Chương 49: Bảo trư
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 3079 chữ
- 2019-09-05 10:09:56
Chu Thất Bát huýt một tiếng sáo dài. Âm thanh được gió truyền ra xa, khiến cho người đang tới nghe được. Đám người Hạ Nhất Minh chợt hiểu, đó chắc chắn là người trên Thiên Trì sơn. Hơn nữa còn rất thân với Chu Thất Bát, nếu không hắn cũng không sử dụng cách này để liên lạc.
- Có phải Chu sư huynh không? - Thanh âm vui mừng từ xa vọng tới:
- Chu sư huynh! Bảo trư lại vừa chạy trốn, giúp ta chặn nó lại.
Chu Thất Bát cười ha hả nói:
- Được! Trần sư đệ! Để vi huynh giúp ngươi một tay.
Nói xong, hắn quay đầu nói:
- Hạ trưởng lão! Vu hiền chất! Hai người giúp lão phu giải quyết chuyện này được không?
Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò, nói:
- Không có gì. Có thể bắt được nó hay sao?
- Đúng thế! Nhưng hai người hãy cẩn thận. Không được dùng tiên thiên chân khí làm nó bị thương. - Chu Thất Bát nghiêm mặt nói.
Vu Hi Thần mếu máo nói:
- Chu sư thúc! Nó là tiên thiên linh thú?
Với thực lực của Hạ Nhất Minh và Chu Thất Bát, cho dù có gặp phải tiên thiên linh thú họ cũng chẳng thèm quan tâm. Kể cả không dụng tiên thiên chân khí thì hai người vẫn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng với Vu Hi Thần mà không cho vận dụng chân khí thì khác nào đánh đố hắn.
Chu Thất Bát cười cười, nói:
- Hiền chất yên tâm! Bảo trư vô cùng thông minh. Chỉ cần ngươi không có sát tâm, nó sẽ không đả thương ngươi.
Hạ Nhất Minh và Vu Hi Thần liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều vô cùng tò mò không ngờ lại có con linh thú như vậy.
- Hai vị! Chúng ta đi thôi.... Ơ? - Chu Thất Bát kinh ngạc chớp chớp hai mắt như không tin vào cảm giác của mình.
Hai tai của Hạ Nhất Minh cũng hơi run run, đồng thời cũng thấy ngạc nhiên. Nếu con linh thú thực sự thông minh thì khi nghe thấy giọng nói của Chu Thất Bát, nó sẽ chạy về hướng khác. Và đó cũng là nguyên nhân khí Chu Thất Bát yêu cầu hai người giúp đỡ.
Nhưng lúc này, bọn họ lại có thể nghe thấy tiếng con linh thú đang chạy thẳng tới đây.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Nhất Minh chợt hỏi:
- Chu huynh! Chẳng lẽ bảo trư là do ngươi nuôi?
Chỉ hiểu như thế thì mới có thể giải thích rằng con linh thú đang chạy tới đây đón Chu Thất Bát. Còn không thì tại sao mất bao nhiêu công sức trốn ra lại chạy tới đây chui đầu vào lưới.
Chu Thất Bát vội vàng xua tay, nói:
- Hạ trưởng lão chớ cười. Lão phu làm sao có đủ tư cách nuôi nó. Con bảo trư này thực ra là...
Nói tới đây, hắn do dự một chút rồi ngừng lại. Hiên nhiên, người đứng sau con bảo trư làm cho hắn cảm thấy kiêng kỵ.
Từ trong rừng cây vang lên những âm thanh rất nhỏ kèm theo tiếng gió, một con linh thú bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Vu Hi Thần cùng với đám đệ tử Hoành Sơn đều mở to mắt, vô cùng kinh ngạc không biết nó xuất hiện như thế nào.
Trong đôi mắt Hạ Nhất Minh lóe lên một tia tinh quang. Thực lực của con linh thú này hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Con linh thú này có kích thước bình thường, tương đương với một con chó. Nếu so sánh với những con linh thú trước kia thì chưa cần tính đến mấy con của bộ tộc Đồ Đằng, chỉ cần con song đầu linh thú đã to hơn nó rất nhiều.
May ra có con quái xà đi bên cạnh Xà Nho là còn có kích thước tương đương.
Hình dạng của nó cũng có vài phần tương tự như con lợn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì hoàn toàn khác. Cả người nó trắng như tuyết không hề pha trộn một chút tạp sắc. Nhìn qua thì nó cực kỳ hiền lành với cái đuôi luôn lay động như đang chào hỏi mọi người.
Cho dù là Hạ Nhất Minh lúc nhìn thấy nó thì trong lòng chợt xuất hiện một sự vui mừng, thân thiện. Đây là một cảm giác không hề có nguyên nhân. Nó giống như hai người vừa mới gặp mặt nhưng trong phút chốc đã trở thành một đôi tri kỷ.
Lúc trước, Thủy Huyễn Cận và Dược đạo nhân đều mang lại cho hắn cảm giác đó.
Có điều, bây giờ, thứ cảm giác đó lại xuất hiện trên người con linh thú mới khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng hắn chẳng ngờ được rằng tất cả những người đứng xung quanh hắn cũng có cảm giác tương tự khi vừa nhìn thấy bảo trư. Hai mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng. Cho dù là Vu Hi Thần đang lo lắng đề phòng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Chu Thất Bát nhìn thấy phản ứng của mọi người, cười nói:
- Các vị! Bảo trư là một con linh thú lương thiện. Nó chưa bao giờ che giấu nội tâm của mình. Trong lòng nó giống như chẳng nhiễm một chút bụi trần nên tất cả mọi người trên Thiên Trì sơn đều thích nó.
Như hiểu được Chu Thất Bát đang cất tiếng khen ngợi mình, bảo trư ngước lên, cái mũi nhíu nhíu trông vô cùng đáng yêu.
Trước khi nhìn thấy, đám người Hạ Nhất Minh không thể nào tin một con linh thú nhỏ như vậy lại mang tới cho mọi người cảm giác kỳ lạ như thế.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, loáng một cái một thân hình cao lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một người tầm tuổi trung niên có đôi tai vô cùng to lớn. Sau khi thấy được hai cái lỗ tai đó, Hạ Nhất Minh lại chợt nhớ tới Thủy Huyễn Cận. Có điều hai lỗ tai của người này cũng chỉ lớn hơn người bình thường mà thôi, chưa thể sánh được với người tu luyện kỳ công Thuận Phong nhĩ như Thủy Huyễn Cận.
Nhưng cũng chính vì thế mới khiến cho Hạ Nhất Minh có một chút hảo cảm.
Người đó vừa mới xuất hiện liền nhìn chằm chằm vào con linh thú đang đứng ở giữa mọi người. Sau đó mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đám người Chu Thất Bát.
Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra ánh mắt của người đó ngoại trừ nhìn Chu Thất Bát lâu hơn một chút và gật đầu với hắn ra. Còn lại tất cả những người khác hắn chỉ liếc mắt một cái. Cho dù là Vu Hi Thần cũng không đáng cho hắn quan tâm.
Còn Hạ Nhất Minh thì do phóng ra hơi thở tương đương với Vu Hi Thần nên càng không làm cho hắn quan tâm tới.
Người này lại chăm chú nhìn linh thú, nói:
- Chu sư huynh! Cám ơn nhiều.
Chu Thất Bát khẽ lắc đầu, nói:
- Trần sư đệ! Ta cũng chưa có ra tay. Chính là bảo trư tự dừng lại.
Hắn lại nhẹ nhàng nói tiếp:
- Hạ trưởng lão! Vu sư điệt! Đây chính là sư đệ Trần Úy Nhiên trên chủ phong của Thiên Trì sơn chúng ta. Bảo trư chính là do hắn nuôi dưỡng.
Hai người Hạ Nhất Minh cùng gật đầu những cũng không bước lên chào hỏi. Bởi vì cả hai đều thấy trong lúc này, ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào bảo trư, ngay cả Chu Thất Bát cũng không thèm để ý, chưa nói gì tới đám người ngoài bọn họ.
Quả nhiên, Trần Úy Nhiên bước lên từng bước, cười cười nói:
- Huynh đệ yêu! Chúng ta cùng trở về có được không?
Con bảo trư liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lúc lắc đầu. Hình dạng của nó có chút buồn cười nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác kiên quyết. Chỉ có một điều ngạc nhiên là động tác đó lại không khiến cho người ta phản cảm.
Đừng nói là bọn họ mới gặp lần đầu tiên, mà cho dù là người vẫn trông nom nó cũng giống như thế.
Hắn vỗ nhẹ vào trán, nói:
- Ngươi chạy xuống đây nếu để cho lão tổ tông biết được thì ta sẽ bị phạt. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho ta hay sao?
Đám người Hạ Nhất Minh nghe những lời hắn nói có thể đoán được Trần Úy Nhiên coi con linh thú này chẳng khác gì một vị bằng hữu. Mà những chuyện như thế vô cùng hiếm có.
Trong đầu Hạ Nhất Minh chợt hiện lên đám tộc nhân Đồ Đằng như Tác Qua và Hồng Lang vương, Xà Nha và quái xà Thạch vương. Có lẽ trong số những người hắn gặp cũng chỉ có hai người này coi linh thú là bạn.
Con bảo trư lúc này không còn lắc đầu một cách kiên quyết nữa mà chỉ hơi đong đưa như đang suy nghĩ gì cả.
Trần Úy Nhiên cũng không thúc giục, lại càng không có ý định bắt nó. Hắn đi tới bên cạnh, ngồi bệt xuống đất.
Con bảo trư vẫn coi như không thấy. Nó như chẳng hề sợ đối phương đột nhiên ra tay.
Một cặp người và thú kỳ lạ thế này khiến cho đám người Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng thích thú.
Một lúc sau, con bảo trư lắc lắc đầu, khiến cho nét mặt Trần Úy Nhiên chảy ra, trông vô cùng đáng thương. Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ to xác chỉ chực gào lên ầm ĩ.
Con bảo trư ngập ngừng một chút liền tiến tới cọ cọ vào chân hắn. Trần Úy Nhiên nhích người, như không hề để ý tới.
Đám người Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò. Con bảo trư mặc dù thông minh nhưng không thể so sánh với lão già sống hơn hai trăm năm được. Vì vậy nó không thể nhận ra, Trần Úy Nhiên đang giả vờ.
Con bảo trư ngẩng đầu lên, lầm bầm vài tiếng. Thanh âm đó mặc dù không lớn nhưng vọng đến tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Liếc mắt nhìn quanh liền phát hiện ngoại trừ hắn ra những người xung quanh đều không nghe thấy thanh âm đó hoặc có thể cảm giác được nhưng không chú ý tới.
Thanh âm của con bảo trư phát ra nhưng lại được thiên địa chi lực cộng hưởng mới làm cho người ta có thể nghe thấy rõ ràng.
Lĩnh ngộ lực lượng tới mức này không biết là do thiên phú hay do nó tự mình tu luyện được. Nếu tu luyện được thì thực lực của con linh thú này còn hơn cả dự tính của Hạ Nhất Minh.
Sau khi nghe thấy mấy thanh âm đó, Trần Úy Nhiên nghiêng đầu, như hiểu được, hỏi lại:
- Ngươi muốn ở cùng với mấy người này?
Con bảo trư gật đầu, khẳng định điều đó. Trần Úy Nhiên kinh ngạc, trầm ngâm một lúc chợt hỏi:
- Trên người bọn họ chẳng lẽ có bảo vật gì khiến ngươi thích hay sao?
" Hanh, hanh, hanh hanh..." - Con bảo trư càng lúc càng vui vẻ. Ngay lúc này Hạ Nhất Minh cũng có thể hiểu được nó đang biểu đạt suy nghĩ của mình.
Trần Úy Nhiên chợt đứng lên, nhìn kỹ đám người Hạ Nhất Minh.
- Chu sư huynh! Mấy vị đây là?
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Hạ Nhất Minh, Vu Hi Thần và đám người đứng sau lưng họ.
- Trần sư đệ! Bọn họ chính là những bằng hữu tới từ Hoành Sơn chi phái.
- Hoành sơn chi phái? - Trần Úy Nhiên nhíu mày nói:
- Gần đây danh tiếng của Hoành Sơn vô cùng vang dội. Ở đó hình như có một nhân vật thiên tài tên là Hạ Nhất Minh đúng không?
Chu Thất Bát có vẻ xấu hổ, nói:
- Trần sư đệ! Vị này chính là Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh.
Ánh mắt Trần Úy Nhiên sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh. Nét mặt của lão dần kinh ngạc, nói:
- Nghe nói Hạ trưởng lão đã đột phá Nhất đường thiên vì sao không bế quan củng cố cảnh giới mà lại tới Thiên Trì sơn làm gì?
Chu Thất Bát ho khan vài tiếng nói:
- Trần sư đệ không được thất lễ! Thiên phú của Hạ trưởng lão khác với người thường. Hôm nay, hắn chẳng những cũng cố cảnh giới Nhất đường thiên mà còn ngưng tụ được hai đóa hoa trụ cột.
Trần Úy Nhiên nghe thấy vậy mà trợn tròn hai mắt. Nếu như vừa rồi chẳng hề đặt Hạ Nhất Minh ở trong lòng thì lúc này vẻ mặt đã nói lên tất cả suy nghĩ của hắn.
Đối với cường giả cấp bậc như họ thì khả năng khống chế gương mặt và nội tâm đã đạt tới mức độ rất cao. Nhưng tin tức như thế này quả thật khiến người ta khó chấp nhận được nên mới làm cho cao thủ hàng đầu như hắn thất thần như thế. Thậm chí hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
- Khụ khụ! Sư huynh! Hạ trưởng lão đã ngưng tụ thành hình... Không thành hoa trụ cột?
Hai mắt Trần Úy Nhiên chợt lóe lên tinh quang. Đến lúc này, hắn mới thực sự nhồi được vào đầu mấy điều sư huynh nói. Ngưng tụ thành hình và ngưng tụ thành hoa trụ cột là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hoa thành hình mặc dù mạnh nhưng dù sao thì cũng không phải là nguồn gốc. Mà hoa trụ cột thì lại khác. Chỉ cần ngưng xuất được một đóa thì có thể tạo thế cho việc tụ đỉnh.
Hai loại này xét về uy lực hay mức độ khó khăn khi ngưng tụ đều hoàn toàn khác nhau.
Chu Thất Bát nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Không sai! Hạ trưởng lão đã ngưng tụ được hai đóa hoa trụ cột. Hơn nữa trên đường tới đây, nếu không bị người ta phát đám thì có lẽ đã ngưng tụ thành công đóa thứ ba.
Nói đến đây, Chu Thất Bát thở dài một tiếng. Đối với chuyện xảy ra đêm hôm đó, hắn lại có cảm giác tiếc nuối.
Muốn ngưng xuất được đóa hoa trụ cột thứ ba, không chỉ cần có sự cố gắng mà còn phải cần tới may mắn. Cho dù kéo dài bao nhiêu năm cũng chưa chắc có thể ngưng tụ thành công.
Đêm hôm đó, mặc dù Hạ Nhất Minh chiếm được ngũ hành hoàn, hơn nữa biết được một chút chuyện người ta vu oan giá họa. Nhưng với Chu Thất Bát thì nó vẫn không đủ bù lại. Tất nhiên, đó cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng hắn.
Trần Úy Nhiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh không còn sự thờ ơ như trước mà mang theo một chút kính sợ. Đó là cũng là biểu hiện bình thường khi đối mặt với cường giả.
"Hanh hanh hanh..."
Con bảo trư không nhịn được hừ vài tiếng, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Cái mũi của nó run run như muốn đánh hơi gì đó.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi:
- Nó muốn làm gì thế?
Nếu là một con linh thú khác, Hạ Nhất Minh chắc chắn không dám để cho nó nghênh ngang đi quanh mình thế này. Nhưng con bảo trư này lại không hề có sát ý nên hắn cũng cứ để nguyên.
- Hạ trưởng lão! Bảo trư nói trên người ngươi có thiên địa chí bảo, muốn xem một chút. - Trần Úy Nhiên bất đắc dĩ mở miệng.
Tính cách của bảo trư, tất cả những người trên Thiên Trì sơn đều biết. Nhưng đám người Hạ Nhất Minh chỉ là khách. Vừa thấy mặt đã đòi xem bảo vật, khiến cho hắn cảm thấy khó nói.
Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra điều gì đó, tháo cái túi da đeo bên vai xuống. Sau đó lấy ngũ hành hoàn ra.
Hắn vừa đặt ngũ hành hoàn trên mặt đất, con bảo trư liền nhào tới đưa mũi ngửi ngửi. Có điều, nó lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, không hài lòng cho lắm.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn thừa biết con bảo trư đang nhìn chăm chú vào ngực mình.
Nơi đó không chỉ có một chiếc giới chỉ mà còn có cả một khối đá sinh lực.
Hắn có cảm giác con bảo trư chú ý tới đá sinh lực. Nhưng lúc này đang có Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên đứng đây, Hạ Nhất Minh không thể lấy ra hai vật này được.
Trong lúc hắn đang băn khoăn, con bảo trư chợt nghếch mũi, nhảy dựng lên lao thẳng ra phía sau mọi người. Cả đám đều ngơ ngác không hiểu gì hết.
Mới vừa rồi, con linh thú còn tò mò với ngũ hành hoàn và thứ gì đó trước ngực Hạ Nhất Minh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã chạy đi. Sự thay đổi đó khiến cho người khác không thể hiểu được.
Hạ Nhất Minh chợt nghĩ tới một điều gì đó. Hắn thầm than không ổn. Vẫy tay một cái, ngũ hành hoàn đang nằm trên mặt đất chợt bay về tay của hắn.
Cùng lúc đó, thân hình Hạ Nhất Minh giống như điện xẹt, đuổi theo bảo trư. Cùng với hắn, Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên đều có động tác tương tự. Vu Hi Thần thì chậm hơn một chút. Còn đám đệ tử Hoành Sơn thì vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau, chưa hiểu chuyện gì.
Thoáng cái mấy người Hạ Nhất Minh đã vọt ra sau mọi người. Hắn thở ra một hơi, nét mặt dở khóc, dở cười. Mấy người còn lại đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh càng há hốc miệng, không nói nên lời.
Lúc này, bên cạnh cây đại thụ, Bách Linh Bát lạnh lùng đứng đó. Còn con bảo trư đã nhảy lên người hắn. Hai chân trước của nó bám chắc trên vai Bách Linh Bát, không chịu buông ra.
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay