Chương 163: Đi cầu xin lý hạo


Trung y!

Hai chữ này rất ít khi được nghe thấy trong bệnh viện thời nay.
Lúc ấy, cảnh sát Triệu hệt như một vị phán quan lạnh lùng, chỉ một câu nói đã khiến bà vợ của Cao Thế Kiệt cam chịu quay về.

Thế Kiệt, ông mau nghĩ cách đi chứ.

So với Lưu Ngọc Phong, Lưu Nguyên Minh lõi đời hơn rất nhiều, mới đó đã tra ra được rõ ràng nguồn cơn việc đêm nay, trong lòng lại càng thêm thất vọng với đứa con trai này của mình.

Vậy...

Lưu Nguyên Minh đúng là bị thằng con trai của mình chọc cho tức giận gần chết, bật dậy cho con mình một bạt tai:
Mẹ nó, mày đúng là biết chơi thật đấy, đã xem tin tức chưa hả? Lý Hạo là ai? Nó là không chỉ là sinh viên trong trường chúng ta mà còn có quan hệ không tầm thường với bộ trưởng Thẩm Thừa Phong của bộ giáo dục, lại còn là thần y trẻ tuổi mới nổi gần đây, là chủ tịch của công ty Hạo Thiên nữa đấy!


Công ty sản xuất Hạo Thiên mà mày cũng không biết hả?

Gì mà đánh nhau ẩu đả, đua xe, cưỡng ép sinh viên nữ quan hệ với mình vân vân. Tuy bây giờ đều đã bị cậu ta dùng tiền tạm bịt miệng rồi, nhưng một khi đến đồn mà bị moi ra thì đến lúc đó, đếm tội mà phạt, cậu ta tuyệt không thể trốn được.

Mày!


Ba! Tên cảnh sát Triệu gì đó đúng là đồ nghé con hôi sữa, sáng sớm mai con nhất định phải nói chú Viên cho hắn ta một trận biết mặt.

Lưu Ngọc Phong siết chặt nắm tay, giọng nói lộ rõ hung ác.
Lưu Ngọc Phong lại hỏi:
Vậy tại sao hắn ta lại phải giúp Lý Hạo?


Đồ ngu! Đồ ngu!

Cảnh sát Triệu bỗng nhướng mày, mỉm cười đáp lại:
Thưa ông, chắc ông hiểu nhầm rồi. Ai là bên bị hại, việc này không phải chỉ ông nói là được.


Anh có ý gì?

Lưu Nguyên Minh cảm giác hai mắt mình bỗng đen kịt, sắp bị thằng con chọc cho tức ngất tới nơi!

Còn ngồi đó làm gì nữa?

Dù sao đi nữa, nếu một người đã tin tưởng Trung y, thì việc8 gì phải đi đến bệnh viện Tây y, việc gì phải học Tây y?
Trong lúc không để ý, các bác sĩ này cũng đã sớm coi những kiến thức Tây y mình họ3c được thành khuôn mẫu noi theo. Trong mắt họ, Trung y đã trở thành một thứ chẳng đáng nhắc tới.
Mẹ Cao Trí Huy nóng ruột, còn định chạy lên trước ngăn lại nhưng bị cảnh sát Triệu trừng mắt nhìn lại đành quay về.

Thưa bà, nếu bà còn tiếp tục, tôi đành phải bắt bà tội cố tình cản trở người thi hành công vụ!


Ba, con, con còn lỡ làm những chuyện khác nữa...

Vừa nghe thấy hai chữ tự thú, mặt Lưu Ngọc Phong đã tái mét hết cả, vừa run rẩy vừa khai hết những nợ cũ mình từng phạm phải ra.

Tự ra đồn mà đầu thú đi. Chỉ một tội xúi giục hai bên đánh nhau thôi mà, mày tự thú thì còn có thể được giảm nhẹ hình phạt, chẳng sao cả.

Lưu Nguyên Minh tiếp:
Rồi mày tự đi xin lỗi Lý Hạo nữa, nhất định phải làm nó hết giận mới được.

Cao Thế Kiệt cũng gật đầu.
Mà lúc này, trong nhà của Lưu Nguyên Minh, Hiệu trưởng học viện y Hoa Hạ, trong căn phòng khách lúc rạng sáng lại vẫn rực ánh đèn. Lưu Nguyên Minh đang ngồi trên sô pha hút thuốc, mắt nhìn cậu con trai đang cúi đầu ngồi bên, đặt điện thoại trong tay xuống, nói:
Cao Thế Kiệt vừa gọi điện tới, người đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.

Cảnh sát Triệu lại nâng tay ngăn mẹ Cao Trí Huy lại, nghiêm giọng cất tiếng:
Hôm nay tôi buộc phải dẫn những người này đi trước.


Dẫn đám Trí Huy đi?

Lưu Nguyên Minh thở hắt ra một hơi, lại tiếp:
Bây giờ ngày nào mẹ và cô mày cũng đều dính chặt với cái Ngưng Chân Lộ do công ty bọn nó sản xuất đấy! Cái hôm nó khai trương công ty, quá nửa nhân vật tiếng tăm của Minh Châu đều tới. Trong đó còn có cả lãnh đạo cấp cao của hệ thống cảnh sát Minh Châu này, bộ trưởng Trác Nhất Sơn nữa đấy!

Nói xong những lời này, ông ta lại quát Lưu Ngọc Phong:
Mày còn định báo cảnh sát bắt nó à? Đừng nói là mày không sai, dù nó có chủ động gây chuyện với bọn mày trước thì chỉ cần một cú điện thoại thôi, cảnh sát cũng sẽ giúp nó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà chọc tới nó hả?

Mẹ Cao Trí Huy bước lên trước, chủ động lên tiếng dàn xếp.

Xin lỗi.


Đồ ngu!

Lưu Nguyên Minh trợn trừng hai mắt, quay sang quát thằng con trai không nên trò trống gì của mình:
Cho ai một trận cơ? Ba thấy mày mới là đứa cần phải cho một trận nhất đấy! Mày có biết tên cảnh sát Triệu tối nay đó là ai không? Hắn ta là con trai của cục trưởng Triệu, vừa mới vào ngành cảnh sát, cái khu Học Phủ này của chúng ta chỉ là một khu nhỏ bé cho hắn thực tập thôi, chẳng mấy nữa sẽ được điều chuyển về trung ương thành phố, một bước lên trời ngay đấy! Cho hắn ta một trận? Đừng nói là đồn phó Viên, đến cả đồn trưởng bên công an khu Học Phủ cũng không dám đắc tội đâu!

Lưu Nguyên Minh thật sự đã sắp tức chết bởi thằng phá gia chi tử nhà mình rồi. Từ chuyện đại hội giao lưu lần trước, Thẩm Thừa Phong vốn đã không được hài lòng gì cho cam, chỉ là gần đây ông ta nghiêm túc làm việc, mặt nào cũng hoàn thành rất tốt, vẫn còn hi vọng được chọn thăng chức vào bộ giáo dục từ trong số các Hiệu trưởng trường cao đẳng.
Nhưng bây giờ, lỡ đâu Lý Hạo vì chuyện này mà tìm tới Thẩm Thừa Phong, vậy ông ta còn hi vọng cái quần què ấy!
Lý Hạo khẽ gật đầu. Lúc cậu xuống tay cũng có dự tính trước trong lòng, kết quả trên giấy báo cáo kiểm tra vết thương của bệnh viện là việc trong dự liệu.

Được rồi, nếu đã không bị thương gì, Lý Hạo cũng đã chữa khỏi những triệu chứng đó cho bên Cao Trí Huy, tôi thấy việc này không bằng cứ kết thúc ở đây.

Cao Thế Kiệt đi tới, chau mày nói:
Chúng tôi đã không định truy cứu rồi, việc gì còn phải mang đám Trí Huy đi nữa? Bọn nó là bên bị hại cơ mà?


Bên bị hại?

Nhưng hôm nay, ở chính nơi này, một người 9trẻ tuổi tên Lý Hạo lại chỉ dùng vẻn vẹn một đôi tay trần đã giúp họ chữa được căn bệnh mà tất cả các máy móc hiện đại của họ đều không thể giải qu6yết.
Sự thật này không khỏi khiến họ vô cùng khiếp sợ.

Ba, vậy con phải làm sao đây?

Vừa nghe được bao nhiêu tin tức như vậy, Lưu Ngọc Phong cũng sợ hãi từ đầu đến chân, nhìn ba mình với vẻ mặt không biết làm sao.

Kết quả kiểm tra cơ thể của họ chẳng có gì, đến một vết thương ngoài da bình thường cũng không có.

Cảnh sát Triệu đi đến trước mặt Lý Hạo, nói cho cậu kết quả trên tờ báo cáo.
Trong Trung y, huyệt đạo và huyệt vị là sự tồn tại đã được công nhận, chuyện điểm huyệt giải huyệt cũng tuyệt đối là việc thật có thật. Ngay như chuyện vừa nãy Lý Hạo chữa khỏi cho Cao Trí Huy chỉ trong một khoảng ngắn ngủi, cũng chính là dùng một sức lực vừa đủ để xoa ấn lên các huyệt như huyệt đau, huyệt gây tê... trên cơ thể đám Cao Trí Huy.
Chẳng qua lúc giải huyệt thì lại không đơn giản như trong các tiểu thuyết võ huyệt thường miêu tả, không phải chỉ cần điểm đại đầu ngón tay vào là có thể lập tức giải huyệt.
Trong giọng điệu của Cao Thế Kiệt tản ra chút tức giận, nói như chất vấn:
Vậy ai nói mới được?


Sự thật.

Cảnh sát Triệu lười nói nhảm với ông ta, chỉ vẫy tay với viên cảnh sát đứng sau:
Dẫn đi!


Ơ kìa!

Nhìn theo bóng đám Cao Trí Huy bị cảnh sát dẫn đi, mẹ Cao Trí Huy sốt ruột nắm chặt cánh tay chồng mình, giục:
Mau gọi điện cho Hiệu trưởng Lưu đi. Ông ấy quen biết nhiều, nhất định sẽ có cách.


Ừ.

Nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của các vị thiên thần áo trắng này, Lý Hạo vô c5ùng tự hào, nhưng đồng thời lại có một chút nuối tiếc.
Chỉ tiếc giờ đang là rạng sáng, trong bệnh viện chẳng có mấy bác sĩ y tá, bệnh nhân chưa ngủ cũng rất ít, vậy nên cảnh này cũng chẳng có mấy ai chứng kiến. Bằng không, nói không chừng lại có thể làm chấn động một phen cũng nên.
Hết cách, đối với Trung y bây giờ, độ chú ý và sự nhìn nhận của mọi người thực sự vô cùng quan trọng.
Do vậy, Lý Hạo lại tiếp tục phí thêm chừng mười mấy phút nữa lần lượt xoa ấn các huyệt đạo cậu đã điểm trên cơ thể đám công tử lông bông này.
Trên thực tế, trừ dùng ngân châm để điểm huyệt và giải huyệt ra, nếu có thủ pháp chính xác để xoa bóp bấm huyệt thì cũng có thể giải khai các huyệt đạo tắc nghẽn. Chỉ là việc này cần có thời gian, không thể chạm cái là xong được.
Đợi đến sau khi Lý Hạo giải huyệt đạo cho đám Cao Trí Huy xong, cảnh sát Triệu cũng đã lấy được báo cáo kiểm tra vết thương của đám Cao Trí Huy và đi photo mang về.
Hít một hơi thật sau, Lưu Nguyên Minh với tay lấy cái áo khoác trên giá, vừa khoác lên người vừa nói:
Lập tức lăn ngay cho tao!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.