Chương 165: Giao dịch



Lý Hạo, tôi sai rồi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nên cướp phụ nữ với cậu.


Lưu Ngọc Phong cúi người 8thành một góc 90 độ tiêu chuẩn so với hai chân. Cậu ta cung kính đứng cúi đầu thật thấp trước Lý Hạo, ngữ khí thành khẩn 3hơn bao giờ hết.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Nguyên Minh quờ tay lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lại hít một hơi nữa rồi nói tiếp:
Vậy nên thầy chỉ có thể tới nhờ em, cũng chỉ có em mới có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn nó một con đường sống.

Nói xong những lời này, Lưu Nguyên Minh thầm thở ra một hơi. Vẫn nhìn người thanh niên trẻ tuổi ngồi trước mắt, không hiểu sao mà lúc đối mặt với cậu sinh viên này, áp lực trong lòng ông ta lại to lớn đến thế.

Hử?

Lý Hạo khẽ cau mày, trong ánh mắt vốn hờ hững bất chợt hiện lên đôi chút không hài9 lòng.

Lý Hạo, em đừng chơi trò đại trí giả ngu ấy nữa. Là do thằng con thầy và đám bạn lêu lổng của nó giấu cha mẹ, nhưng danh tiếng của bọn nó trong mắt các em xấu xa thế nào thì thầy vẫn phải rõ chứ.

Lưu Nguyên Minh ngẩng đầu liếc nhanh qua nét mặt nghiền ngẫm của Lý Hạo, trong lòng căng thẳng, biết là Lý Hạo đang thử thăm dò xem rốt cuộc thành ý của mình đến đâu đây. Thế là chỉ đành thành thật nói hết:
Lần này, nếu em không rút đơn kiện, để bọn nhỏ vào đó thì một khi những việc đã làm lúc trước bị tra ra, tương lai của mấy đứa nó coi như đã bị phá hủy hoàn toàn!

Có nhân vật tiếng tăm nào vui vẻ thừa nhận người phụ nữ bên cạnh mình là do cướp được không hả? Cứ cho là thực sự dùng thủ đoạn để cướp đoạt đi nữa thì cũng không thể nói như thế!
Từ cướp đó khó nghe cỡ nào cơ chứ? Phải nói là không khác gì thổ phỉ! Rốt cuộc có phải cậu đang xin lỗi không thế hả? Hay là đang ngấm ngầm trào phúng người ta man rợ lỗ mãng thế?
Đôi mắt Lý Hạo như bừng sáng. Lúc trước, khi bàn bạc con đường cứu vãn Trung y ở viện Trung y với đám ông cụ Ninh Ỷ Thiên cũng từng nói sẽ chuẩn bị tới Y Vương Cốc bái phỏng, đến lúc đó sẽ hợp nhất những môn phái và thế gia có truyền thống Trung y
nhà mình
kia tạo thành một thể hoàn chỉnh thống nhất. Không ngờ, Lưu Nguyên Minh và họ lại không mưu mà hợp.

Thầy không biết liệu em có thể đoàn kết giới Trung y lại không, nhưng dù em thật sự thống nhất họ lại thành một tập thể thì người dưới tay cũng chẳng có ai.


Thầy có thể làm một giao dịch với em, đổi lại em phải tha cho con trai thầy.

Lưu Nguyên Minh hít sâu một hơi, đề nghị:
Em cũng là thương nhân, thầy tin chắc em có thể chấp nhận phương thức trao đổi này.


A! Tôi mệt rồi, Hiệu trưởng, tôi về đi ngủ trước đây.

Vừa thấy ánh mắt của Lưu Nguyên Minh, giáo viên quản lý kí túc đã nhanh chóng nhận ra sự thừa thãi của mình, bèn vội vàng cười xin đi trước. Tay bảo vệ họ Tiền cũng phản ứng lại ngay sau đó, bèn nối gót đi ra theo quản lý kí túc.

Thầy biết em muốn làm gì. Em muốn chấn hưng Trung y, hơn nữa hẳn em đã có sẵn biện pháp của mình rồi.

Lưu Nguyên Minh nhìn thẳng vào mắt Lý Hạo, vẫn tiếp tục nói suy nghĩ của mình:
Thầy không biết em nghĩ như thế nào, nhưng theo những gì thầy thấy, dưới sự phát triển mạnh mẽ của Tây y, nếu em muốn Trung y lần nữa trở nên hưng thịnh trên đất Hoa Hạ này thì tốt nhất là nên tập trung tất cả những bác sĩ Trung y có năng lực lại, cùng đoàn kết giúp đỡ nhau thì việc này mới có thể thành công.

Lời Lưu Nguyên Minh bỗng chuyển sang sắc bén, lại tiếp:
Tập thể này, nếu chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết muốn chấn hưng Trung y, thì nhiều nhất chỉ sau mấy tháng là ý chí chiến đấu và sự đoàn kết sẽ suy giảm. Muốn giữ can đảm, giữ lửa nhiệt huyết được lâu dài, tất phải cho các thành viên một chút lợi ích, tính toán mới được. Mà điểm này, thầy Thần Dục của em không thể làm được, nhưng thầy thì có thể!

Lưu Nguyên Minh thẳng lưng tiếp tục:
Nếu em đồng ý tha cho con trai thầy, thầy hứa với em, ngày sau sẽ giúp em lãnh đạo, đoàn kết tập thể Trung y! Thầy xuất thân Hiệu trưởng trường y, có rất nhiều mối quan hệ, giao thiệp rộng rãi trong giới sẽ vô cùng cần thiết cho em. Có thầy ở đây, thời gian để em hoàn thành mục tiêu chắc chắn có thể rút ngắn tới hơn mười lần!


Thầy muốn nói gì?

Đợi những người không liên quan đã rời đi hết, Lý Hạo một mình đi cùng Lưu Nguyên Minh ra ngoài hành lang.

Lý Hạo, chúng ta nói chuyện riêng được không?

Lưu Nguyên Minh hít sâu một hơi, vẻ như đã ra một quyết định nào đó, quét mắt nhìn những một lượt những người trong căn phòng kí túc không lớn này, đột nhiên lên tiếng.
Nghe Lý Hạo nói thế, Cao Thế Kiệt cũng nhìn sang Lưu Nguyên Minh. Câu hỏi của Lý Hạo cũng chính là mối nghi hoặc khó giải của ông ta trên suốt quãng đường vừa rồi.
Việc xúi giục người khác tụ tập đánh nhau này vốn là một chuyện không lớn không nhỏ, hơn nữa Lý Hạo cũng chẳng bị thương gì, chỉ cần móc nối với người trong nội bộ, dùng chút quan hệ vào là sẽ không phải chuyện lớn gì nữa, cớ gì cứ phải bất chấp đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây rồi vứt hết mặt mũi trước mặt các sinh viên và cấp dưới để cầu xin Lý Hạo cơ chứ?

Lý Hạo, Lưu Ngọc Phong nhà thầy vừa mới từ nước ngoài về, phong cách làm việc còn có hơi thẳng thắn bộc trực hơn bình thường, làm việc còn nhiều chỗ thiếu sót nên mới xung đột với em. Thực sự là ngại quá, nuôi không dạy, là lỗi của cha, thầy cũng nên xin lỗi em mới phải.

Sau khi lườm Lưu Ngọc Phong một cái, Lưu Nguyên Minh lại xoay người khom lưng trước Lý Hạo.
Dừng một lát, như sợ Lý Hạo không tin mình, ông ta lại nói tiếp:
Em không cần nghi ngờ thành ý của thầy. Ngọc Phong đã xảy ra chuyện như vậy, dù em không quyết tâm truy cứu thì cái chức Hiệu trưởng này của thầy cũng không còn có thể được chuyển lên vào làm trong cục giáo dục được nữa, giúp em quản lý tập thể Trung y cũng là sự nghiệp thứ hai của thầy. Đến lúc đó chúng ta đã là kẻ cùng hội cùng thuyền, thầy đâu thể hại em được.


Đề nghị của thầy rất hấp dẫn.

Lưu Ngọc Phong bị lão cha già của mình đánh cho loạng choạng suýt ngã xuống đất, sau đứng vững lại cũng chỉ ôm đầu tội nghiệp đứng yên bên cạnh.
Việc xin lỗi này cũng thật là đã làm khó Lưu đại thiếu gia rồi. Từ nhỏ tới lớn, cậu ta nào đã phải nói ba chữ
Tôi sai rồi
này với người ta bao giờ.

Trao đổi bằng cái gì?

Lý Hạo cũng nổi chút hứng thú. Cậu nhìn Lưu Nguyên Minh, mỉm cười hỏi lại.
Lý Hạo lại vuốt dọc sống mũi mình, lạnh nhạt tiếp:
Không phải thầy cảm thấy hẳn tôi nên rất nể mang thân phận Hiệu trưởng của thầy đấy chứ?

Lời này vừa ra, tất cả những người có mặt đều bất giác khựng lại, chấn động toàn thân.
Nhưng Lý Hạo nghe xong rồi lại lần nữa khiến cho niềm vui nho nhỏ trong lòng ông ta triệt để tan nát.

Hiệu trưởng Lưu thật không hổ là Hiệu trưởng Lưu. Chẳng qua lời thầy nói đều đúng cả, chỉ tiếc vấn đề mấu chốt là, tại sao tôi phải cho thầy mặt mũi nhỉ?

Bình thường ông ta bận rộn công việc cả ngày, từ khi con trai lên đại học đã rất ít khi dạy dỗ hỏi thăm chuyện của nó, chẳng ngờ đám ranh con này lại còn dám tụ tập làm ra nhiều chuyện bại hoại mà ông không biết như thế!
Nhưng đồng thời ông ta lại có một chút vui thầm. May mà bây giờ có Lưu Nguyên Minh ra mặt, Lý Hạo có lợi hại hơn nữa thì tốt xấu vẫn còn là sinh viên của học viện y Hoa Hạ, không ít thì nhiều, cũng phải cho vị Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh này chút mặt mũi chứ?
Vả lại, từ biểu hiện của Lý Hạo, ông ta không nhìn ra được bất cứ một chút manh mối nào, cũng không rõ rốt cuộc trong lòng Lý Hạo đang suy nghĩ ra sao. Vậy nên giờ phút này, trong lúc chờ đợi thái độ của Lý Hạo, tuy ông ta không muốn nhưng lại không thể không thừa nhận lòng mình hiện đang vô cùng lo lắng.
Mà giờ này phút này, Cao Thế Kiệt đứng bên đã mồ hôi đầy đầu, trong lòng càng nghĩ càng sợ. Vốn ông ta còn cảm thấy không có việc gì, nhưng sau khi nghe hết những lời này của Lưu Nguyên Minh, ông ta mới cảm nhận được sống lưng mình lạnh lẽo từng cơn.
Thấy vẻ mặt ấy của Lý Hạo, Lưu Nguyên Minh đứng bên lại lên cơn nóng máu đập bốp một cái lên đầu Lưu Ngọc 6Phong, lớn tiếng quá:
Đồ không ra gì! Nói vớ vẩn gì đấy hả?

Cao Thế Kiệt mờ mịt đứng bên cũng bị Lưu Ngọc Phong5 đánh cho ngoài khét trong sống. Nào có ai xin lỗi kiểu đó cơ chứ?
Không nên cướp phụ nữ với cậu
á?

Hiệu trưởng Lưu, có cần phải thế không?

Lý Hạo cắm cục sạc điện thoại vào khe sạc, tay chân bận rộn nhưng vẫn thong dong nhìn Lưu Nguyên Minh với vẻ khiêm nhường chưa từng thấy xưa nay, hờ hững lên tiếng:
Việc này nói thẳng ra cũng chỉ là tội danh xúi giục đánh nhau, lấy quan hệ của Hiệu trưởng như thầy, chắc chắn có cách để bảo vệ cho Lưu Ngọc Phong, hà tất phải tới xin xỏ một đứa vô danh tiểu tốt như em?

Một cậu sinh viên, lại dám không chút nể mặt Hiệu trưởng trường mình như thế, thật đúng là người so với người lại càng tức chết người !
Lưu Nguyên Minh thầm cười khổ, tuy ông biết Lý Hạo thực sự chẳng thèm e dè gì vị Hiệu trưởng này, nhưng nói toạc ra như thế thì vẫn khiến người ta mất mặt quá...
Ánh mắt Lý Hạo chớp lóe một tia sáng. Nếu đến lúc đó, tập thể Trung y này thực sự được thành lập, thì quả là không ai thích hợp làm người lãnh đạo hơn Lưu Nguyên Minh.


Vậy, thế tức là chúng ta đã đạt thành hiệp nghị?


Lưu Nguyên Minh mừng rỡ nhìn Lý Hạo, giọng nói đã bất giác trở nên hơi run run.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.