do thời gian tác đọng lên cuốn da dê cũng không hề có. Tất cả những đường nét trên đó vẫn giữ một màu sắc vô cùng sáng, tựa hồ như mới được làm cách đây không lâu.

Nếu như không có cảm giác đặc biệt thì hắn cũng không thể nào xác định được nó có niên đại lâu đến như vậy.

Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái. Do dự một chút, hai bàn tay của hắn nhẹ nhàng nắm góc bản đồ, gia tăng một chút lực nhẹ nhàng lôi kéo.

Tuy nhiên, sự lôi kéo này đã mang lại kết quả ngoài dự đoán của hắn.

Cho dù hắn có kéo thế nào thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Gia tăng thêm một chút lực nữa nhưng kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì khác nhau.

Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng không dám gia tăng thêm lực nữa. Nhưng kết quả vừa rồi cũng cho hắn biết độ bền của nó vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Nếu rơi vào trong tay người bình thường chỉ sợ không thể nào phá hỏng được.

Đến lúc này, có thể khẳng định được tấm bàn đồ này có lai lịch hết sức to lớn.

Hắn nghĩ tới những điều Lữ Tân Văn trước lúc chết đã nói... Trong cái động phủ đó có ẩn chứa rất nhiều cơ quan mà ngay cả lão cũng không có cách phá giải. Những câu nói từ từ trông qua làm cho cảm giác tò mò của hắn càng tăng thêm.

Lữ Tân Văn cũng là một vị tiên thiên cường giả, chẳng lẽ vẫn còn có những cơ quan có thể ngăn cản được cao thủ cấp bậc như thế này hay sao? Chuyện này đúng thật là kỳ quái.

Lúc này, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác hết sức mãnh liệt, tựa hồ muốn ngay lập tức đi tìm cái động phủ kia để xem xem trong đó có những cơ quan gì mà đến cả một cường giả tiên thiên cũng phải kiêng kỵ.

Ánh mắt đảo đi đảo lại trên bản đồ, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại.

Mở tấm bản đồ ra, những địa hình thêu trên đó hắn cũng không thể nhận ra.

Điều này hắn cũng không lấy làm lạ. Trên đại lục vô cùng rộng lớn, đừng nói là hắn chỉ sợ là không có một người nào có thể dám nói nhận biết được tất cả địa hình.

Trên tấm bản đồ này chỉ có một điểm mấu chốt đó là một hàng chữ nhỏ. Cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng có thể đoán ra đấy chính là tên của địa phương đó.

Nhưng lại nảy sinh một vấn đề nữa đó là Hạ Nhất Minh có thể nhìn thấy hàng chữ đó nhưng hắn lại không biết ý nghĩa của nó.

Đây là một loại văn tự kỳ lạ, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp phải.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh cẩn thận nâng tấm bản đồ lên. Thứ này không thích hợp để cho người khác nhìn thấy. Còn về địa phương bên trong đó thì cứ chậm rãi tìm hiểu là được.

Những chữ này mặc dù không nhận ra được nhưng cả thiên địa rộng lớn như vậy thế nào chẳng có người đọc được. Nếu không Lữ Tân Văn cũng không thể giao cho Phạm Hạo Nhật được. Bởi vì, hắn tin tưởng Phạm Hạo Nhật chắc chắn có thể tìm được người biết loại chữ này.

Như thế, cho dù đây không phải là một loại chữ phổ biến nhưng người biết khẳng định cũng không phải ít.

Nén những suy nghĩ lại, Hạ Nhất Minh xoay người rời đi.

Lúc theo chân Lữ Tân Văn còn có chút cẩn thận. Nhưng đến lúc này cũng chẳng cần phải kiêng kỵ gì hết. Dốc hết toàn bộ thân pháp, thân thể của hắn nhất thời giống như một đám vân vụ, nương theo gió, phiêu lãng bay đi với một tốc độ rất nhanh hướng về phía Viên gia trang.

Thấm thoát đã trôi qua được bảy ngày.

Trong bảy ngày này, Hạ Nhất Minh sống trong Viên trang viên chẳng khác gì một ông hoàng.

Không có sự cho phép của hắn, ngoài ba người Hạ gia, hiển nhiên chẳng có một ai có đủ dũng khí tiến vào trong sân. Ngay cả Viên Thành Chí là chủ nhân của nơi hày muốn đi vào cũng phải nhờ nô bộc chuyển lời, cho đến khi được phép mới dám bước vào trong đó.


Lúc trước, Viên gia đối với bọn hắn cũng có phần khách khí, nhưng còn lâu mới đạt tới tình trạng kinh sợ như thế này.

Tuy nhiên, sau khi biêt được thực lực của Hạ Nhất Minh, thái độ toàn bộ Viên gia, từ trên xuống dưới đều thay đổi một cách long trời lở đất.

Một hơi thở thật dài từ trong phòng Hạ Nhất Minh truyền ra. Cho dù là hắn thở ra hay hít vào thì thơi thở cũng đều hết sức dài. Ngay cả trong khi ngủ cũng đều như thế.

Bởi vậy, có thể thấy được số lượng không khí hít vào trong phổi của hắn hơn xa người bình thường. Ngay cả Hạ Thuyên Tín là cao thủ thập tầng chỉ sợ cũng không bằng một nửa của hắn.

Đột nhiên, tiếng hít thở ngừng lại. Hạ Nhất Minh mở hai mắt, tức giận nói:

- Đại ca! Huynh có chuyện gì thì cứ vào mà nói là được.

Cánh cửa phòng lập tức mở ra, Hạ Nhất Thiên xấu hổ đi vào.

- Lục đệ! Làm sao ngươi biết là ta muốn tìm ngươi?

Hai mắt Hạ Nhất Minh nhìn thẳng nói:

- Huynh cứ ở trước cửa phòng đệ đi đi lại lại, khiến cho đệ muốn chóng cả mặt. Nếu như mà không biết thì đệ là thằng ngu chắc.

Hạ Nhất Thiên thấy thái độ của Nhất Minh đối với hắn vẫn hoàn toàn như trước, không hề có chút thay đổi, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh. Hắn cười khổ một tiếng, nói:

- Lục đệ! Ngươi lại có thể bước vào tiên thiên cảnh giới, chuyện này quả thực là khó có thể tin được.

Hạ Nhất Minh có chút buồn cười. Bây giờ, cho dù giải thích thế nào thì cũng không thỏa đáng. Đã như vậy thà không nói còn hơn.

- Thật ra, lúc biết ngươi tiến vào tiên thiên cảnh giới, ta cũng rất lo lắng. - Hạ Nhất Thiên thở dài một tiếng, nói.

- Đại ca! Huynh lo lắng chuyện gì?

- Ta lo lắng thái độ của ngươi sẽ thay đổi. - Hạ Nhất Thiên nghiêm mặt nói.

Hạ Nhất Minh có chút ngẩn người ra. Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Kỳ thật sự đối đãi của hắn đối với các huynh đệ cũng có chút thay đổi, nhưng sự thay đổi đó cũng không phải là nhiều.

Dù sao thì hắn mới bước vào tiên thiên cảnh giới chưa lâu. Còn tất cả những người thân xung quanh lại sống với hắn rất nhiều năm. Những cảm tình trong đó không phải là chỉ trong một thời gian ngắn là có thể xóa bỏ.

- Bây giờ thì ta yên tâm rồi. - Hạ Nhất Thiên vui mừng nói:

- Lục đệ của chúng ta đúng là một người chăm chỉ, kiệt xuất nhất của Hạ gia.

Hạ Nhất Minh cùng hắn cười ha hả nói:

- Đại ca! Đệ sẽ không hề thay đổi.

Hạ Nhất Thiên gật đầu một cái, trên mặt lại lộ ra một tia buồn bã.

Hạ Nhất Minh tinh ý thấy ngay. Hắn mơ hồ cảm giác đại ca có lẽ gặp phải chuyện gì khó khăn nên mới phải tìm đến mình.

- Đại ca! Huynh làm sao vậy?

Hạ Nhất Thiên chần chừ một lúc rồi nói:

- Lục đệ! Ngày hôm qua gặp Viên Tắc Vũ lão giao tử.

- Lão nói gì với huynh? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi. Đại ca tuyệt đối không có khả năng vô cớ nói tới chuyện này.

- Viên Tắc vũ lão gia tử muốn gả cho ta một tiểu thiếp. - Sắc mặt Hạ Nhất Thiên hoàn toàn ửng đỏ.

Hạ Nhất Minh sửng sốt, nhìn về phía đại ca, ánh mắt hắn mang theo một chút cổ quái.

- Đại ca! Năm ngoái huynh vừa mới thành thân a. - Hạ Nhất Minh thử dò xét, hỏi:

- Chẳng lẽ huynh cùng với đại tẩu quan hệ không tốt?

Hạ Nhất Thiên cuống quít lắc đầu, nói:

- Không. Ta và đại tẩu ngươi quan hệ tốt lắm.

- Đã như vậy sao huynh không cự tuyệt Viên lão gia tử? - Hạ Nhất Minh khó hiểu nói:

- Gia gia cùng đại bá đã từng nói qua, những người tu luyện võ như chúng ta, mặc dù không kỵ nữ sắc nhưn nếu cứ chìm đắm trong đó chỉ sợ rằng thực lực sẽ suy giảm, thậm chí thân thể cũng khó có thể giữ được.

Sắc mặt Hạ Nhất Thiên khẽ biến, cuối cùng nói:

- Ta biết chứ. Sao ta không hiểu những điều đó. Nhưng mà ta thật sự thích người này.

Hạ Nhất Minh nhướng mày. Cho dù hắn có muốn nói gì đi nữa, nhưng khi nghe được những lời từ trong miệng Hạ Nhất Thiên nói ra đành nuốt ngược lại vào bụng.

Quan hệ giữa đại tẩu và đại ca có lẽ tốt lắm. Nhưng hôn nhân của bọn hắn cũng là do hai gia tộc sắp đặt. Đại tẩu mặc dù dung nhan diễm lệ nhưng cũng không phải là do đại ca tự thân lựa chọn.

Mà người này, cho dù đại ca mới giáp mặt qua nhưng lại chính miệng nói ra rằng hắn thích người đó.

Từ điểm này có thể thấy được, đại ca quả thật đã động tâm. Nhưng...

Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Đại ca! Đại bá có biết chuyện này không?

Hạ Nhất Thiên xấu hổ lắc đầu, nói:

- Phụ thân không biết.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút khác thường, nói:

- Đại ca! Huynh có nghĩ rằng nếu để cho đại bá biết huynh là người háo sắc thì sẽ có kết quả gì không?

Nói tới đây, ánh mắt Hạ Nhất Minh hướng về phía Hạ Nhất Thiên. Trong trí nhớ của hắn, tựa hồ từ khi còn nhỏ, đại ca cũng chỉ biết đến người thân, ruột thịt chưa từng để ý đến một ai.

Nhưng, hôm nay hắn cũng đã hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi rồi. Chẳng biết đại bá có còn trừng phạt không nữa.

Hạ Nhất Thiên nhạy cảm, phát hiện ra ánh mắt của lục đệ. Không khỏi đỏ mặt, tía tai, cả giận nói:

- Ngươi lại nghĩ linh tinh gì đấy?

Hạ Nhất Minh vội vàng thu liễm tâm thần, cười cười nói:

- Đại ca! Đệ chỉ đang lo lắng nếu đại bá mà biết thì có bắt huynh diện bích hay không. Nếu vì chuyện này mà phải diện bích ba năm thì chỉ sợ rằng huynh không chịu được.

Nghe lục đệ nói vậy, Hạ Nhất Thiên khẽ hừ một tiếng. Nhưng nghĩ tới điểm này, hắn cũng hết sức đau đầu.

- Thật ra, nếu chỉ bị phạt diện bích thì cũng chẳng có gì. Nhưng chỉ sợ là phụ thân không đồng ý. - Hạ Nhất Thiên thở dài, nói:

- Từ lúc còn nhỏ, phụ thân đã dạy ta rằng vũ kỹ là gốc rễ của Hạ gia, cho dù thế nào cũng không thể vứt bỏ. Nếu để cho mọi người biết ta muốn nạp thêm một người thiếp thì các trưởng bối rất khó mà đồng ý.

Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh nhíu lại, bất ngờ nói:

- Đại ca! Đệ nhớ đại bá lúc mười lăm tuổi cũng đã lập gia đình, có lẽ ...

Hạ Nhất Thiên cuống quít lắc đầu, nói:

- Lục đệ! Lúc ấy là do thời thế. Khi đó người Hạ gia vẫn còn rất ít mà lại nóng lòng muốn có chỗ đặt chân nên gia gia mới có thể cho phụ thân thành thân sớm như vậy. Nhưng bây giờ, Hạ gia chúng ta đã có được một cơ nghiệp nhất định. Cho dù là ta, có thể thành thân ở tuổi hai mươi lăm cũng là do trách nhiệm trưởng tử của Hạ gia mà thôi. Còn không, lấy thân phận người tu luyện của chúng ta thì có đến ba mươi tuổi mới lấy vợ cũng là chuyện bình thường.

Hạ Nhất Minh trong lòng cũng biết rõ ràng, những điều đại ca lo lắng là hoàn toàn có lý. Trừ khi không còn muốn tiếp tục tiến giai nữa, nếu không rất ít có người nào tu luyện võ đạo lại chìm trong nữ sắc.

Sau khi Hạ Nhất Thiên nói xong, hắn vẫn nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt có chút gì đó khác lạ.

Đột nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên một chút cảm giác không ổn, nói:

- Đại ca! Huynh muốn làm gì?

Hạ Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng, nói:

- Lục đệ! Ta có một việc muốn van đệ.

Mặc dù, da đầu Hạ Nhất Minh có chút tê dại, nhưng cũng không hề do dự, nói:

- Là chuyện gì? Đại ca cứ việc nói.

- Lục đệ! Bây giờ, bên người Viên lão gia tử có hai người con gái, nhưng ta chỉ nhìn trúng một người trong đó. - Hạ Nhất Thiên có chút ấp úng.

Hai mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên trợn tròn, nói:

- Đại ca! Huynh có ý gì?

Hạ Nhất Thiên thở dài nói:

- Hảo huynh đệ! Đại ca cũng là bất đắc dĩ. Hôm nay, ngươi đã trở thành đệ nhất nhân của Hạ gia. Nếu trong hai người con gái này, người đồng ý một người thì cho dù là ta có lấy người kia thì cũng không hề có chuyện gì.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên cực kỳ tức cười.

Mặc dù tinh thần và toàn bộ thể xác của hắn hoàn toàn chìm ngập vào trong võ đạo. Nhưng đến độ tuổi này của hắn nếu bảo không có chút gì để ý đến nữ giới thì hoàn toàn là nói dối.

Chỉ có điều, tâm tư của hắn hoàn toàn để ý vào việc làm thế nào gia tăng thực lưc. Mỗi một lần luyện công hắn đều có cảm giác hết sức thích thú nên đối với phương diện kia cũng không để ý đến lắm.

Nhưng hôm nay, do đại ca đột nhiên nói ra nên hắn cũng khó lòng mà cự tuyệt một cách thẳng thừng.

Suy nghĩ một luc, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Đại ca! Huynh nghĩ bây giờ gia gia cùng với đại bá có thể đồng ý cho ta lấy vợ ư?

Hạ Nhất Thiên cười cười nói:

- Lục đệ! Đệ hiểu lầm rồi. Ta cũng không phải là muốn ngươi lấy người con gái kia làm vợ. - Hắn dừng lại một chút, nói:

- Người con gái kia là con ruột của thế bá Viên Thành Chí, nhưng mà mẫu thân nàng đã chết ngay khi sinh hạ nàng. Nhưng nàng là một người thùy mị, biết cách đối xử, cho dù làm thiếp của ngươi cũng không làm ngươi mất thể diện.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh hồ nghi, nói:

- Làm thiếp?

- Không sai! - Hạ Nhất Thiên hãnh diện nói:

- Đừng nói là nữ nhi của nhà họ Viên, cho dù là con ruột của Viên thế thúc chỉ sợ cũng chỉ xứng làm thiếp cho ngươi mà thôi.

Trong lòng chợt động, Hạ Nhất Minh hỏi:

- Đại ca! Người mà huynh nhìn trúng là ai?

Sắc mặt Hạ Nhất Thiên ửng đỏ, nói:

- Người kia là cháu gái của Viên Tắc Úy cũng là một người con gái hiền dịu.

Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh đột nhiên giương lên nói:

- Cháu gái Viên Tắc Úy? Đại ca! Viên Tắc Úy đã bị đuổi ra khỏi Viên gia, hơn nữa lại cùng với Viên lão gia tử như nước với lửa. Nếu huynh cưới cháu gái hắn vậy thì sau này khi hai nhà tranh đấu... Không thể có chuyện đó được. Viên lão gia tử sao lại có thể đem cháu gái Viên Tắc Úy giới thiệu cho huynh?

Hạ Nhất Thiên than nhẹ một tiếng. Đem chuyện sau khi Hạ Nhất Minh rời đi, Viên Tắc Úy chết bất đắc kỳ tử. Viên Tắc Vũ niệm tình huynh đệ mới chấp nhận hậu nhân của hắn, đồng thời cũng được Hạ Thuyên Tín đứng ra bảo vệ nói hết một lượt.

Chuyện này đối với Viên gia mà nói thì nhất định là một đại sự động trời. Nhưng với Hạ Nhất Minh mà nói thì cũng chẳng phải là việc quan trọng nên . Hiển nhiên cũng sẽ chẳng có người nào lại đến giáp mặt với hắn. Cho dù có người muốn nói thì cũng không dám đến gần Hạ Nhất Minh a.

Cho nên sau khi trở về, hắn hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.

Nghe xong đại ca nói, Hạ Nhất Minh cungxamr thán không thôi. Nhưng hắn biết cách làm của Viên lão gia tử có phần không đúng.

Hạ Nhất Thiên nói tiếp:

- Cả nhà Viên Tắc Úy trở về gia tộc nhưng lại chẳng còn bất cứ quyền hành gì nữa. Từ này về sau sẽ hoàn toàn xuống dốc, có thể thấy được một chi nhà họ Viên sau này sẽ hoàn toàn tuyệt diệt. Vì không muốn cho một chi này hoàn toàn tuyệt diệt nên Viên lão gia tử từ trong đó tuyển ra một đứa cháu gái trực hệ cùng con gái của Viên thế thúc. - Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, nói:

- Ngươi có hiểu ý tứ của ta không?

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Nói đến như vậy mà hắn hoàn toàn không hiểu thì đúng là quá ngu xuẩn.

Hạ Nhất Thiên lúc này mới thư thái, nói:

- Thật ra, Viên lão gia tử rất coi trọng con cháu nếu mới đem con gái của Viên thế thúc cho ngươi, còn cháu gái của Viên Tắc Úy cho ta. Dù sao thì cũng hy vọng sau này có thể chiếu cố đến một chút mà thôi.

Hạ Nhất Minh nghe hắn nói luôn miệng, trong tâm cũng không khỏi sinh ra một chút cảm khái.

Con gái trong một gia tộc lớn, mặc dù không phải lo chuyện cơm áo nhưng có đôi khi phải chấp nhận những cuộc hôn nhân vì sự phát triển của gia tộc.

Viên gia ở vào thế yếu, Hạ gia lại đang hết sức mạnh mẽ. Có kết quả như vậy cũng là điều tất nhiên.

Nhưng tất cả mọi chuyện cũng là do mình có thể bước chân vào tiên thiên cảnh giới. Nếu không như thế, lấy thực lực nhà Viên gia cũng sẽ không làm những chuyện nhục tới thân phận như vậy.

Thấy Hạ Nhất Minh có chút lay động, Hạ Nhất Thiên vội vàng thừa dịp tác động tiếp:

- Lục đệ! Ngươi cũng không phải lấy vợ mà chỉ là nạp thiếp mà thôi, như vậy cũng sẽ không phải là chuyện lớn. Hơn nữa, Viên lão gia tử cũng đã nói, cho dù trước mắt không có gì nhưng có thể cho Viên cô nương trước tiên ở Hạ gia hầu hạ ngươi. Sau này, đến lúc ngươi lấy vợ thì có thể làm lễ luôn cũng được

Hạ Nhất Minh đến lúc này thật sự có chút kinh ngạc. Hắn nói:

- Đại ca! Viên cô nương dù thế nào thì cũng là con gái Viên gia. Làm như vậy sao được?

Hạ Nhất Thiên cười một tiếng, nói:

- Nếu như là một người khác thì đương nhiên không thể. Nhưng hôm nay, ngươi lại là một tiên thiên cường giả. Chỉ cần ngươi đồng ý, gật đầu một cái, ta cam đoan đừng nói là Viên gai mà cho dù là con gái Lâm gia cũng cam tâm tình nguyện như vậy.

Hạ Nhất Minh có chút sợ hãi. Cuối cùng, hắn cũng rõ một điều rằng khi đã trở thành một tiên thiên cường giả thì có quá nhiều chuyện rắc rối.

Thật ra, đối với chính mình, hắn lại cho rằng chẳng có gì.

Một người mới mười sáu tuổi đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới. Sau này, khi hắn trưởng thành thì sẽ đạt tới trình độ như thế nào?

Lấy lòng một vị cường giả trẻ tuổi, cho dù phải nỗ lực như thế nào cũng đều đáng giá.

- Lục đệ! Ngươi cũng không cần phải vội vàng quyết định. Nếu không ngại cứ cùng ta đi với phòng Viên lão gia tử nhìn một cái rồi nói cũng được. - Hạ Nhất Thiên khuyên nhủ:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng thì phụ thân tuyệt đối sẽ không có trách cứ. - Hắn dừng lại một chút rồi nói:

- Ngày hôm nay, trong Hạ gia chẳng còn người nào có thể trách mắng ngươi được nữa. Kế cả gia gia cũng vậy.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.