Chương 74: Chúng nhân đích tuyển trạch


Mặc dù Viên Lễ Huân không phải là người của Thiên La quốc, nhưng yêu người yêu cả đường đi, nàng cũng có chút nóng mắt, đối với việc làm của Khai Vanh quốc thực sự là khinh người quá đáng.

Hơn nữa Viên Lễ Huân cũng hết sức rõ ràng vì sao Hạ Nhất Minh lại tức giận như vậy.

Nếu Khai Vanh quốc ngay cả quân đội cũng sử dụng, lẽ nào có thể che mắt được mọi người.

Chuyện này có lẽ cao tầng Thiên La quốc đã sớm biết rõ, nhưng cơ bản chưa có ai đứng ra nói chuyện mà thôi.

Giờ phút này, Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, nước yếu bị khinh khi, quả thực chính là như vậy.

Hạ Nhất Minh đảo mắt quan sát, đám người tiểu thương hội ánh mắt lúc này vô cùng khẩn trương, một số nữ quyến cùng hài tử lại càng chen chúc tại một nơi, trong mắt bọn họ không chút nào che giấu sự sợ hãi.

Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hạ Nhất Minh như bị kim đâm.

Đây là con dân của Thiên La quốc đó, là người được hắn cùng Thủy Huyễn Cận bảo vệ đó.

Mọi người càng lo lắng sợ hãi, trong lòng Hạ Nhất Minh càng xuất hiện cảm giác phẫn nộ không ngớt. Tâm trạng này không biết từ đâu mà tới, nhưng chậm rãi lan ra tràn ngập nột tâm của hắn.

Hai người phụ trách giám sát bọn người Hạ Nhất Minh đột nhiên ánh mắt liếc nhìn hắn, bọn họ đột nhiên cảm nhận được hàn khí thấu xương đang toát ra từ phía trướng bồng.

Bọn họ còn tưởng rằng cảm giác rét run này có quan hệ đặc biệt tới trướng bồng kia. Chỉ là ánh mắt của họ đảo quanh một vòng, cũng không thể giải thích vì sao. Họ càng thắc mắc trướng bồng lạnh như vậy không hiểu ba người Hạ Nhất Minh có thể ở trong đó được?



Rốt cuộc, đám nhân mã đông đảo chỉ còn cách doanh địa hơn trăm thước.

Động tác của bọn chúng khi tới gần doanh địa đều không hề nhịp nhàng như cũ nữa. Chỉ là bọn họ làm ra những động tác này lọt vào mắt Hạ Nhất Minh hắn vẫn biết, bọn này bất quá chỉ là giả bộ mà thôi.

Bọn người này tuyệt đối là một đội ngũ đã được huấn luyện. Cũng chỉ có trong doanh trại quân đội mới có thể huấn luyện được đội ngũ cường đại như vậy.

Đám người Từ Tô đã đưa xe ngựa bao quanh thành một vòng. Mặc dù chưa hẳn đã có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất cũng hơn không có gì.

Sau khi thấy đám người kia ngừng lại, Từ Tô trong lòng có chút an tâm, nói:

- Các vị đại ca. Chúng ta là tiểu thương đội vừa trở về từ Khai Vanh quốc, có chút lễ mọn, xin dâng tặng.

Một cây trường mâu từ trong doanh địa bay ra, trên không trung vẽ một đường cong rõ rệt, chậm rãi xuyên qua đám người, cắm trên mặt đất cách thủ lĩnh mã tặc vào thước.

Trên trường mâu có một bao nhỏ, mặc dù không tính là lớn nhưng nhìn qua cũng có chút trọng lượng.

Bên trong khẳng định là vàng bạc, hơn nữa số lượng cũng không quá ít.

Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Từ Tô quả thật rất lão luyện. Gã hẳn không phải lần đầu tiên xử lý chuyện này, cử chỉ thỏa đáng, không cứng không mềm, không kiêu căng không su nịnh.

Nếu để bọn họ gặp được đám mã tắc như Hồng Cân Đạo lúc trước, hơn nữa không phải do thập tầng nội kình cao thủ dẫn đầu, có lẽ đúng là có thể vượt được ải này.

Dù sao từ việc ném trường mâu, thực lực biểu lộ ra chí ít cũng đạt bát tầng nội kình tu vi.

Bình thường đối với một, hai trăm mã tặc mà nói, muốn đánh chết một vị cao thủ như vậy sợ là được không bằng mất.

Nhưng từ đối diện truyền tới một tràng cười điên dại. Âm thanh không chút nào che dấu sự coi thường, giống như đám người cao cao tại thượng đang quan sát đám ăn mày đầy vẻ hèn mọn bên đường.

- Người bên trong nghe đây. Đem hàng hóa giao ra một nửa. Để phụ nữ lại. Bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.

Trong thương đội nhất thời một mảnh xôn xao...

Viên Lễ Huân sắc mặt lạnh lẽo, nói:

- Quá quắt rồi. Bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Âm thanh chợt ngừng lại, nàng nói tiếp:

- Quân đội Khai Vanh quốc nghĩ thế nào? Không lẽ bọn chúng không sợ đem người hù chết, sẽ không ai dám đi trên con đường này nữa sao?

Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thương nhân Thiên La quốc thì không nhưng thương nhân Khai Vanh quốc đương nhiên là có.

Viên Lễ Huân nhất thời hiểu rõ. Ánh mắt nàng quan sát xung quanh, bắt gặp ánh mắt những người phụ nữ kia, trong lòng hết sức phẫn nộ.

Sắc mặt Từ Tô lúc này hết sức âm trầm khiến người khác không khỏi sợ hãi. Trương Phát Tài vẻ mặt đau khổ, cẩn trọng đi tới bên cạnh Từ Tô, thấp giọng nói:

- Từ huynh. Thế nào?

Từ Tô khẽ lắc đầu, âm thanh nhỏ như không muốn ai nghe:

- Không tốt. Là phiền toái lớn.

Âm thanh Trương Phát Tài cả kinh, nói:

- Bọn họ chỉ có hơn hai trăm người thôi.

- Bọn họ hai trăm người, nhưng so với đám người ô hợp chúng ta tốt hơn nhiều lắm.

Từ Tô lãnh đạm nói:

- Chúng ta kết giao đã hơn mười năm. Nghe ta nói, mang theo người của ngươi, để lại hàng hóa, sau đó thừa dịp hỗn loạn chạy trốn đi.

Trương Phát Tài thân thể run lên, từng thớ mỡ trên mặt khẽ rung rung, nói:

- Ngươi thì sao?

Từ Tô lộ vẻ sầu thảm, cười nói:

- Nếu đã ăn chén cơm nhuốm máu này, ta còn có thể làm thế nào đây?

Trương Phát Tài ánh mắt hiện ra vẻ hung ác, thấp giọng nói:

- Chúng ta cùng nhau bỏ trốn.

Từ Tô khẽ lắc đầu, quả quyết nói:

- Ngươi có thể. Ta không thể.

Đôi mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ điên cuồng hiếm thấy:

- Muốn ta chết, bọn chúng cũng phải trả giá đi...

Trương Phát Tài thở dài một tiếng. Hắn biết, Từ Tô đã quyết tử rồi, nên cũng không khuyên nữa. Hơn nữa Từ Tô nói cũng đúng. Gã nếu đã chọn con đường này, hôm nay nếu lâm trận bỏ chạy, sau này trước mặt người khác cũng không ngẩng đầu lên được.

Thân thể mập mạp của Trương Phát Tài khẽ động, về tới trướng bồng của chính mình, ánh mắt lướt qua hàng hóa xa hoa đắt tiền của mình với vẻ lưu luyến. Nhưng sau khi thu hồi ánh mắt đang quan sát, hắn không còn nửa điểm lưu luyến nữa, dường như thứ hàng hóa kia vốn không thuộc về hắn.



Đám mã tặc phía xa xa dường như không còn kiên nhẫn nữa.

Thủ lĩnh mã tặc chợt hô to một tiếng, nói:

- Đám người không biết điều kia. Nếu không giao hàng giao người, bọn ta sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì.

Đại dao trong tay gã giơ cao lên, một đạo âm thanh như sấm vang vọng:

- Giết...

Phía sau gã, hơn hai trăm người cùng đồng thời giơ cao binh khí, chỉ thẳng về phía doanh địa của thương đội.

- Giết...

Âm thanh cuồng bạo vang lên, bầu không khí trong doanh địa dao động mãnh liệt.

Chỉ trong chốc lát, cả doanh địa chìm trong yên lặng. Sau khi chứng kiến khí thế đám mã tặc, không ai còn cho rằng đám người Từ Tô có thể chống đỡ được nữa.

Cho dù đã theo Từ Tô hơn mười năm, đối với vị đại ca này tràn đầy tin tưởng, nhưng những người này cũng đã hết sức dao động rồi.

Cho dù là ai cũng biết, một khi đám mã tặc kia đánh tới, tuyệt đối không ai chống đỡ được. Mà đám xe ngựa của bọn họ đang quây bên ngoài, trong mắt đám mã tặc này hẳn một điểm cản trở cũng không có rồi.

- Oa...

Tiếng khóc vang dội trong doanh địa vang lên.

Mặc dù thương đội không mang theo gia quyến cũng không nhiều lắm, số phụ nữ trẻ em không vượt quá bốn mươi người. Nhưng lúc này đã có người không chịu được mà khóc rống lên.

Trong nháy mắt, một không khí thê lương, lan truyền cả doanh địa, khiến tâm tình của mọi người càng thêm hoảng loạn.

Trong lòng Từ Tô thầm than không tốt. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, đám mã tặc đối diện cũng không nhân cơ hội này đánh tới, mà từ xa truyền lại tiếng cười mỉa mai. Dường như bọn chúng chưa từng suy nghĩ sẽ ra tay, càng không thèm đánh lén thương đội.

Từ Tô thở dài một tiếng, hắn cười khổ, ngẩng đầu nhìn trời, hơn mười năm tích lũy thanh danh, hôm nay sẽ theo nước trôi đi.

Từ Tô nhìn về đằng xa, một mảng đen tối hiện ra trong mắt, hắn dường như nhìn thấy phía gia môn xa xa đang trông ngóng hắn trở về.

Khóe miệng Từ Tô khẽ giật, trên tay hắn tự lúc nào đã xuất hiện một trường kiếm.

Từ trên người Từ Tô một cỗ khí thế trước nay chưa từng có hừng hực dâng lên.

- Truyền xuống dưới. Một khi bọn chúng công kích, mọi người không nên chống cự. Lập tức chạy trốn, bỏ lại hàng hóa, bảo vệ tính mạng quan trong hơn, có thể trốn một người thì tốt một người...

Những người bên cạnh chứng kiến Từ Tô rút kiếm ra, bọn họ còn tưởng rằng đại ca rốt cuộc quyết định đối đầu. Nhưng khi Từ Tô nói ra lại khiến bọn họ giật mình.

Một người tiến lên phía trước, nói:

- Đại ca. Đám mã tặc này không mạnh lắm, chúng ta liều mạng chưa hẳn sẽ thất bại.

Từ Tô cười khổ một tiếng, vỗ vỗ bờ vai kẻ kia, nói:

- Nghe ta nói. Làm đi.

Mọi người xung quanh đều trầm lặng, nhưng nghe vậy chỉ có thể làm theo.

Người cuối cùng rời đi, vẻ mặt Từ Tô hết sức khổ tâm, hắn lầm bầm nói nhỏ:

- Quân tinh nhuệ của Khai Vanh quốc, chúng ta lấy gì chống lại bọn chúng đây?

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên bên tai Từ Tô:

- Đương nhiên lấy mạng đổi mạng.

Từ Tô cả kinh, hắn xoay người lại đã thấy Hạ Nhất Minh không biết từ khi nào đang đi tới bên cạnh hắn. Sắc mặt Từ Tô đại biến, chính mình không phải sắp xếp hai người giám sát bọn hộ rồi sao. Như thế nào có thể để bọn họ xuất hiện tại đây?

Trường kiếm trong tay Từ Tô chỉ thẳng, lãnh đạm nói:

- Các người là ai? Muốn làm gì?

Hạ Nhất Minh đối với bảo kiếm sáng loáng trên tay Từ Tô coi như không thấy, lặng lẽ tiến về phía trước.

Từ Tô thấy được Hạ Nhất Minh đang tiến về phía mình, mắt thấy trường kiếm trong tay sắp đâm vào thân thể hắn, bất đắc dĩ thu kiếm sau đó lui lại hai bước, để ra một lối đi.

Hạ Nhất Minh sau khi tới bên người Từ Tô, nhìn gã một cái thật sâu.

Nhận được ánh mắt này, Từ Tô khẽ run lên. Sau đó Hạ Nhất Minh cứ như vậy đi ra khỏi vòng xe ngựa chừng mười thước mới ngừng lại.

Từ Tô kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Hạ Nhất Minh, trong lòng gã không khỏi có vô số ý nghĩ đang đấu tranh kịch liệt.

Bỗng nhiên, Từ Tô cảm nhận có chút khác thường. Gã ngẩng đầu nhìn lại, đám huynh đệ theo hắn từ Thiên La quốc trải qua muôn ngàn nguy hiểm từ bao giờ đã tề tụ lại bên gã.

Trong mắt mọi người mặc dù có chút khác biệt, nhưng đều có chung một niềm tin tưởng đối với Từ Tô gã.

Từ Tô trong lòng nhiệt huyết dâng lên. Nhưng nghĩ tới quân đội cường đại của Khai Vanh quốc, nhiệt huyết nhất thời như bị dội một gáo nước lạnh.

Hít một hơi sâu, Từ Tô vung tay lên, nói:

- Các ngươi cũng vậy. Tản ra đi, có thể thoát một người...là tốt một người. Nhớ kỹ, phải sống sót...

Từ Tô nhanh chóng đi tới, đẩy đám người kia, sau đó gã đi khỏi vòng vây tới bên cạnh Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh cười như không cười nhìn Từ Tô nói:

- Sao chỉ có một mình ngươi?

Từ Tô cười khổ một tiếng, nói:

- Bọn họ trong nhà đều có trẻ nhỏ, không thể để bọn họ oan ức chết ở đây.

Hạ Nhất Minh quay đầu lại, cười hỏi:

- Còn ngươi thì sao?

Từ Tô hàm răng cắn chặt, trong mắt hán mơ hồ có một tia thống khổ.

Hạ Nhất Minh âm thanh nhẹ nhàng vang lên ở nơi tràn đầy tiếng cười khinh khi của đám mã tặc. Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng âm thanh lại rõ ràng như ghé sát tai mà nói vậy.

- Nếu ngay cả ngươi cũng mất đi niềm tin chiến thắng. Như vậy... Thiên La quốc, thực sự sẽ thua rồi.

Từ Tô mở lớn miệng, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Không biết vì sao gã mơ hồ cảm nhận được trong lời nói cảu Hạ Nhất Minh có lực lượng khiến gã hưng phấn không thôi. Tâm tình lãnh lẽo của gã lần nữa dâng tràn nhiệt huyết. Thân thể vốn không còn trẻ của gã cũng tràn ngập lực lượng vốn không thuộc về gã.

Từ Tô hung hăng nhìn đám mã tặc đang làm trò mèo khóc chuột kia, đôi mắt đỏ rực.

Đỏ như máu...



Phía sau bọn họ mười mấy hán tử nhìn nhau. Trong mắt bọn họ tràn ngập cảm giác do dự, nhưng càng lúc càng sáng ngời lên.

Rốt cuộc, một đại hán trung niên rút ra thanh đao trên lưng, thanh đao dài một thước, thân đao rất rộng.

Đại hán đầu lưỡi liếm qua mũi đao một chút, một chất lỏng đỏ tươi chảy dọc thân đao. Trong miệng gã cười hắc hắc, ánh mắt lướt qua những đồng bọn của gã.

Sau đó gã xoay người sải bước xuyên qua lớp xe ngựa, bước tới bên cạnh Từ Tô.

Những người con lại bị ánh mắt của đại hán đảo qua nhất thời đỏ lên, trong lòng không đã nhất thời không còn chút lo lắng gì.

Một vị lão nhân cụt tay, mù một mắt đột nhiên thở dài, trên người lão lấy ra một cây gậy dài, chậm rãi tiến ra bên ngoài.

Lão nhân này trong đội ngũ vốn là đầu bếp, trước nay vẫn lo việc ăn uống của mọi người.

Lão là một người tàn phế, chẳng những mất một tay, một mắt, ngay cả chân cũng đã cụt mất một.

Trong màn đêm, lão bước đi mặc dù khó khăn, nhưng giờ phút này không ai có dũng khí cười nhạo lão.

- Con bà nó...

Một âm thanh phá vỡ sự im lặng, một hán tử trung niên khác trong đám người còn lại bước ra. Cũng không biết do sợ hãi hay khích động mà vẻ mặt của hắn đỏ bừng bừng.

- Xiết lại thắt lưng, theo ta giết chó.

Âm thanh của hắn vang lên, sau đó giơ cao búa lớn bước ra ngoài.

Nhưng khi thân ảnh của hắn chưa bước ra khỏi xe, một bóng người nhỏ bé đã chạy vội tới lão nhân đầu bếp, giống như đang đỡ thân hình xiêu vẹo của lão.

Mọi người nháy mắt nhận ra, đây là cô nhi được lão đầu bếp thu nhận, một tiểu nam hài chừng mười hai tuổi.

Đám người lần lượt bước ra tới bên cạnh Từ Tô.

Từ Tô không quay đầu lại. Nhưng nếu gã có quay lại khẳng định có thể biết được Hạ Nhất Minh vì sao vô thanh vô tức có thể tới được nơi này.

Bởi vì những người đang tiến lại bên cạnh Từ Tô, còn có cả hai người được hắn phái đi giám sát bọn người Hạ Nhất Minh.

Trong mắt hai người đó lúc này tràn ngập vẻ kích động, hơi thở dồn dập, với nhiệt huyết dâng trào bước ra, lúc này bọn họ mới cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại đang uy hiếp tính mạng của họ.

Trên người bọn họ, xuất hiện ý chí không chết không thôi.

Loại hào khí này dường như lan truyền, khiến không khí hoảng sợ trong doanh địa dần lắng xuống.

Từ mỗi khe hở giữa những chiếc xe ngựa lúc này đều có vài ánh mắt chăm chú quan sát nơi này.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Đa số những người ra sau xe ngựa lúc này liếc mắt nhìn nhau, không giấu được vẻ hoảng sợ trước áp lực kia.

Im lặng, bọn họ xoay người rời đi, trong bóng đêm bọn họ cỡi ngựa của mình nhanh chóng bỏ chạy.

Bọn họ bỏ qua đồng bạn của mình, bỏ qua việc thủ hộ thương đội, trước sinh tử lâm đầu, bọn họ lựa chọn bảo vệ tính mạng của mình, cho dù ngày sau thân bại danh liệt, cho dù phải tha phương, dù bị coi là người hèn nhát, sau này mai danh ẩn tính.

Nhưng bọn họ dù sao cũng sống sót...

Viên Lễ Huân nhìn về phía đám người đang bỏ chạy, ánh mắt không khỏi có chút bi ai.



Cách đó chưa đầy trăm thước, hơn hai trăm mã tặc ánh mắt lạnh lùng quan sát đám người Hạ Nhất Minh, trên mặt mang theo vẻ tàn khốc lạnh lẽo.

Một người nói:

- Nghĩ không ra, đám này cũng có vài người dũng sĩ.

- Dũng sĩ?

Thủ lĩnh mã tặc âm thanh lạnh như băng, không chút suy nghĩ nói:

- Dũng sĩ chỉ có thể sinh ra tại Khai Vanh quốc, tại Thiên La quốc không có dũng sĩ mà chỉ có kẻ yếu hèn.

Người này trong đám mã tặc danh vọng rất cao, khi gã mở miệng nói chuyện, không ai có dũng khí phản bác.

Mắt nhìn phía đằng Đông, thủ lĩnh mã tặc cười nói:

- Trước khi trời sáng một khắc, chúng ta sẽ tấn công. Nhớ kỹ. Người đào tẩu, không cần giết. Người chống cự, giết chết cho ta.

- Vâng.

Toàn bộ mã tặc đồng thanh nói.

Thủ lĩnh mã tặc đưa thanh loan đao lên, gã khẽ gắt một tiếng nói:

- Đám hạ tiện kia, dám chống cự, ta cho các ngươi biết, có dũng khí chống lại Khai Vanh quốc chúng ta tất cả đều chết. Riêng tên đi đầu kia...

Gã cười hắc hắc, giống như đối với việc này không đáng để tâm nói tiếp:

- Ta sẽ đem hắn " Ngũ mã phân thây".

Cảm nhận được sát khí phảng phất này, cả doanh địa nhất thời im lặng. Đa số mọi người ánh mắt mờ mịt, không có chủ ý, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chỉ có hơn mười người tiến lên, cầm vũ khí của họ bước ra ngoài vòng xe.

Chỉ là chính thức bước ra ngoài, ngay cả một phần mười cũng không được.

Mọi người lúc này cũng đã thể hiện chọn lựa của chính mình.

Rốt cuộc đám mã tặc đã chuẩn bị tấn công, hơn hai trăm thớt ngựa xếp thành một đội ngũ hoàn chỉnh.

Ngựa cùng ngựa đan xen vào nhau, bất luận kẻ nào chứng kiến cảnh này cũng có thể đoán ra hành động tiếp theo.

Những người này cũng không phải không có kỷ luật như đám mã tặc thông thường, mà giống như quân đội huấn luyện tinh anh.

Bọn chúng trước ánh mắt những người trong thương đôi lập thành từng nhóm. Thủ lĩnh cầm đầu, giơ cao loan đao, quát một tiếng lớn. Các đội nhân mã như thiên binh vạn mã tràn tới...
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.