Chương 132: Vị khách thần bí



Dạo này cậu không hay đến nhà, bà nội vẫn nhắc cậu mãi đấy.


Trên đường, Thần Hi nhàn nhạt nói:
Bà còn cứ hỏi có phải tính tìn8h tớ lạnh nhạt quá, làm sai chuyện gì chọc giận cậu rồi không?



Ha ha, bà nội đáng yêu quá.

Lý Hạo gãi đầu, không ngờ Thần Hi lại nhận thua ngay như vậy.

Nếu cậu không hơn tớ thì sao đáng để tớ thích chứ?

Nhìn vẻ lúng túng của Lý Hạo, Thần Hi khẽ cười thành tiếng, bổ sung.
Lý Hạo lần thứ hai ngẩn người.
Ai bảo từ nhỏ Thần Hi đã sống sâu trong núi Chung Nam, không biết nói chuyện chứ?
Ai bảo hả?

Lý Hạo và Thần Hi cũng ở đây à?

Lưu Tranh cười nói:
Bài thi chẩn đoán y học cơ sở sáng nay là do thầy ra, cảm thấy độ khó thế nào?

Trình độ Trung y của Lý Hạo và Thần Hi vượt trên sinh viên bình thường, nếu họ cảm thấy bài thi này khó thì tỉ lệ đạt yêu cầu của môn Cơ sở Chẩn đoán Trung y lần này sợ là đáng phải lo ngại.

Kẹt...

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lưu Tranh cầm một xấp bài thi dày từ bên ngoài đi vào.
Năm đó Lưu Tranh cũng là học trò trên danh nghĩa của cụ Thần Dục. Khi cụ Thần Dục tới trường cũng có cất nhắc Lưu Tranh và điều thầy đến cùng phòng làm việc với mình.

Chắc độ khó bài thi cũng tạm ổn, nhưng đề hơi dài, lúc em làm xong cũng chỉ còn năm phút nữa là hết giờ, chắc hẳn phần lớn các bạn đều không làm xong.

Thần Hi mím môi nói.

Em cũng tạm.

Thấy Lý Hạo và Thần Hi gật đầu, Lưu Tranh cũng có hơi chờ mong, liền vội vàng bỏ bài thi lên bàn, miệt mài tìm ra bài thi của hai người trong chồng bài làm.

Cậu nghĩ điểm ai cao hơn?

Lý Hạo và Thần Hi ngồi trên ghế dài, nhìn Lưu Tranh và cụ Thần Dục chia nhau chấm bài, hứng thú hỏi nhau.
Lý Hạo hơi khom người với Thần Dục. Tuy thực ra ông cụ cũng không dạy cho cậu được bao nhiêu, nhưng Lý Hạo vẫn rất kính trọng ông, hơn nữa việc ông cụ nhờ cậu vực dậy Trung y luôn được cậu cất giữ trong lòng.

Bận việc Ngưng Chân Lộ à?

Ông cụ Thần Dục vuốt râu cười:
Gần đây ta cũng có vài việc phải làm nên cũng không hay tới trường.

Tuy trong cuộc sống5 của cậu cũng thêm nhiều kẻ tiểu nhân khiến người ta ghê tởm cùng rắc rối lũ lượt kéo đến như Vương Doãn, Lã Tư Viễn, Hoa Lăng Đồng, nhưng mỗi khi đối diện với những người thân thiết ấy, họ luôn có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cậu.
Tuy đã kết thúc bài kiểm tra buổi sáng, nhưng còn chưa đến giờ tan tầm buổi trưa nên Lý Hạo và Thần Hi đến phòng làm việc của cụ Thần Dục trước, đợi cụ tan làm thì cùng nhau quay về.
Đến phòng làm việc, cụ Thần Dục đang tưới hoa. Có thể thấy được từ trong xương cốt ông cụ chính là một người yêu thiên nhiên, trong phòng làm việc cũng trang trí một ít hoa cỏ, nhìn rất có sức sống.
Thế này mà còn bảo là không biết nói chuyện?
Lái lụa thế này cơ mà?
Lời tỏ tình bất ngờ như thế thật sự khiến người ta không chống đỡ nổi!
Lý Hạo nghe xong bật cười3, trong lòng hơi cảm động.
Thành phố Minh Châu này quá rộng lớn, đến mức qua bao thời gian cậu vẫn cảm thấy không tìm được vị t9rí của mình, không nhìn thấy sự tồn tại của mình.
Nhưng hiện giờ, ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng, cậu có nhà thầy Thần Dục,6 có hồng nhan tri kỷ như Tả Phi Phi, Trác Yến Vũ, còn có một người chị thân hơn cả chị ruột Liễu Ngọc Oanh.

Ha ha, được rồi, đến giờ rồi, đi thôi, về nhà ăn cơm.

Ông cụ Thần Dục cầm túi công văn của mình đứng dậy khỏi ghế, trước khi ra cửa vỗ vai Lý Hạo, nói:
Đợi về nhà lại cho con gặp một người.


Ai vậy ạ?


A, tới rồi à?

Cụ Thần Dục nhìn Lý Hạo và Thần Hi đi vào, bỏ bình nước trong tay xuống, cười nói:
Vừa mới quay về trường học, nhiều ngày rồi đống hoa cỏ này của ta không ai chăm sóc.


Dạo này con cũng tương đối nhiều việc, hình như thầy cũng rất bận, rất lâu rồi con không đến thăm thầy, việc này là con không đúng.

Lưu Tranh cười gượng:
Không biết thằng nhóc này học ở đâu ra, biến thái quá thể.

Lúc coi thi, Lưu Tranh đã biết tốc độ làm bài của Lý Hạo, bây giờ lại thêm tỷ lệ chính xác khủng khiếp thế này, khó trách thầy là giáo sư đại học mà vẫ dùng từ
biến thái
để đánh giá Lý Hạo.

Thần Hi cũng không tệ, cũng điểm tối đa.

Lý Hạo nhún vai.
Chắc chắn trong lúc coi thi Lưu Tranh đã thấy được năng lực của cậu, chưa tới một tiếng đồng hồ đã làm xong hết.

Ha ha, còn một lúc nữa mới đến giờ tan làm, hay là rút bài thi của hai đứa ra chấm trước xem ai làm tốt hơn?

Nếu không phải Thần Dục và Lưu Tranh còn ở đây, Lý Hạo thực sự muốn ôm chầm lấy Thần Hi hôn ngấu nghiến một hồi!
Nửa tiếng sau, Thần Dục và Lưu Tranh cùng chấm bài xong. Sau khi trao đổi ý kiến một lát, hai người bỏ bài thi trong tay xuống.

Lý Hạo, điểm tối đa.


Cậu cao hơn.

Thần Hi liếc cậu, tức giận trả lời.

Ơ...

Ông cụ Thần Dục mỉm cười nói:
Có điều là, tuy về cơ bản, chẩn đoán và kê đơn của con không có vấn đề gì, nhưng kém linh hoạt hơn Lý Hạo một chút. Hơn nữa Tiểu Lưu cũng nói tốc độ làm bài của Lý Hạo nhanh hơn con rất nhiều, nên tuy điểm bằng nhau nhưng tổng kết thì Lý Hạo vẫn nhỉnh hơn.


Vâng.

Thần Hi khẽ gật đầu, dường như không bất ngờ lắm với kết quả này.
Ông cụ Thần Dục cười tủm tỉm đề nghị.
Lý Hạo và Thần Hi liếc mắt nhìn nhau, hai người hiểu ý cùng mỉm cười, dường như thời gian lại quay về cái ngày Thần Hi vừa chuyển vào lớp, Lý Hạo và Thần Hi cùng so tài y thuật.

Được rồi!

Thấy cụ Thần Dục ra vẻ thần bí, Lý Hạo cũng cảm thấy tò mò theo. Lẽ nào người đang đợi cậu ở nhà chính là nguyên nhân ông cụ Thần Dục bận rộn mấy hôm nay?


Ha ha, đợi đến lúc gặp con sẽ biết.


Ông cụ Thần Dục ra vẻ thần bí, mỉm cười nói:
Nhưng vị này cũng là một bậc thầy Trung y rất lợi hại. Hiện nay, tuy y thuật của người ấy không dám nói là độc nhất vô nhị, nhưng tuyệt đối có thể gọi là thế gian hiếm có!



Lợi hại như vậy?


Lý Hạo hơi nhướng mày, cảm giác tò mò càng tăng thêm.

Nói thật, cậu chưa từng nghe thấy cụ Thần Dục tôn sùng ai trong lĩnh vực Trung y như thế!


Y thuật của người đó so với thầy thì thế nào ạ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.