CHƯƠNG 404: KHUYẾN CÁO.


Ở phía tây của thảo nguyên trung tâm có một ngôi thành lớn được xây từ mấy ngàn năm trước. Trải qua bao lần xây dựng, tu bổ, rồi tới thời Đại Thân thì được gọi là Trấn Kim thành.
Ngôi thành này chính là vị trí mà quân đội của Đại Thân đồn trú để tạo ra một phòng tuyến, ngăn cản đại quân của phương Tây.
Xung quanh Trấn Kim thành còn có mười ngôi thành nhỏ chắn lấybình nguyên và lối vào phương Đông. Nếu đại quân phương Tây muốn đi qua, bọn họ bắt buộc phải hạ toàn bộ số thành này.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện như thế không có khả năng xảy ra.
Trên thế giới này, chỉ cần vũ lực hàng đầu của hai bên không có gì thay đổi thì muốn đối phương bị diệt vong là chuyện rất khó.
Có điều, cứ hơn mười năm, hai bên nhất định sẽ xảy ra một trận đại chiến. Trận chiến này có thể do bất cứ bên nào phát động, còn phe kia thì bắt buộc phải chiến. Cũng có đôi khi cả hai bên quốc lực đều mạnh nên cùng khơi mào, đánh một trận.
Việc này giống như cả hai quốc gia đều bị yểm bùa, cho dù thế nào cũng không tránh khỏi xung đột.
Bên trong Trấn Kim thành có một tòa phủ đệ xa hoa. Đó cũng không phải là nơi ở của Thống soái Tây chinh.
Nơi này chính là chỗ ở của phó Thống soái Vũ Vô Thường.
Mặc dù hắn là phó Thống soái của đại quân chinh Tây, nhưng lại có thân phận đặc biệt, không bị người nào khống chế. Tất cả mọi người chỉ biết hắn mang danh phó Thống soái, ở đây hưởng thụ, chơi đùa, không hề có vị tướng quân nào đến, mà cũng chẳng hề tham gia quân vụ.
Tất nhiên, nếu hắn mang họ Vũ thì đó chính là họ của hoàng thất đương triều. Có thể hắn chính là người do hoàng tộc phái tới giám thị Thống soái.
Có điều, người biết được lại lịch của hắn cũng không nhiều lắm. Nhưng trong số người biết hiển nhiên là có Ngụy Tông Tân. Mà Ngụy Tông Tân biết được thì Kim Chiến Dịch cũng biết là điều hiển nhiên.
Khi Kim Chiến Dịch đưa Hạ Nhất Minh tới ngôi nhà đó, Ngụy Tông Tân và Vũ Vô Thường đã chờ từ lâu.
- Kim sư đệ! Sao giờ này ngươi mới tới? - Ngụy Tông Tân oán giận nói.
Kim Chiến Dịch cười hả hả, nói:
- Đại sư huynh! Ngươi tới trước được hưởng rượu ngon, thịt ngọt. Hai chúng ta ở bên thèm khát như vậy nên để sau khi các ngươi xong tiệc liền tới ngay.
Nói xong, hắn xoay người, vái chào Vũ Vô Thường một cái, nói:
- Vũ huynh! Mười năm không gặp.
Vũ Vô Thường đáp lễ, thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh! Lần đầu ta gặp mặt thì ngươi mới bước chân vào Nhất đường thiên. Chẳng ngờ mới hơn mười năm, tu vi của ngươi đã tăng đến mức độ như vậy, chẳng hề kém Ngụy huynh và lão phu.
Hạ Nhất Minh thản nhiên đứng cạnh, nhưng trong lòng hơi rùng mình. Ánh mắt nhìn hắn thêm phần cảnh giác.
Khi mới nhìn, Hạ Nhất Minh cảm giác người này có chút không đơn giản. Nhưng chẳng ngờ hắn lại đem bản thân so sánh cùng với Kim Chiến Dịch và Ngụy Tông Tân.
Đến lúc này hắn mới hiểu, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Vũ huynh! Ta giới thiệu với ngươi một người. - Hắn chỉ vào Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị này đến từ Thiên Trì Tây Bắc, tên là Hạ Nhất Minh. Thiên phú của hắn trên con đường tu luyện được trời cao ưu đãi, khiến cả tiểu đệ cũng phải thèm khát.
Vũ Vô Thường cười tủm tỉm. Ánh mắt chợt sáng ngời, kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị này chính là người liên thủ với ngươi đánh với Kỳ Liên song ma?
Khi hắn nói tới Kỳ Liên song ma, thái độ có phần coi trọng. Hạ Nhất Minh hiểu ngay, giữa gã và Kỳ Liên song mà có vấn đề gì đó. Những chỉ cần thấy hắn cùng với Ngụy Tông Tân có mối quan hệ hợp với nhau thì Hạ Nhất Minh cũng đoán được một chút duyên cớ.
Hạ Nhất Minh vái hắn một cái thật sâu, nói:
- Bái kiến Vũ huynh.
Vũ Vô Thường vội tiến lên hai bước, cuống quýt khoát tay, nói:
- Không dám! Không dám! Hạ huynh quá khách khí.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống. Ánh mắt Vũ Vô Thường nhìn Hạ Nhất Minh một chút, có phần hơi do dự.
Ngụy Tông Tân lắc đầu, nói:
- Vũ huynh! Ngươi không cần phải đoán. Ta cam đoan với ngươi, năm nay hắn vừa tròn hai mươi tuổi.
Vũ Vô Thường cứng người, nhìn sâu vào mắt Hạ Nhất Minh nói:
- Thì ra lời đồn vẫn chưa phóng đại. Đúng là lão phu đã coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
Ngụy Tông Tân cười khổ, nói:
- Không phải ngươi coi thường anh hùng trong thiên hạ, mà là chẳng ai nghĩ trên thế gian này lại có một người như thế. - http://.com
Hạ Nhất Minh biết hai người đang nói tới tuổi của mình. Nhưng bản thân cũng đã quá quen với việc đó.
Cho dù là Hác Đồng tôn giả cũng phải tấm tắc, ngạc nhiên chưa cần nói tới người khác.
Hắn ngồi trong cái ghế thái sư, hai tay để lên thành ghế, im lặng. Nhìn sự trầm ổn đó chỉ sợ mọi người cũng chẳng nghĩ tới tuổi thật của hắn.
Sau khi biểu hiện sự kinh ngạc và kính nể của mình xong, Vũ Vô Thường cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
Hắn quay đầu lại, nói:
- Kim huynh! Lần này lão phu cố tình ra ngoài thành đón là có chuyện muốn nói. May là ngươi đi qua chỗ này, nếu mạo muội tiến tới mấy thành thị nơi tiền tuyến thì chính là lão phu có tội.
Kim Chiến Dịch kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngụy Tông Tân. Chỉ thấy lão cũng ngơ ngác, nên trong lòng cũng không hiểu tại sao.
- Vũ huynh! Thành thị ở tiền tuyến làm sao? Chẳng lẽ cao thủ phương Tây khai chiến? - Kim Chiến Dịch không hiểu, hỏi.
Vũ Vô Thường lắc đầu, nói:
- Kim huynh! Bọn họ có khai chiến hay không ta không biết. Nhưng ta có thể xác định một vấn đề đó là nếu ngươi xuất hiện ở đó thì chắc chắn bọn họ sẽ dùng hết cách để giết.
Kim Chiến Dịch giật mình, hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì đó chính là cách để hai bên xảy ra đại chiến. - Vũ Vô Thường chậm rãi nói.
Kim Chiến Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói hươu nói vượn. Bọn chúng đã chủ động khiêu chiến thì... - Hắn đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh có chút kiêng kỵ.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. Hắn hết sức tò mò đối với trận đánh lịch sử, cứ mười năm diễn ra một lần của hai bên. Hôm nay, nghe Kim Chiến Dịch nói thì hình như trong đó có điều gì huyền bí.
Nhớ tới lúc trước, khi bọn họ chuẩn bị đi tới Đại Thân thì được tin phương Tây chuẩn bị quân đội. Lúc đó, Kim Chiến Dịch chẳng hề lo lắng mà còn có chút hăng hái.
Chuyện này hoàn toàn không bình thường chút nào.
Ngụy Tông Tân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Vũ huynh! Tại sao ngươi phải nói như vậy với Kim sư đệ?
Vũ Vô Thường vội vã xua tay, nói:
- Ngụy huynh đừng có hiểu lầm. Không phải ta mà là người phương Tây nói. Bọn họ chỉ trích ngươi xâm nhập phương Tây, giết chết nhiều vị thánh kỵ sĩ. Hơn hữa còn đem nguyên nhân cuộc chiến đổ lỗi lên đầu ngươi.
Ngụy Tông Tân và Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, Ngụy Tông Tân nổi giận nói:
- Nói hươu nói vượn.
Vũ Vô Thường cười khổ một tiếng, nói:
- Cho dù thế nào thì bọn họ đã đưa ra phần thưởng với ngươi ở công hội thích khách với giá cực cao. Chỉ cần người nào có thể giết chết ngươi thì cánh cửa giáo đường sẽ mở rộng để cho bọn họ vào Thánh Thủy trì một lần. - Vũ Vô Thường nghiêm túc, nói tiếp:
- Lời hứa hẹn của bọn họ không chỉ giới hạn đối với cường giả phương Tây. Bất kỳ cường giả nào trên thế giới này cũng đều được chấp nhận.
Nét mặt Ngụy Tông Tân nhất thời trở nên khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mấy lão bất tử phương Tây này bị điên rồi hay sao? Đưa ra điều kiện như thế chẳng lẽ định phá bỏ cơ hội của Kim sư đệ hay sao chứ?
Vũ Vô Thường gật đầu. Hắn cười hắc hắc, nói:
- Lão phu tọa trấn ở đây mười năm, quan hệ với bọn chúng cũng nhiều. Nhưng theo ta thấy không thể trách được bọn họ. Có trách thì trách thiên phú của Kim sư đệ quá cao, tiềm lực quá lớn. Vì thế khiến cho bọn chúng sợ, trăm năm sau sẽ xuất hiện một vị cường giả hàng đầu thì càng khó khăn hơn.
Lời nói của hắn có kèm theo một chút hả hê. Sau đó, hắn cố tình nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh! Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi lại:
- Ta phải cẩn thận cái gì?
Vũ Vô Thường nghiêm mặt, nói:
- Nếu để cho mấy lão già phương Tây biết được ngươi tới đây, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Ngụy Tông Tân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Vũ huynh yên tâm! Chuyện liên quan tới Hạ huynh, chúng ta vẫn chưa truyền ra ngoài. Người phương Tây cũng không có khả năng biết được tuổi thật của Hạ huynh.
Hạ Nhất Minh hơi cau mày lại. Hắn thầm nghĩ, nếu Linh Tiêu bảo điện vẫn chưa truyền ra thì làm sao Vũ Vô Thường lại biết được. Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn để ở trong lòng.
Kim Chiến Dịch vung tay lên, nói:
- Đa tạ Vũ huynh nhắc nhở. Nhưng Kim mỗ đã tới đây cũng muốn gặp cao thủ trong thiên hạ. Nếu có thể gặp được đối thủ thích hợp thì đúng là cầu còn chẳng được.
Vũ Vô Thường nhăn mặt nói:
- Kim huynh! Lần này, ngươi không chỉ đối mặt với thích khách của phương Tây mà còn có cao thủ đến từ Hoàng Tuyền môn nữa đấy.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nói:
- Vũ huynh! Bọn họ chỉ cần một câu nói mà có nhiều người bỏ sức như vậy hay sao?
Vũ Vô Thường thở dài một tiếng, nói:
- Hạ huynh! Giải thưởng bọn họ đưa ra quá cao. Chỉ cần là người tu luyện võ đạo sẽ khó tránh khỏi sự hấp dẫn. Hơn nữa, phong cách của người phương Tây mặc dù có thể coi là cực đoan, nhưng rất coi trọng danh dự. Một khi đã hứa chuyện gì thì không hề thay đổi.
Hạ Nhất Minh nhất thời im lặng. Như vậy, việc chấp nhận cao thủ trên khắp thiên hạ, đúng là mấy lão già phương Tây này đã bỏ ra khá nhiều vốn liếng.
Kim Chiến Dịch rũ tay áo xuống, nghiêm nghị nói:
- Vũ huynh! Việc này không cần nói nữa. Tiểu đệ tự có chủ trương. Nhưng lần này tới đây, tiểu đệ lại có việc muốn nhờ.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.