Chương 34: Dung hợp chi hoa


Chân khí khổng lồ ở trong cơ thể Hạ Nhất Minh ùn ùn kéo ra. Đặc biệt ở từ bên trong miệng hắn còn xuất hiện khí tức vô cùng nóng bỏng. Vô số sóng nhiệt hội tụ lại trước mặt Hạ Nhất Minh, chúng nó dao động ở giữa không trung một lúc lâu mà vẫn chưa tán biến.

Hạ Nhất Minh tập trung tinh thần cao độ, trong đầu không có nửa điểm tạp niệm.

Phong lực lượng mang theo nhiệt lượng khổng lồ của Hỏa hướng về phía này bay đến, chúng cùng với nhiệt khí sinh ra quanh người Hạ Nhất Minh có sự cộng hưởng kỳ dị.

Luồng nhiệt khí này chính là do tự nhiên sinh ra, nếu đơn độc so về nhiệt độ mà nói, thì vượt qua khả năng cực hạn của Hạ Nhất Minh có thể chịu được. Nhưng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là luồng nhiệt khí này lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể Hạ Nhất Minh. Không những bản thân hắn không chịu bất cứ tổn thương nào, mà ngay cả quần áo trên người hắn cũng bị lực lượng nào đó bảo vệ khiến cho làn sóng nhiệt không thể xâm nhập vào.

Ở bên người hắn lúc này giống như xuất hiện một bức tường không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bên trong bức tường này có Phong lực lượng, cũng có Hỏa lực lượng. Cả hai loại lực lượng gộp lại với nhau tạo thành một bức tường bảo vệ cường đại, đem hết thảy những thứ có hại đối với cơ thể Hạ Nhất Minh ngăn cách ở bên ngoài.

Dưới nền đất phía xa, Hạ Nhất Minh như nhìn thấy những luồng hơi nóng đang nhảy múa. Địa Hỏa dao động theo một quy luật kỳ lạ khiến cho Hạ Nhất Minh hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Thông qua Phong hệ, Hạ Nhất Minh cùng với Hỏa chi lực sinh ra được sự cảm nhận được nhau. Từ từ, trên gương mặt hắn lộ ra nụ cười vui mừng, hắn lúc này giống như một vị đại phu y thuật cao mình đã nắm giữ được mạch tượng của căn bệnh. Hắn hít sâu một hơi,

Phong lực lượng tiếp tục hướng về phía dưới lòng đất thăm dò, thông qua hỏa diễm mà tiến sâu vào bên trong, làm cho hắn rõ ràng cảm ứng được bên trong đó là một thế giới đầy màu sắc.

Hắn giống như một người nông dân bình thường lần đầu tiên được tiến vào hoàng cung, những thứ chính mắt nhìn thấy đều là cái mà trước nay chưa từng gặp qua.

Đến tận lúc này, hắn mới thật sự hiểu được. Nguyên lai lúc này hắn ở trên con đường võ đạo mới chỉ là một tiểu oa nhi vừa mới biết bò, còn đang tập tễnh học đi. Con đường phía trước vẫn còn rất rộng lớn, nếu muốn trước khi tính mạnh kết thúc có thể đi tới cực hạn của con đường này, thì hắn càng phải thêm cố gắng.

Chỉ có cách đó, hắn mới có thể trong cả đời này đạt được tâm nguyện cuối cùng của mình.

Bên dưới nền đất truyền tới một đạo lực lượng rất lớn. Địa hỏa từ khắp nơi đều hội tụ về hướng này, chỉ trong nháy mắt đã hình thành một con Hỏa Long thật lớn.

Hạ Nhất Minh đứng trước mặt con Hỏa Long đó giống hệt như một con kiến đứng trước một con voi.

Con Hỏa Long khẽ lay động một chút liền phát nổ. Hơi nóng xung quanh tăng lên một cách nhanh chóng. Hạ Nhất Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tinh thần của hắn hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh hoàn toàn tái nhợt. Hắn khẽ vuốt trước ngực một cái liền phun ra búng máu tươi.

Tuy nhiên, đám máu tươi đó cũng không phải phun ra trên mặt đất mà là bay vào không trung, giữa những luồng hơi nóng.

Từ trong số máu tươi đó, Hạ Nhất Minh đang ngồi dưới đất chợt như ngộ ra điều gì đó. Thậm chí hắn còn cảm thấy trong đó có chút gì đó giống như địa hỏa đột nhiên phát nổ tỏa ra uy lực mạnh mẽ.

Nhưng giọt máu bay vào giữa không trung bắt đầu xoay tròn, xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Trong mỗi giọt máu ẩn chứa vô số chân khí. Mà số chân khí đó hoàn toàn là tinh túy của năng lượng hỏa hệ. Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, một cánh hoa đỏ thắm xinh đẹp chợt hình thành giữa không trung.

Cánh hoa đó giống hệt như những bông tuyết đang bay lượn giữa không trung, xung quanh Hạ Nhất Minh. Chúng giống như những đứa trẻ quấn quýt bên người thân, vô cùng đáng yêu.

Hạ Nhất Minh mở hai mắt, nhìn những cánh hoa xinh xắn mà cảm thấy rung động.

Duỗi tay, ngón cái của Hạ Nhất Minh giơ lên. Như hiểu được ý muốn của hắn, tất cả những cánh hoa không hẹn mà đồng loạt bay lại đây. Trong khoảng khắc đó, từ ngón tay cái của Hạ Nhất Minh một đóa hóa màu đỏ, lộng lẫy đã được hình thành.

Có điều, nếu quan sát kỹ có thể phát hiện, trong sắc đỏ tươi của nó lại có ẩn chứa một chút màu xanh huyền bí.

Sau khi Hạ Nhất Minh thu công, hơi nóng quanh người hắn tăng lên rất nhiều. Tốc độ lan tràn của địa hỏa như bị một thứ gì đó ảnh hưởng cũng dần nhanh hơn.

Hạ Nhất Minh biết rằng nó có liên quan đến một thứ gì đó dưới lớp đất này. Có điều, nguồn năng lượng đó vô cùng lớn. So với nó, hắn chẳng khác gì một con kiến hôi không hơn không kém.

Có được nguồn sức mạnh đó cũng chỉ có năng lượng của tự nhiên mới được như vậy.

Mặc dù hơi nóng xung quanh tăng lên rất nhiều, khiến cho những phiến đá cũng trở nên hồng rực nhưng Hạ Nhất Minh lại không cảm thấy nguy hiểm. Thậm chí, hắn còn nảy sinh một cảm giác vô cùng thân thiết.

Hắn biết, cuối cùng mình cũng đã ngưng tụ Hỏa Chi Hoa thành công.

Chỉ là, lúc hắn ngưng luyện Hỏa Chi Hoa thì kinh nghiệm khác với các tiên thiên cường giả khác. Cho nên cánh hoa này cũng không phải là thuần túy Hỏa Chi Hoa, mà là Phong Hỏa Chi Hoa.

Trong Hỏa có Phong, trong Phong có Hỏa.

Đây chính là Phong Hỏa Chi Hoa kỳ dị, trong nháy mắt bản thân Hạ Nhất Minh cũng không nói nên lời.

Từ khi nghe nói tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Hạ Nhất Minh luôn ở trong Tàng Thư Các của Hoành Sơn tra duyệt các ghi chép có liên quan.

Theo hắn biết, mỗi một đóa Chi Hoa đều là do thuộc tính ngũ hành ngưng tụ thành, ở trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ nghe nói qua có vị cao thủ nào ngưng luyện ra Chi Hoa do hai loại thuộc tính bất đồng tạo thành.

Nếu là hai loại chân khí có thuộc tính bất đồng, cho dù là tương sinh chân khí, cũng đừng mơ tưởng có thể ngưng tụ ra Chi Hoa của chúng. Bởi vì, chân khí có thuộc tính bất đồng không thể hỗn hợp áp súc lại. Nếu muốn cường mãnh ngưng luyện ra thì kết quả cuối cùng sẽ khiến cho người đó bị bạo thể mà chết.

Nhưng ở trước mắt Hạ Nhất Minh lúc này là một đóa hoa màu đỏ tươi kèm theo một chút màu xanh, quả thực là do hai loại chân khí khác nhau ngưng luyện thành. Nếu để cho cường giả cùng giai biết điều này, chỉ sợ ngay lập tức sẽ tạo thành sự chấn động.

Hạ Nhất Minh thầm nhủ một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, chân khí cường đại từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Sau một khắc, cánh hoa trên ngón tay hắn nhất thời tản mát ra, hoàn toàn tan biến.

Một lần nữa, những cánh hoa lại hóa thành vô số giọt nước kỳ lạ, trôi nổi trong không trung với nhiều màu sắc khác nhau.

Khác với khi nãy, lúc này, màu xanh và màu đỏ hoàn toàn được tách riêng.

Sau đó, những giọt nước bắt đầu hợp lại với nhau, ngưng tụ thành hình hai đóa hoa có màu sắc khác nhau bên người Hạ Nhất Minh.

Màu xanh của Phong Chi Hoa, màu đỏ của Hỏa Chi Hoa.

Nếu hai loại năng lượng này cùng ngưng tụ một chỗ thì sẽ hình thành nên một đóa Phong Hỏa Chi Hoa kỳ dị. Còn khi đem hai loại thuộc tính bất đồng tách ra, thì lại hình thành hai đóa hoa có thuộc tính bất đồng.

Nhìn biến hóa đang diễn ra giống như ma thuật này, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có điều kiêu ngạo. Bất quá, hắn rất nhanh đã đưa ra quyết định, một khi quay trở về Hoành Sơn sẽ lập tức thỉnh giáo Vu Kinh Lôi về việc này.

Chuyện hắn không biết, nhưng không phải là Vu Kinh Lôi cũng không biết.

Phong Chi Hoa di chuyển quanh người một vòng, nhiệt khí chung quanh giống như bị nó quấn lấy, sóng nhiệt từ bốn phương tám hướng bốc lên. Hỏa Chi Hoa lẳng lặng phiêu phù trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh, hơi nóng chung quanh giống như con thiêu thân cuồn cuộn ùa vào đó.

Dưới những cơn sóng nhiệt, Hỏa chi hoa càng lúc càng lung linh, lộng lẫy. Nhưng trong hoàn cảnh đó, Hạ Nhất Minh lại cảm nhận được một chút hơi mát khiến cho hắn không hề bị hao tổn đến một cọng lông.

Ngẩng đầu xác định phương hướng, Hạ Nhất Minh đi thẳng về phía thông đạo.

Nếu đã ngưng luyện được hỏa chi hoa thì chính là lúc mà hắn có thể rời khỏi đây. Mặc dù nơi này đối với việc tu luyện Hỏa chi hoa có tác dụng lớn nhưng cừu hận với Tác Qua và Hồng Lang vương khiến cho hắn không muốn ở lại nơi này.

Không khí xung quanh vô cùng nóng. Càng đi ra phía ngoài cảm giác nóng bức càng tăng lên.

Trên mặt đất, có vài chỗ thỉnh thoảng lại phun lên một cột lửa. Cột lửa đó phóng lên thật cao giống như lưỡi của một con quái thú thò ra liếm vào trần động.

Hạ Nhất Minh cẩn thận nhìn xung quanh rốt cuộc mới rõ thông đạo đó vì sao lại nhẵn đến vậy. Tất cả đều là do cột lửa tạo ra.

Thôi không nhìn nữa, Hạ Nhất Minh hơi so dự một chút. Hỏa chi hoa đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn đột nhiên tăng tốc vọt tới một cái cột lửa.

Một quang cảnh kỳ dị xảy ra. Khi hỏa chi hoa lọt vào trong, cột lửa giống như bị đại khảm đao của Hạ Nhất Minh xẻ ra làm đôi.

Hạ Nhất Minh cảm thấy mừng rỡ. Không ngờ được rằng uy lực của Hỏa chi hoa hoàn toàn giống như trong truyền thuyết.

Cho dù Tị hỏa châu được nhắc tới cũng chẳng khác gì.

Hắn tự hỏi không biết Tị hỏa châu có phải là một vật khác của Hỏa chi hoa hay không?

Lắc đầu một cái, Hạ Nhất Minh không nghĩ đến nữa, thong thả đi ra.

Hắn đã di chuyển khắp cả hang động để ngưng luyện hỏa chi hoa. Ở đây chỉ có một số nơi là không bị địa hỏa lan tới.

Càng ra gần đến ngoài, hơi nóng càng lúc càng tăng. Nhưng có Hỏa chi hoa bảo vệ, cho dù là địa hỏa có uy lực khủng bố, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề sợ hãi, cứ vậy mà đi.

Nhưng mới đi được một đoạn, Hạ Nhất Minh chợt đứng lại. Hai tai hắn run run, sắc mặt hơi thay đổi.

Trong lỗ tai hắn nghe thấy một thanh âm kỳ dị từ xa vọng lại giống như có một người nào đó đang công kích vách núi.

Những vách núi ở đây cực kỳ dày, cho dù là đại khảm đao của Hạ Nhất Minh cũng không chắc có thể đục thủng. Nhưng sau khi nghe thấy những tiếng động kia vọng tới, Hạ Nhất Minh chợt xuất hiện một hy vọng. Mong người đó có thể phá vỡ đã đưa hắn ra ngoài.

Mới nghĩ được tới đó, lỗ tai hắn đã nghe thấy tiếng đá rơi ầm ầm. Hạ Nhất Minh thầm than. Mặc dù hắn rất vui vì sự dự đoán của mình nhưng đồng thời cũng cực kỳ tò mò...

Chẳng lẽ trong sơn động này còn có một người thứ hai cũng bị nhốt như hắn?

Chần chừ một chút, Hạ Nhất Minh thôi không nghĩ tới nữa.

Trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể sống sót không hề kiêng kỵ... Cho dù thế nào, Hạ Nhất Minh cũng không muốn cùng hắn phát sinh chuyện gì.

Phân biệt phương hướng một chút, Hạ Nhất Minh lại tiếp tục đi ra ngoài động.

Có điều, đi được một lúc, Hạ Nhất Minh liền dừng lại. Nét mặt hắn hoàn toàn ngưng trọng, trong ánh mắt xuất hiện một chút quang mang bất thiện.

Hắn có thể xác định được vị cao thủ kia đã phát hiện ra sự tồn tại của mình, và đang tiến lại.

Khẽ hừ một tiếng, Hạ Nhất Minh xoay người bước về phía đó.

Mặc dù hắn không muốn gặp rắc rối nhưng cũng không có nghĩa là sợ.

Người này có thể thoải mái đi lại ở đây chắc chắn cũng là cao thủ hàng đầu. Nhân vật như vậy nếu muốn tránh dây dưa với hắn là chuyện rất khó. Nếu để ra tới bên ngoài rồi mà bị làm phiền thì không bằng giải quyết ở đây là tốt nhất.

Đáng tiếc nhất là trong tay hắn không có đại khảm đao. Nếu không cho dù gặp phải cường địch thế nào hắn cũng chẳng có gì phải sợ.

Khoảng cách hai bên rút lại rất nhanh. Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý liền hé miệng, Phong chi hoa đang bao bọc quanh cơ thể hắn liền nứt ra chui vào trong đan điền. Còn hỏa chi hoa đang lơ lửng trên đầu thì mờ nhạt đi rất nhiều. Nhìn bên ngoài nó đang lung lay muốn tan biến.

Nếu thực lực của đối phương cực mạnh thì hắn lại biểu hiện hết sức yếu nhược.

Thanh âm đánh vào vách núi từ từ đến gần. Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy ngứa ngáy. Hắn chần chừ một chút rồi rùn người xuống, ngưng tụ chân khí trong tay, nhẹ nhàng vỗ lên vách đá.

Mặc dù nhìn hết sức nhẹ nhàng như đừng có lấy đó mà coi thường. Tuy nó không mang tới tiếng vang lớn như của đối phương nhưng nếu xét về độ sát thương cũng chẳng hề thua kém.

Tuy nhiên, khi bàn tay vừa tiếp xúc với vách tường, Hạ Nhất Minh liến biến sắc.

Căn cứ vào lực lượng phản chấn, Hạ Nhất Minh có thể ước chừng được mức độ dày của vách đá. Hắn lắc đầu bỏ đi ý định phá vách.

Nhưng sắc mặt của hắn lại càng lúc càng khó coi. Bản thân không chắc có thể phá đá mà qua vậy mà đối phương vẫn cứ liên tục oanh kích như vậy thì thực lực chắc chắn phải hơn hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh âm ầm ầm tới gần. Đôi tai Hạ Nhất Minh lay động càng lúc càng nhanh.

Hắn có thể khẳng định đối phương đang ở ngay phía đối diện, chỉ cách hắn một vách đá.

Mặc dù hắn mơi ngưng tụ được song hoa, tu vi võ đạo cũng tiến thêm được một bước. Nhưng đối mặt với cường giả chưa biết này hắn không hề cảm thấy yên tâm.

Đột nhiên, tiếng oanh kích vách đá hoàn toàn biến mất. Người đó vừa đến vách đá đối diện liền dừng lại sau đó đi dọc theo thông đạo mà xuống.

Hạ Nhất Minh yên lặng theo dõi. Người này đi qua thông đạo rõ ràng là tới thẳng chỗ mình.

Hắn cảm thấy ngơ ngác không hiểu tại sao người đó lại thôi không công kích vách đá nữa. Chẳng lẽ hắn biết vách đá quá dày?

Nếu là như thế thì người này quả thật là đáng sợ.

Trong thạch động ngoại trừ tiếng địa hỏa nổ lốp bốp không còn tiếng động nào nữa.

Cuối cùng, người đó cũng xuyên qua thông đạo tiến về chỗ Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn cũng chẳng hề che dấu hơi thở của mình, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Đột nhiên, hai mắt của hắn trợn trừng nhìn vào khúc quanh của thông đạo. Tại nơi đó xuất hiện một thanh kiếm...

Đó chính là một cây xoa kiếm toàn một màu đen. Nếu không nhìn nhầm thì khi hắn phục kích tộc nhân Đồ Đằng, để che giấu ánh mắt người khác đã dùng đến nó.

Tiếp ngay sau đó, một cây đại đao chợt hiện ra trước mặt hắn.

Đại khảm đao, thanh binh khí này theo hắn bao năm hiển nhiên chẳng thể nào lầm lẫn được.

Sau khi thấy hai thanh binh khí, Hạ Nhất Minh liền đoán ra thân phận người đó.

Bát Linh Bát! Ngoại trừ hắn ra còn có người nào có được hai thanh binh khí đó nữa?

Rất nhanh, một người từ chỗ quanh hiện ra. Quả nhiên đó chính là Bát Linh Bát, nhưng hình dạng của hắn đã có sự thay đổi.

Cũng là khuôn mặt đó nhưng vóc người của Bát Linh Bát đã cao hơn, to hơn một chút. Quan trọng hơn là hai cánh tay của hắn được thay thế bằng xoa kiếm và đại khảm đao.

Rùng mình một cái, Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi:

- Bát Linh Bát! Có phải là ngươi không?

Bát Linh Bát im lặng nhìn hắn, hai tay biến hóa một chút liền trở lại bình thường, nói:

- Ngươi không còn sợ lửa nữa phải không?

- Đúng! Ta đã ngưng tụ thành công Hỏa chi hoa. - Hạ Nhất Minh hơi đắc ý nói.

Bát Linh Bát gật đầu, thản nhiên.

Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi;

- Bách huynh! Làm sao mà ngươi vào đây được?

- Ta vừa mới nghĩ ra một biện pháp an toàn có thể đưa ngươi ra ngoài. - Bát Linh Bát bình tĩnh nói.

Hạ Nhất Minh nhướng mày, hết sức mừng rỡ. Vẻ mặt lúc nào cũng bình thản của Bát Linh Bát lúc này lại trông vô cùng đáng yêu.

Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được vẻ ngoài luôn lãnh đạm, bất cần đó nhưng bên trong lại vô cùng thành thực.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.