Chương 37: Tiên ngân
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2898 chữ
- 2019-09-05 10:09:42
Hạ Nhất Minh nhanh như chớp xuyên qua sân của hai tòa trang viện. Lúc hắn tới nơi, điều đầu tiên nhìn thấy chính là vẻ mặt áy náy kèm theo một chút sợ hãi của Tạ Minh Kim. Bên cạnh đó, Hạ Nhất Minh còn nghe thấy có tiếc khóc.
Nếu hắn không có được Thuận Phong nhĩ thì chưa chắc có thể nghe được. Tiếng khóc rõ ràng phát ra từ phòng của Viên Lễ Huân. Có thể đoán được nàng vừa về tới nơi liền vào phòng, khóc thầm.
Hạ Nhất Minh đảo quanh sau đó nhìn Tạ Minh Kim. Tạ Minh Kim ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Đại ca! Ta xin lỗi.
Bóng người lóe lên, Thủy Huyễn Cận cùng với Đình Thế Quang cùng xuất hiện. Bọn họ đưa mắt nhìn qua rồi Đình Thế Quang lạnh lùng hỏi:
- Minh Kim! Có chuyện gì xảy ra?
Tạ Minh Kim cắn răng, kể lại chuyện vừa xảy ra. Hắn cũng không dám thêm mắm, thêm muối, cứ thế mà thuật lại toàn bộ.
Cũng bởi vì lời nói của hắn rất thật nên đám người Hạ Nhất Minh lại có một cảm giác hết sức kỳ lạ. Đặc biệt khi hắn nói tới chỗ quát người ta tránh ra, nhưng tên kỵ sĩ vẫn giơ roi đánh người, tất cả đều tức giận.
Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang đều nhíu mày. Ở thủ đô của Khai Vanh quốc mà dám làm như vậy chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản. Chẳng may đó là nhân vật trong hoàng thất thì lại càng thêm phức tạp.
Ở chung một khoảng thời gian, nhưng tất cả mọi người đều biết thái độ của Hạ Nhất Minh đối với Viên Lễ Huân thế nào. Mặc dù trên danh nghĩa, Viên Lễ Huân chỉ là thiếp của hắn. Nhưng sau khi thấy hai người ở với nhau, bọn họ chẳng có ý kiến nào khác nữa.
Sau khi biết Viên Lễ Huân bị thương, cả hai đều cảm thấy lo lắng. Ánh mắt cả hai cùng nhìn Hạ Nhất Minh. Nhưng trên mặt hắn vẫn thản nhiên, như chẳng nghe thấy chuyện gì. Hai người nhìn nhau, sau lưng có cảm giác ớn lạnh.
Tạ Minh Kim cúi thấp đầu, nói lần thứ hai:
- Đại ca! Ta xin lỗi.
Hạ Nhất Minh bước lên, vỗ nhẽ bờ vai của hắn, nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Ta không trách ngươi.
Vừa nói, một nguồn năng lượng ôn hòa từ trên tay Hạ Nhất Minh truyền vào trong cơ thể Tạ Minh Kim.
Đó chính là "sinh" lực lượng. Sau khi, nguồn năng lượng tràn vào trong cơ thể hắn, những chỗ bị thương tổn có cảm giác nóng buốt. Sau đó, cảm giác đó tràn khắp toàn thân.
Mặc dù cố gắng chịu đựng, nhưng Tạ Minh Kim vẫn không nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ. Cho dù, hắn nhanh chóng ngậm miệng, nhưng khuôn mặt cũng hoàn toàn đỏ ửng.
Thoáng một cái, sau khi Hạ Nhất Minh nhấc tay ra, Tạ Minh Kim kinh ngạc phát hiện những chỗ bị thương đã không còn cảm giác đau đớn. Mặc dù, vận chuyển nội kinh còn có chút trở ngại, nhưng hắn biết thương thế đã tốt hơn nhiều. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, điều dưỡng một chút sẽ khôi phục hoàn toàn.
Sung sướng nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt Tạ Minh Kim có một sự kiên định khác thường.
Sau khi chuyện xảy ra, hắn sợ bị Hạ Nhất Minh tức giận, thậm chí còn chuẩn bị hứng chịu cơn giận của hắn.
Một vị tiên thiên cường giả, nếu mà nổi giận chỉ sợ đánh chết hắn tại chỗ cũng chẳng có người nào ra ngăn. Ít nhất, hắn dám khẳng định Đình Thế Quang cũng với gia tộc hắn sẽ không vì hắn mà đắc tội với Hạ Nhất Minh.
Nhưng sau khi gặp nhau, biểu hiện của Hạ Nhất Minh lại làm cho hắn cảm động, cảm giác đó không thể nói ra bằng lời.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nhìn mọi người, nói:
- Các vị! Ta vào xem Viên Lễ Huân thế nào.
Nói xong, hắn tới cửa phòng Viên Lễ Huân, gõ cửa vài cái. Tuy nhiên, Viên Lễ Huân cũng không ra mở cửa mà tiếng khóc trong phòng nhỏ đi nhiều.
Chân khí từ tay Hạ Nhất Minh chậm rãi tuôn ra, xuyên vào trong phòng, giống như một cánh tay vô hình chầm chậm mở cửa.
Đẩy cửa vào, Hạ Nhất Minh đóng cửa phòng lại, sau đó đi vào gian trong.
Trong gian trong, Viên Lễ Huân che lấy một bên mặt ngồi trên ghế. Mặc dù có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng những giọt lệ ngấn lại cũng thấy được nàng đã khóc một thời gian, mới nín xong.
Hạ Nhất Minh im lặng, đi tới trước mặt nàng. Viên Lễ Huân muốn quay mặt sang chỗ khác, nhưng Hạ Nhất Minh nắm nhẹ lấy cằm nàng.
Động tác của hắn nhẹ nhàng, nhưng rất kiên quyết. Viên Lễ Huân hơi chống cự lại nhưng rồi đành để mặc cho hắn nhìn.
Trên mặt nàng, vết thương bắt đầu từ tai, giống như một con rết kéo dài xuống đến tận môi. Mặc dù không bị tróc da, bong thịt, nhưng đường nét của nó rõ ràng khiến người khác kinh tâm.
Viên Lễ Huân ngước lên, muốn nhìn thấy cái gì đó trong mắt Hạ Nhất Minh. Một lúc sau, sự sợ hãi và lo lắng trong lòng hoàn toàn biến mắt. Bởi nàng không thấy trong mắt Hạ Nhất Minh có sự sợ sệt hay chán ghét.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm đó, nàng nhận được một cảm giác âu yếm, khiến người khác muốn dựa vào nó.
Lúc này, nàng chợt nhớ tới cái sơn cốc vô danh. Nơi đó hoàn toàn bí mật, chỉ có thuộc về hai người bọn họ mà thôi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa bên cạnh vết thương. Mộc hệ tiên thiên chân khí nhanh chóng lưu động, khiến Viên Lễ Huân cảm thấy tê dại.
Ánh mắt của hắn làm cho Viên Lễ Huân cảm thấy ấm áp, an toàn. Cảm giác đó còn khiến nàng hạnh phúc hơn nhiều so với lời nói. Nàng lấy hết can đảm, hỏi:
- Thiếu gia! Có phải xấu lắm không?
- Xấu? - Hạ Nhất Minh nghiêng đầu, suy nghĩ.
Viên Lễ Huân cảm thấy căng thẳng, sắc mặt nàng có chút thay đổi. Đột nhiên, Hạ Nhất Minh bất ngờ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cạnh vết thương của nàng. Sau đó, hắn lùi ngay lại, tay gãi gãi đầu, cười cười.
Mặt Viên Lễ Huân đỏ ửng. Vết thương bị tụ huyết nhìn có cảm giác ghê ghê, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như chẳng có gì.
Cuối cùng, Viên Lễ Huân cũng bình tĩnh lại. Ở với Hạ Nhất Minh đã lâu, những động tác thân mật như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh lại dúng cách đó để trả lời cho Viên Lễ Huân.
Hạ Nhất Minh cho tay vào ngực, móc ra một bình thuốc, nói:
- Lễ Huân! Đây là loại thuốc do Dược trưởng lão luyện chế. Nó có tác dụng trị liệu rất tốt. Để ta thoa giúp ngươi.
Viên Lễ Huân cúi đầu, "ừ" một tiếng, để mặc cho Hạ Nhất Minh bôi thuốc cho mình. Cảm giác man mát trên mặt, Viên Lễ Huân do dự một chút, hỏi:
- Thiếu gia! Nó có để lại sẹo không?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nói:
- Đừng lo, ta sẽ giải quyết! - Thấy nàng vẫn có chút không tin, Hạ Nhất Minh nhướng mày, vỗ ngực, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không tin ta?
Lúc này, Viên Lễ Huân mới bớt căng thẳng, nói:
- Ta tin thiếu gia chứ.
Hạ Nhất Minh hài lòng, gật đầu. Hắn ôm lấy nàng, dịu dàng nói:
- Thế là được rồi. Cứ tin vào ta. Mọi việc đều tốt rồi...
Giọng nói của hắn khiến người khác có cảm giác an tâm. Dựa đầu vào g ngực rắn chắc, Viên Lễ Huân thấy như đang nằm trong lòng mẹ, cực kỳ ấm áp.
Một lát sau, Viên Lễ Huân nằm trong lòng Hạ Nhất Minh thiếp đi. Tiếng hít thở của nàng dần dần bình thản, chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nhất Minh ôm eo Viên Lễ Huân. Hắn cởi bỏ quần áo bẩn trên người nàng cùng với đôi giầy. Sau đó, hắn bế nàng đặt lên giường, kéo chăn đắp lên.
Mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng, êm ái. Hắn còn dùng cả chân khí phụ trợ nên ngay cả Viên Lễ Huân vừa mới thiếp đi cũng không hề tỉnh lại.
Sau đó, Hạ Nhất Minh đứng lên. Hắn đứng đó ngắm nhìn Viên Lễ Huân, thỉnh thoảng lại liếc qua vết thương trên mặt. Ánh mắt hắn dần dần thay đổi. Từ khi vào phòng đến giờ, lần đầu tiên hắn để lộ sự đau đớn.
Hắn biết rằng, khi người đó đánh một roi này, đã dùng lực hết sức xảo diệu khiến cho vết thương giống như răng cưa, khó có thể trị khỏi.
Nhìn ngoài, nó cũng chỉ là một roi bình thường. Nhưng muốn khỏi hẳn lại là một điều cực kỳ khó.
Hắn hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng không một tiếng động, hắn mở cửa đi ra ngoài. Ngoài cửa, có không ít người đã tới đây. Ngoài Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang ra, ngay cả Chiêu Thụy Bồi cũng đang chờ ở đó.
Khi cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tất cả mọi người đều nhìn Hạ Nhất Minh.
Nét mặt Hạ Nhất Minh vẫn bình thản khiến cho mọi người không thể biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, cho dù là tiên thiên cường giả thì cũng cảm thấy dựng tóc gáy. Lúc này, bọn họ chỉ thấy một hình ảnh cực kỳ đáng sợ.
Bọn họ cảm giác được Hạ Nhất Minh giống như một ngọn núi lửa. Mặc dù chưa phun trào, đang tích trữ năng lượng nhưng nó lại khiến cho kẻ khác phải run sợ.
Hạ Nhất Minh bước ra khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
"Cạch..."
Đóng cửa xong, sự tức giận của hắn như một cơn lốc, bùng lên. Cơn giận trào ra, hoàn toàn nhấn chìm trái tim hắn.
Chỉ trong phút chốc, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt, khí chất thay đổi. Hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Nét mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Sát ý của hắn khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở.
Ngay cả ba tiên thiên cường giả đứng bên cũng cảm thấy, trước mặt họ không còn là một con người nữa. Hắn đã biến thành một con ác quỷ tắm trong máu, sẵn sàng giết tất cả những gì mà nó gặp.
Mỗi người đứng đó đều cảm thấy lạnh toát cả lưng. Ngay cả ba vị tiên thiên cường giả cũng không ngoại lệ, chút nữa thì không giữ được bình tĩnh. Đến giờ, bọn họ mới biết lúc Hạ Nhất Minh nổi giận đáng sợ như thế nào.
- Minh Kim! Có biết những người đó là ai không?
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Nhất Minh cất lên. Sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi. Nhưng Tạ Minh Kim lại chẳng cảm thấy sợ. Ánh mắt hắn cũng có chút hung dữ.
Hôm nay, bị tên hán tử đó làm nhục, hắn cũng cảm thấy rất tức giận. Nếu có cơ hội, hắn cũng sẵn sàng báo thù ngay tức khắc.
- Đại ca! Mặc dù ta không biết lai lịch những người đó. Nhưng ta nhớ mặt họ. Chỉ cần gặp lại, ta nhất định nhận ra.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Trong thủ đô của Khai Vanh quốc, dân cư cực đông. Tuy biết phóng ngựa trên con đường đó là những người có thế lực. Nhưng muốn tìm được họ trong biển người như thế này là một điều cực kỳ khó khăn. Ngẩng đầu, Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Thủy huynh!
- Hạ huynh đệ! Có việc gì? - Thủy Huyễn Cận hỏi lại ngay. Trong tình hình này, lão cũng không dám ề à chút nào.
- Huynh nói với Mao Liệt Quang đại sư một tiếng. Nhờ hắn tìm những người đó giúp. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
- Được! - Thủy Huyễn Cận liền gật đầu, đồng ý.
- Đại ca! - Tạ Minh Kim nhướng mày, nói:
- Hai người đánh xe có thể biết được gì đó.
Hạ Nhất Minh sực tỉnh. Có thể làm xa phu cho đại sư đường thì cũng không phải là những nhân vật tầm thường. Nếu nói bọn họ không biết gì hết thì đúng là lạ.
Gật đầu, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn đi cũng không nhanh, nhưng mỗi bước đều nặng nề. Khác hẳn với người tu luyện phong lực lượng.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều đi theo.
Một lúc sau, mọi người đã ra khỏi khu vực nhà ở. Hạ Nhất Minh nhìn quanh, liền thấy một trong số hai tên xa phu lúc nãy.
Người này đang đứng im bên cạnh chiếc xe ngựa ở ngay ngoài. Khi thấy đám người Hạ Nhất Minh đi ra, sắc mặt hắn biến đổi, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng lùi lại.
Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm, chầm chậm đi tới. Nháy mắt đã đi tới trước mặt người kia.
Tên xa phu đang định rời đi thì cảm giác mắt hoa lên một cái, Hạ Nhất Minh đã hiện ra trước mặt hắn. Thân hình hắn run run, cố gắng mở miệng, nói:
- Hạ đại sư!
Mặc dù, Hạ Nhất Minh không phải là hộ quốc đại sư, nhưng sau trận chiến với Thành Phó và Mao Liệt Quang. Cái tên Hạ Nhất Minh đã lan truyền khắp trong thành. Tên xa phu cũng là một người tu luyện nên thừa biết những chuyện như thế.
- Nói! Là ai... - Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi.
Mặc dù, hắn nói chẳng có đầu có đuôi, nhưng tên xa phu kia cũng hiểu hết. Miệng hắn run run, nói:
- Tiểu nhân! Không, không... Không... Đó chính là tứ Hoàng tử của Đồ Phiên quốc.
Hắn định nói không biết. Nhưng khi chữ "không" vừa bật ra, hắn liền cảm thấy một sự nguy hiểm khiến cho bản thânkhông thở được. Ngay khi hắn đổi giọng, cảm giác áp lực càng mạnh hơn. Hắn có cảm giác, nếu không nói ra thì sẽ bị nó ép cho chết.
Vừa dứt lời, nguồn uy áp đang sắp ép chết hắn hoàn toàn biến mất. Tên xa phu ngã ngồi, tay chống trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Hạ Nhất Minh.
Lúc này, với hắn Hạ Nhất Minh không còn là con người mà đã biến thành một con quỷ. Bởi một con người làm sao có thể có được sự hung ác, tàn bạo đến thế?
Hạ Nhất Minh xoay người, ánh mắt hắn nhìn xa xăm. Đám người Thủy Huyễn Cận cùng nhìn về hướng đó.
Ở đó, bọn họ biết có một trang viên đặc biệt. Ngay cả hộ quốc đại sư của Khai Vanh quốc cũng chưa chắc có dũng khí đến đó làm càn. Bởi vì, ở đó có tám tiên thiên cường giả. Hơn nữa, trong tám người lại còn có một người được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhất đường thiên.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Ánh mắt hắn trở nên kiên định. Cảm giác được gì đó, Thủy Huyễn Cận trầm giọng nói:
- Hạ huynh đệ! Từ từ hãy đi.
Hạ Nhất Minh chẳng thèm để ý, cười, nói:
- Ta vẫn nghĩ sẽ không giao thủ với hắn nhưng chẳng ngờ lại có thể thỏa mãn yêu cầu của Mao Liệt Quang nhanh đến như vậy.
Hắn nói xong, cười to mấy tiếng, đi về phía trước. Đột nhiên thanh âm Tạ Minh Kim vang lên.
- Đại ca! Cho ta đi cùng. Ta biết diện mạo của họ. Cho dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra.
Trong lòng mấy người còn lại thầm nghĩ nếu hóa thành cát bụi mà còn nhận ra được thì ngươi cũng biến thành quỷ lâu rồi. Nhưng cũng chẳng có ai dám nói ra điều đó.
Thân hình Hạ Nhất Minh khẽ động. Thoáng cái, hắn cùng Tạ Minh Kim đã đi rất xa.
Những người còn lại quay sang nhìn nhau. Đặc biệt ba gã tiên thiên cường giả chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng, Thủy Huyễn Cận dậm chân một cái, nói:
- Đình huynh! Chiêu huynh! Triệu tập mọi người cùng đi.
Đình Thế Quang do dự, nói:
- Chẳng biết bọn họ có chịu đi hay không.
- Nếu bọn họ không chịu... - Thủy Huyễn Cận lạnh lùng nói:
- Thì cứ bảo họ nghĩ tới tuổi của Hạ huynh đệ, để cho chúng sáng mắt ra.
Đình Thế Quang cùng Chiêu Thụy Bồi nhìn nhau, cuối cùng cũng có quyết định.
Trong lúc bọn họ còn đang chần chừ, tại cửa của trang viên kia bỗng vang lên tiếng thét như sấm nổ.
- Bộ Hãnh Thông! Bước ra đây chịu chết...
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay