CHƯƠNG 395: SUY ĐOÁN.
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 1903 chữ
- 2019-09-05 10:10:14
Hác Đồng tôn giả luyện chế thành công Trú Nhan đan đã đi vào trong tháp. Không cần hỏi cũng biết, lão đi báo tin mừng cho Tông chủ đại nhân. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã luyện chế thành công Trú Nhan đan, cho dù là Hác Đồng tôn giả cũng không thể ngờ được. Nét mặt vui mừng của lão cũng khiến cho Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch có cảm giác vui lây.
- Hạ huynh! Ngươi định nghiên cứu luyện đạt thuật hay sao? - Kim Chiến Dịch thấp giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh liếm môi, nói:
- Luyện đan thuật quả thực rất thú vị. Tiểu đệ muốn thử một chút.
Kim Chiến Dịch hơi lắc đầu. Hắn ở chung với Hạ Nhất Minh mấy tháng đã biết một khi người này quyết định chuyện gì rất khó làm cho hắn chuyển ý. Có điều, điểm này cũng là bệnh chung của sự thành công. Nếu không có sự kiên trì như thế thì làm sao tạo ra được thành tựu chói mắt.
Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch cố gắng dùng hết tâm sức để nói:
- Hạ huynh! Nếu ngươi muốn nghiên cứu luyện đan thuật ta cũng không phản đối. Nhưng ta có một đề nghi, hy vọng ngươi có thể chấp nhận.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Kim huynh cứ nói.
Kim Chiến Dịch dừng bước nghiêm nghị nhìn Hạ Nhất Minh:
- Đề nghị của ta chính là sau khi ngươi trở thành tôn giả hãy nghiên cứu luyện đan thuật. Còn bây giờ, ngươi hãy dồn hết sức cho võ đạo đi đã.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự ân cần của hắn liền nghiêm mặt nói:
- Kim huynh yên tâm! Tiểu đệ sẽ không bỏ gốc lấy ngọn đâu. Trước khi đạt tới tôn giả, ta sẽ không phân tâm cho chuyện khác.
Kim Chiến Dịch lúc này mới tươi cười, nói:
- Ngươi có thể nhớ những lời này là tốt rồi.
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai đi về chỗ ở cùa mình.
Hạ Nhất Minh tới trước cửa phòng liền ngừng lại, nói:
- Kim huynh! Vừa rồi trong lúc luyện đan ta chợt có chút lĩnh ngộ nên muốn bế quan tìm hiểu một chút.
Kim Chiến Dịch giật mình, ánh mắt hâm mộ nói:
- Hạ huynh! Ngươi cứ tập trung tu luyện đi. Ta sẽ canh chừng cho ngươi.
Hạ Nhất Minh cám ơn rồi đi vào phòng của mình. Sau khi bước vào trong phòng, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, thay bằng sự kích động lúc trước.
Cho đến tận lúc này, hắn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng hắn cũng biết nếu là một người khác chỉ sợ còn kích động hơn mình rất nhiều.
Sờ sờ phương tiện dùng để liên lạc mà Bách Linh Bát đưa cho, Hạ Nhất Minh kêu lên:
- Bách huynh! Ta có việc muốn nhờ. Nhanh lên nhé.
Hắn ngồi xuống hít sâu một hơi rồi lại thở ra. Mỗi một hơi của hắn đều rất dài. Cho dù là hít hay thở cũng đều hết sức rõ ràng, kèm theo cả chân khí. Dưới tác dụng của chân khí cho dù là căn phòng cũng hơi có chút run run.
Kim Chiến Dịch ngồi trong căn phòng đối diện hơi nhíu mày lại. Mặc dù hắn cũng chẳng có ý định giỏng tai lên mà nghe, nhưng tiếng hô hấp nặng nề như thế chẳng khác nào tiếng sấm vọng vào tai, không nghe cũng khó.
Kim Chiến Dịch thầm nghĩ công pháp đó quả là quái dị. Sau đó, hắn cố nhớ xem có loại công pháp nào như vậy không. Tuy nhiên, với kinh nghiệm trăm năm tu hành hắn vẫn không thể nhận ra đó là loại công pháp gì. Nghe kỹ một lúc, cuối cùng hắn đành chịu thua.
Lắc đầu, Kim Chiến Dịch thở dài một hơi. Trong lòng không thể nhìn thấu đối với vị cường giả tam hoa trẻ tuổi.
Tuy nhiên, cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được Hạ Nhất Minh hít thở như thể chỉ nhằm mục đích bình tĩnh lại. Nếu hắn mà biết điều này chắc sẽ hộc máu vì tức.
Cũng chẳng ai có thể ngờ được với tu vi của Hạ Nhất Minh vào lúc này mà vẫn phải dùng tới phương pháp đó để bình tĩnh. Điều này chưa nói tới cao thủ cảnh giới tam hoa như Hạ Nhất Minh, mà chỉ cần là cường giả tiên thiên cũng gần như không có chuyện đó.
Trải qua một khoảng thời gian, Hạ Nhất Minh dần bĩnh tĩnh lại. Tiếng hít thở của hắn cũng trở nên điều hòa hơn, không còn như lúc đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, từ khe cửa một dòng chất lỏng lặng lẽ chảy vào trong phòng. Sau đó, đám chất lỏng từ từ biến thành Bách Linh Bát.
Đối với cách xuất hiện đặc biệt của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa.
Hắn mỉm cười, đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Bách huynh! Ta có việc phải đi, ngươi thay ta một chút.
Bách Linh Bát im lặng gật đầu. Trên người hắn vặn vẹo một chút, chỉ trong nháy mắt đã biến thành Hạ Nhất Minh.
Quá trình biến hóa của hắn, chẳng hề có chút miễn cưỡng. Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không nhận thấy có gì khác biệt.
- Tốt nhất là ngươi nên mang bảo trư đi theo. Vừa rồi nó rất tức giận. - Bách Linh Bát nói.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Vì sao nó lại cáu?
- Bởi vì ta phải đi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ phải gật đầu. Bách Linh Bát và bảo trư quan hệ thật sự là quá tốt. Nếu không nó cũng chẳng theo từ Thiên Trì sơn tới đây. Con tiểu gia hỏa này vừa có sự may mắn lại vừa mang đến rất nhiều phiền phức.
- Nó đang ở đâu? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Bách Linh Bát chỉ rõ địa điểm của cái sơn cốc nằm bên ngoài thành. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng không hiểu tại sao cả hai lại chọn chỗ đó để ở. Nhưng hắn cũng chẳng thèm thắc mắc.
Nhỏ giọng dặn dò vài câu, thân thể Hạ Nhất Minh hơi động một chút đã được bao phủ trong một đám mây mù. Sau đó, hắn chẳng hề phát ra một tiếng động chui vào lòng đất.
Phương pháp hắn và Bách Linh Bát dùng để ra vào thành hoàn toàn giống nhau.
Mặc dù cao thủ trong Linh Tiêu bảo điện rất nhiều nhưng có thể cảm nhận được tình hình dưới đất là rất ít. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh lại được bao phủ trong mây mù nên nếu không nắm được thì quả thật chẳng mấy người có thể phát hiện ra.
Sau khi rời xa ngôi thành, Hạ Nhất Minh chui lên, xác định phương hướng rồi nhanh chóng tìm tới cái động mà Bách Linh Bát đã chỉ.
Hắn còn chưa đặt chân vào trong động đã có một đạo bạch quang vọt tới. Tốc độ của luồng sáng trắng cực nhanh, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, bảo trư đã bám lên vai hắn, miệng lầm bầm cái gì đó.
Hạ Nhất Minh đau đầu, nói:
- Bảo trư! Ta không phải là Bách Linh Bát, ngươi xuống đi đã.
"Hanh hanh hanh..."
Hạ Nhất Minh nhíu mày, có trời mới biết được nó muốn nói cái gì. Hắn lắc đầu, nhấc nó xuống chẳng thèm quan tâm tới việc cái mũi thô của nó đang tỏ vẻ không đồng ý.
Phong chi lực nhanh chóng tản ra, tốc độ của Hạ Nhất Minh đã đạt tới cực điểm. - http://.com
Ngoại trừ cái đêm chạy trối chết ra, Hạ Nhất Minh chưa bao giờ sử dụng tới tốc độ như thế này. Nhưng bây giờ, trong lòng hắn như có lửa đốt khiến cho người hắn nóng rực. Nếu không tìm cách để phát tiết chỉ sợ hắn sẽ bị nổ tung ngay lập tức.
Mặc dù Hạ Nhất Minh đã gần như dùng hết chân khí lúc ở trong phòng luyện đan. Nhưng qua một thời gian nghỉ ngơi, hắn cũng hồi phục lại được một nửa.
Trong quá trình chạy, một tay Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, tay kia cầm một viên đá trắng nhanh chóng bổ sung năng lượng.
Ánh nắng từ từ biến mất, vầng mặt trời chói chang chầm chậm chui xuống phía chân trời.
Hạ Nhất Minh liền ngừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh. Chẳng biết đã chạy trong bao lâu nhưng hắn biết vị trí này rất xa Linh Tiêu bảo điện. Ngay cả tòa tháp cao lớn cũng không nhìn thấy đâu.
Cảm nhận chân khí trong người, Hạ Nhất Minh cảm thấy rất hài lòng.
Dốc hết sức để chạy nhưng chân khí lại chẳng hề tiêu hao mà còn có thể từ từ bổ sung tới trạng thái cao nhất. Trên thế giới này, ngoại trừ hắn ra, những người có thể làm được như thế cũng không có nhiều.
Cất viên đá trắng vào trong người, Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi này hoàn toàn là một cái sơn cốc hoang vu không có bóng người. Đối với hắn, vị trí này quả thật quá tốt.
Bên cạnh hắn chợt vang lên mấy tiếng kêu "Hanh hanh". Hạ Nhất Minh quay đầu lại thấy con bảo trư đang giương đôi mắt giảo hoạt nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, cảm nhận được Hạ Nhất Minh có điểm khác lạ nên con bảo trư thôi không phản kháng nữa. Đến khi hắn ngừng lại mới nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng.
Hạ Nhất Minh không cười nổi, thả con bảo trư xuống, xoa nhẹ đầu nó, nói:
- Tiểu tử kia! Hôm nay cho ngươi xem một thứ rất hay.
Hiểu được lời nói của Hạ Nhất Minh, ánh mắt con bảo trư sáng lên. Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng: chẳng trách mà lão tổ tông của Thiên Trì sơn lạ yêu quý nó đến thế. Một con linh thú như vậy cho dù bất kỳ ai cũng phải thích.
Tất nhiên là ngoại trừ Dược đạo nhân. Ánh mắt của lão ta nhìn bảo trư chẳng khác gì một viên tiên thiên kim đan.
Mở cúc áo ngực, Hạ Nhất Minh tháo cái giới chỉ trên cổ xuống. Bàn tay hắn cầm chặt cái giới chỉ, trong lòng hơi có chút ngập ngừng. Chính vì hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nếu như không đạt được như mong đợi thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng chán nản.
"Hanh hanh hanh..."
Con bảo trư phát ra mấy tiếng thúc dục. Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, đem chân khí quán nhập vào trong giới chỉ.
Sau khi được chân khí tràn vào, không gian tối om chợt xuất hiện trước mắt hắn.
Con bảo trư cũng biết thứ này là một loại bảo vật. Hai con mắt đen nhánh của nó nhìn chằm chằm vào trong không gian đó.
Hạ Nhất Minh thò tay vào từ từ lấy ra một cái đồ vật.
Hai mắt con bảo trư sáng ngời. Nó nhanh chóng nhào tới, hai chân trước ôm chặt lấy vật đó như tuyên bố với mọi người rằng vật này là của nó.
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay