Chương 156: Rải sen ngập dòng sông
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1505 chữ
- 2021-12-31 04:48:26
Niềm vui bất ngờ?
Lý Hạo nôn nao, hôm nay rõ là cậu mời Trác Yến Vũ ăn cơm vì nợ cô ấy, mà sao cô gái nhỏ này lại tự chuẩn b8ị chuyện vui bất ngờ?
Ai làm vậy? Có lòng quá đi!
Cảnh tượng lãng mạn tráng lệ như vậy đã khiến các vị khách khác ở Bán Đảo Kim Than chú ý, không ít người đứng lên, nhìn mặt sông ngày càng nhiều đèn hoa sen hơn, các cô gái đều kích động sáng rực mắt, hô hào lãng mạn lãng mạn quá.
Sao nào? Đẹp không?
Trác Yến Vũ nhìn Lý Hạo trợn mắt há mồm, cười tủm tỉm:
Chuẩn bị vchoì anh đó.
Lý Hạo nhìn Trác Yến Vũ trước mặt bằng vẻ mặt phức tạp, trong lòng cười khổ không ngừng.
Đối phương là con gái mà lại có lòng chuẩn bị như thế, nói cậu không cảm động là sai hoàn toàn, nếu nói cậu không thích Trác Yến Vũ chút nào, thì cũng chỉ là giả dối, nhưng nếu muốn cậu đáp lại, Lý Hạo lại cảm thấy mỗi chữ nặng tựa ngàn quân, không sao mở miệng được.
Trác Yến Vũ đứng trên bàn thoáng liếc nhìn bốn phía, nhận ra họ đã thành tiêu điểm của đám đông, từ trên cao nhìn xuống Lý Hạo đang cúi đầu, còn la to hơn vừa nãy.
Lý Hạo!
Anh...
Bốn tiếng vang vọng khắp bầu trời đêm, dường như đã theo gió sông bay lên tận chín tầng mây.
Có thể nói như này, ngoảnh đầu nhìn thấy năm người, thì ít nhất ba người là con nhà giàu hoặc con nhà quan, còn lại chắc chắn là một đại gia và một ông quan lớn.
Đồ ăn ở Bán Đảo Kim Than chế biến ngon vô cùng. Tám giờ rưỡi, sông Hoành Phố ngập tràn ánh sáng từ những chiếc du thuyền, tiếng nhạc du dương như lời thì thầm của cặp tình nhân vang nhẹ nhàng bên tai, âm nhạc lả lướt, hút hồn không đâu bằng.
Vị trí Trác Yến Vũ chọn có thể nói là tầm nhìn đẹp nhất để ngắm sông, một chiếc thuyền hoa lướt dọc bờ sông, ánh trăng như tiếng hát róc rách chiếu xuống dòng sông như đom đóm, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng hô hào cười đùa vui vẻ của người trên sông, hết thảy đẹp tựa như tranh vẽ. Bạn thưởng thức tranh, nhưng trong mắt người khác, bạn cũng là người trong tranh.
Sắp tới rồi.
Hứ! Chỉ biết tiền, tục quá đi!
Trác Yến Vũ liếc nhìn cậu, cười trêu:
Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch của anh kiếm được không ít ý? Còn muốn tiền à?
Lý Hạo cười giễu một tiếng, cũng gắp một miếng đồ ăn, nếu không biết giải quyết ra sao thì cứ vùi đầu ăn nhiều vào.
Chuyện làm ăn ở Bán Đảo Kim Than buổi tối luôn phát đạt, chi phí cho buổi tối ở nơi này những ông chủ nhỏ ở Minh Châu chắc chắn không thể chi được, tới đây đều là kẻ không đơn giản.
Lòng cậu thật sự rung động quá trời!
Vẫn may, vẫn may cô ấy là con gái, chứ không sự lãng mạn như này, nếu là trai thì không phải phụ nữ theo cô ấy hết sạch sao?
Đêm nay cô mặc một chiếc váy ngắn, cô đứng trên ghế, Lý Hạo ngồi dưới ghế, tầm mắt vừa khéo dừng ở đôi đùi dài trắng như ngọc, chốc lát Lý Hạo thấy bụng mình khô nóng.
Đẹp hay không đẹp, nhìn chân kìa.
Lý Hạo bỗng cảm thấy, giải quyết chuyện tình cảm còn khó hơn chiến đấu với Hoa Lăng Đồng mấy lần, đúng là bỏ thì thương, vương thì tội, các cụ đúng là không lừa mình.
Tình ái là chi, ngay cả thánh nhân cũng không có đáp án.
Nhưng ngay sau đó, lập tức trong tầm mắt Lý Hạo lại xuất hiện một chiếc đèn hoa sen màu vàng.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc, năm chiếc… vô số chiếc!
Dường như cảm nhận được ánh mắt né tránh của Lý Hạo, Trác Yến Vũ vừa gắp một con tôm lớn vào bát mình, vừa tự nói:
Nếu em thích một người, em nhất định phải nói cho cả thế giới biết.
Có thể được em yêu thương nhất định là người ấy may mắn lắm.
Gom tiền cưới vợ gì, đi theo em, em nuôi anh.
Trác Yến Vũ tự vỗ bộ ngực đang thời dậy thì của mình, phóng khoáng đáp.
Em! Thích! Anh
Em...
Hóa ra là con gái tỏ tình với con trai!
Mạnh mẽ quá đi !
Lý Hạo vội vàng cúi đầu, lại không kìm được mắng thầm trong lòng.
Yêu tinh!
Lý Hạo cũng nhìn theo Tiểu Yến Tử.
Không biết từ khi nào, một chiếc đèn hoa sen màu vàng xuất hiện trên mặt sông, dập dềnh trôi theo dòng nước dịu dàng, rất hút mắt.
Đồng thời, có một vấn đề dấy lên trong đầu mọi người.
Rốt cuộc là thiếu gia nhà ai lãng mạn như vậy, nghĩ ra cách này lấy lòng bạn gái mình?
Quá... rung động.
Lý Hạo nhìn Trác Yến Vũ, kinh ngạc gật đầu.
Lý Hạo cười, không đáp hay bóng gió gì về lời của Trác Yến Vũ.
Ý của Trác Yến Vũ với Lý Hạo từ đầu đến giờ ngày càng thẳng thắn rồi, nhưng Lý Hạo cũng đau đầu quá, sao có cảm giác mình như là Đường Tăng trong Tây Du Ký vậy, thế nào lại nổi tiếng rồi đi đến đâu cũng có nữ yêu quái thầm thương trộm nhớ?
Gì? Bạn nói mấy người Trác Yến Vũ không phải yêu quái à?
Vừa xinh đẹp, có bản lĩnh, người này còn xảo trá hơn người kia, hơn nữa còn sexy, không phải yêu quái thì ai là yêu quái?
Có thể có được nụ cười của cô gái xinh đ5ẹp, thanh thuần như vậy, cậu làm kẻ ngốc thì có làm sao?
Giờ này Lý Hạo bỗng cảm thấy, cuộc sống không hoàn toàn là những âm mưu thâm hiểm, tranh đấu gay gắt trên thương trường, bình thường có vài việc cũng không cần quá quan tâm tới đáp án cuối cùng. Quá trình
đoán
này, đã là sự hưởng thụ đáng giá nhất.
Tôi cũng đâu phải thầy xem tướng đeo kính râm đi ngoài đường? 6
Nhưng nhìn nụ cười xuất phát từ nội tâm của Trác Yến Vũ, Lý Hạo lại bình ổn.
Yêu tinh dụ người ta phạm tội!
Trác Yến Vũ bỗng hét to một tiếng, ngay lập tức khiến mọi người chú ý.
Ai chê tiền đâu em!
Lý Hạo cười nói:
Anh là cẩu FA, còn phải gom tiền cưới bà chủ về chứ!
Em định tặng anh… chín trăm chín mươi chín lượng vàng à?
Đôi mắt Lý Hạo khẽ chuyển, cười đùa.
Lý Hạo!
Bỗng nhiên, không chờ Lý Hạo kịp phản ứng, Trác Yến Vũ đã đứng bật dậy, thuận đà bò lên ghế dựa!
Chứng kiến một cảnh mạnh mẽ ngang ngược tới vậy, mấy cô cậu thiếu nam thiếu nữ hào hứng hẳn lên, thét chói tai hoan hô, ngay cả một vài vị khách trung tuổi cũng mỉm cười nhìn hai người Lý Hạo, nhã nhặn vỗ tay.
Em đùa ghê thật…
Nhận ra mình đang nhìn chằm chằm Trác Yến Vũ, Lý Hạo vội chột dạ rời mắt.
Sao cậu có thể không biết ý của Trác Yến Vũ?
Rất...
Thích...
Nhưng thầy Thần Dục cũng có ý giao Thần Hi cho cậu, Tả Phi Phi lại có tình nghĩa hợp tác với cậu, chưa kể tới cậu còn chẳng rõ tình cảm của chính mình với thanh mai trúc mã Bành Đình.
Một nhà thơ phương Tây từng nói, ở tuổi hai mươi của mỗi người, đều sẽ có những vấn đề tình cảm rắc rối phức tạp.
Hi hi, em không nói cho anh, anh đoán trước đi.
Trác Yến Vũ gian xảo cười, đôi mắt cười khẽ c3hớp chớp.
Lý Hạo có phần phiền não đảo mắt.
Chị đại à, muốn đoán thì chị cũng phải gợi ý gì cho người ta đoán chứ?
Đã nói thẳng là chuyện vui bất ngờ rồi, đoán gì mà đoán?
Trác Yến Vũ nhấp một ngụm rượu vang, nhìn đồng hồ trên tay, rồi quay đầu nhìn mặt sông, như đang mong chờ điều gì đó.
Sợ là chuyện vui bất ngờ Tiểu Yến Tử nói đã sắp bắt đầu rồi.
Vô số đèn hoa sen như sao sáng rơi từ chín tầng mây xuống thế gian, tạo thành đường sáng rực rỡ ánh sao trên mặt sông!
Ôi! Đẹp quá đi!
Hạnh phúc quá đi!
Ôi anh chàng này có phúc quá nhỉ!
Không sao, giờ em không cần anh phải trả lời em.
Trác Yến Vũ nhìn dáng vẻ khó xử của Lý Hạo, cười nhào vào lòng cậu, ôm lấy bờ vai vững chãi của cậu, nhẹ nhàng nói:
Vừa nãy em nói rồi đó, nếu em đã thích một người, nhất định phải nói cho cả thế giới biết.
Đây chính là tình yêu của Trác Yến Vũ, nóng bỏng như lửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.