Chương 177: Vạch trần trước mặt mọi người


Nhìn nét mặt trịnh trọng nghiêm túc của lão Kim, nếu là người bình thường mà nghe đến ba chữ rắc rối lớn này thì chỉ e đã thật sự bị dọa cho mất 8hồn mất vía, rối trí loạn lòng.

Nhưng Thần Hi và Ninh Vỹ lại cười lạnh trong lòng, họ đã biết ông già được xưng là lão Trung y này cùng 3lắm cũng chỉ là một tay bịp giang hồ lừa đời lấy tiếng thôi, vốn dĩ chẳng có bản lĩnh gì sất!

Càng là chứng bệnh nghiêm trọng thì quá tr9ình kiểm tra khám bệnh lại càng phức tạp, càng kĩ lưỡng, đây chính là điểm tương đồng hiếm có giữa tây y và đông y. Nhưng vừa rồi lão Trung y họ6 Kim này lại chỉ bắt mạch cho Ninh Vỹ trong chưa đến một phút đã nói ra cả tràng, rõ ràng là đang dọa bệnh nhân.

Thằng ranh con ở đâu ra?

Tay họ Kim tức giận tới run cả tay, sừng sộ quát lớn:
Người đâu? Mau ném nó ra ngoài cho tôi!


Một bác sĩ Trung y sống nhờ châm cứu, vững tay chính là yêu cầu đầu tiên. Ông xem, tay ông run lên rồi kìa, sắp giống người bệnh Parkinson lắm rồi.

Vẻ mặt lão có vẻ vô cùng tự tin, lại quay sang mở quầy tủ bên cạnh ra, lấy từ trong tủ một cái lọ nhỏ, lại lấy ra khỏi lọ một cây châm bạc đang ngâm trong dung dịch nào đó.
Lão có lòng tin với chính mình, nhưng Ninh Vỹ lại không hề tin tưởng lão dù chỉ một chút.
Nhìn lão cầm cây châm bạc tiến gần về phía mình, anh ta vội vàng giãy người định tránh ra xa.
Trước giờ Ninh Vỹ chưa từng cảm thấy giọng nói của Lý Hạo lại dễ nghe đến thế. Gì gì mà đầy sức hút ấy, phải nói như cơn gió mát rượi trong khe núi, như ánh nắng ấm áp trong cổ thành, như một dòng nước xanh trong bùn lầy dơ bẩn, quả đúng là giọng nói êm ái dễ nghe nhất trên trần đời.

Ô! Nói đúng lắm! Anh bạn này chắc chắn là bệnh nhân cũ của tôi rồi.

Kim lão Trung y hài lòng quay đầu lại, trông thấy Lý Hạo, cũng chẳng thèm quan tâm mình đã từng gặp cậu hay chưa đã to miệng khoác lác.
Nhảm nhí, bản thân anh ta chính là tiểu châm vương đó. Tám phần y thuật của anh ta đều đặt trên cây châm một tấc này, đương nhiên anh ta biết nếu châm pháp cao siêu thì quả có thể chữa khỏi rất nhiều những chứng bệnh nan giải phức tạp. Nhưng phàm việc gì cũng có tốt có xấu. Nếu một người có thuật châm cứu chẳng ra gì đi cầm châm cắm bậy trên người kẻ khác một hồi, vậy rất có thể không bệnh cũng bị chữa thành có bệnh.
Hiển nhiên, tay họ Kim trước mắt này chính là một tên bịp bợm, Ninh Vỹ nào dám để lão ta thi châm cắm bậy lên người mình?

Đừng sợ, không đau đâu.


Mạch của cậu ấy rối loạn bất ổn, có dấu hiệu đứt mạch đột ngột, nếu không cứu chữa kịp thời, tôi dám cam đoan...

Lão vừa vuốt chòm râu trắng dưới cằm, vừa ra vẻ cao nhân, nói tiếp:
Không tới ba ngày, cậu ta sẽ không còn tiết nước mắt hay dịch mũi nữa, thay vào đó là thất khiếu chảy máu, nôn mửa đẩy hết nội tạng ra ngoài, trạng thái khi chết hết sức thê thảm.

Vẻ mặt lão ta hết sức nghiêm túc, giọng điệu lại khiến người nghe khiếp sợ.
Nghe lời này, Lý Hạo, bấy giờ đã đi đến chỗ đám đông ngoài sảnh cũng suýt không nén được bật cười.
Như lão mà cũng rong chơi bốn bể?
Ôi mẹ tôi!
Nghe Lý Hạo nói vậy, những nếp nhăn trên gương mặt tay họ Kim chợt run lên, cuối cùng mới nhận ra, chỉ e thằng ranh con không biết chui từ đâu ra này tới để vạch lá tìm sâu đây?

Cây châm bạc trên tay ông vừa rồi được lấy ra từ trong dung dịch ê-te. Loại châm bạc đã được ngâm trong ê-te thời gian dài thế này, sau khi đâm vào cơ thể người sẽ có tác dụng gây tê, đương nhiên người ta sẽ không thấy đau rồi.

Lý Hạo đã đi ra khỏi đám người, vừa đón lấy ánh mắt hừng hực phẫn nộ của họ Kim, vừa cười lạnh nói tiếp:
Sao nào? Bị vạch trần nên tức giận lắm chứ gì? Có phải ông cảm thấy mặt mũi mất sạch rồi đúng không?

Thần Hi lại hỏi.

Hai cô cậu hãy mừng vì đã gặp được tôi đi!

Thấy Thần Hi hỏi vậy, tay họ Kim biết tám phần là con mồi đã cắn câu, bèn nhẹ giọng cười một tiếng, cố tình ra vẻ cao thâm khó dò, lại tiếp:
Loại bệnh này tuy rằng khó chữa, nhưng lúc trước khi đi du lịch khắp bốn bể, những chứng bệnh nghiêm trọng hơn tôi cũng đã gặp không ít. Gặp được tôi, cậu cứ về thắp hương đi là vừa.

Kim lão Trung y vừa nhìn Ninh Vỹ hoảng loạn bất an, vừa mỉm cười gần gũi:
Khi lần đầu trải nghiệm chữa bệnh bằng Trung y, rất nhiều người cũng thấy sợ hãi với thuật châm cứu này. Việc này hoàn toàn không cần thiết, cứ yên tâm đi.

Ninh Vỹ sắp khóc tới nơi rồi đây, yên tâm á? Nếu tôi yên tâm với ông được thì tôi chính là thằng ngu.
Anh ta ngoảnh cổ nhìn ra sảnh lớn phía ngoài, chỉ mong tìm được bóng dáng Lý Hạo bên trong.
Lý Hạo khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó ngăn nhân viên của Huyền Hồ Ti lại, đẩy cửa bước vào phòng chẩn bệnh của Kim lão Trung y.
Tay lướt qua bên hông, trong tay Lý Hạo đã xuất hiện một cây châm bạc dài chừng ba tấc.
Sau khi học xong châm pháp hỏa hành trong Ngũ Hành thần châm, trong điều kiện không có gì hỗ trợ, thậm chí Lý Hạo còn không cần dùng tới cồn hay lửa để tiêu độc cho châm. Bởi vì trong lúc sử dụng châm pháp hỏa hành, giữa những ngón tay cậu đã tự có thể ma sát ra nhiệt độ cao.
Nghe đến đây, đã có không ít người đứng ngoài bắt đầu nhỏ giọng xì xào, ai nấy đều nhìn Ninh Vỹ bằng ánh mắt thương hại.
Người ở trấn nhỏ đa phần đều khá chất phác. Thấy Ninh Vỹ còn trẻ tuổi mà đã bị lão Trung y Kim phán bệnh nặng như vậy, ai nấy đều cảm thấy thực sự tiếc thay cho anh ta.

Vậy còn cứu được không?

Ninh Vỹ khổ tâm quá, nếu Lý Hạo còn không xuất hiện, có lẽ nào anh ta phải thật sự mặc cho lão già này cắm bậy cắm bạ trên người mình?

Trong Trung y, đúng là châm cứu không gây đau.

Đúng vào lúc này, cuối cùng giọng nói của Lý Hạo cũng đã vang lên.
Lão từng chữa cho không ít kẻ có tiền, đã hiểu thấu đáo một đạo lý. Đó là người càng có tiền thì lại càng sợ chết. Hơn nữa, khi bị bệnh tật đau đớn hành hạ, lí trí và sức phán đoán gì gì đó của con người đều sẽ sụt giảm gần hết, dù là những lời bình thường cảm thấy rất vớ vẩn thì những người bệnh này vẫn có thể tin là thật.
Khi cô gái mặc sườn xám tiếp đón vừa nãy báo cho lão biết Thần Hi chưa thèm nghĩ gì đã lấy ngay ra một ngàn tệ làm phí bôi trơn, lúc ấy trong lòng tay họ Kim đã tự quy Thần Hi và Ninh Vỹ vào loại tiền nhiều ném cũng chẳng hết, vậy nên mới chơi liều mạnh thế này, ý đồ lợi dụng tâm lý của họ để làm luôn một vố.
Trong lúc chẩn bệnh, Kim lão Trung y không đóng kín cửa hoàn toàn. Qua ô cửa sổ, những bệnh nhân vẫn đang xếp hàng phía ngoài cũng có thể nhìn thấy và nghe được đối thoại cũng như diễn biến trong này.
So sánh với lão, Lý Hạo cảm thấy thực ra da mặt mình vẫn còn mỏng lắm. Thật không ngờ còn có kẻ có thể trợn mắt nói mò, đến cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái như thế!
Quả nhiên là nghịch ngợm sợ trẻ con, bịp bợm sợ người già.

Yên tâm đi, trước tiên tôi sẽ dùng ngân châm cắm vào một số huyệt vị trên người cậu, sau đó kê thêm một thang thuốc, cậu mua dược liệu về rồi sử dụng y như lời tôi nói là sẽ không sao.

Hơn nữa, cả Thần Hi và 5Ninh Vỹ ngồi đây đều là người trong ngành, liếc một cái đã có thể nhận ra thủ pháp bắt mạch của tay họ Kim này hoàn toàn không đúng. Rất rõ ràng, thậm chí ông ta còn chưa học về Trung y cơ bản nhất, chắc chắn chỉ bắt chước theo ti-vi thôi.

Bác sĩ, bạn tôi làm sao vậy?

Thần Hi ngăn Ninh Vỹ đang chực bùng nổ lại, lên tiếng hỏi tiếp.

Tôi nói như thế, là bởi vì tôi chính là chuyên gia về Trung y, lúc tôi châm cứu cho người ta thật sự không gây đau đớn.

Lý Hạo cười lạnh nói tiếp:
Còn ông châm cứu cho người ta không đau, hẳn là do chất ê-te gây mê trên châm nhỉ?


Ê-te gì chứ?


Bệnh tình nguy kịch cái chó má gì, tôi chỉ cần châm một cái đã có thể giúp anh ta khôi phục.


Trước mặt tất cả mọi người, Lý Hạo vạch trần bộ mặt lừa đảo của tay họ Kim không chút lưu tình, đồng thời cổ tay lóe lên như điện xẹt, thoắt chốc đã cắm cây châm bạc vào giữa huyệt phong trì ở sau gáy Ninh Vỹ. Châm pháp hỏa hành vừa ra, Ninh Vỹ chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm từ tay Lý Hạo truyền vào châm, rồi từ châm lại đi vào trong cơ thể.

Chỉ lát sau, trong ánh mắt kinh hãi chú mục của mọi người, nước mắt nước mũi vẫn đang chảy ròng ròng trên mặt Ninh Vỹ lập tức dừng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.