Chương 22: Thanh lý môn hộ


Gương mặt Lý Hạo ngập tràn nét cười ngây thơ, cậu nói:
Có thể do sư huynh và sư chất nhà mình luôn sống ở nước ngoài nên không biết, giờ ở Trung 8Quốc chúng ta, dáng người như đệ mới đẹp, còn như huynh thì...


Ngừng lời, giọng Lý Hạo như có phần ngại ngùng, tiếp:
Thì có hơi béo...
3

Cha, cha từng nói, nghề y ở Trung Quốc là một chiếc bánh lớn, muốn kiếm nhiều tiền thì phải về nước phát triển mà.

Lã Hạ Hầu ngồi ở ghế phụ nhìn cha, hơi do dự nói:
Thằng Lý Hạo đấy có phải là trở ngại khi chúng ta phát triển nghề nghiệp trong nước không?


Xem ra ông cụ muốn gửi gắm hi vọng vực dậy chấn hưng Trung y lên người thằng nhãi này...

Lã Tư Viễn thầm cười lạnh trong lòng, lẩm bẩm nói:
Lý Hạo à Lý Hạo, tiểu sư đệ của tao, không biết chuyện năm xưa tao từ bỏ, mày thật sự có thể hoàn thành được sao?

Người khác nghe không hiểu, nhưng câu này lọt vào tai Lã Tư Viễn lại vô cùng chói tai.
Lý Hạo và Lã Tư Viễn là sư huynh sư đệ ngang hàng, sư đệ nói sư huynh béo là không biết phải trái, mà Lã Tư Viễn và Thần Dục vẫn là quan hệ sư đồ, vậy ban nãy ông ta cầu hòa trên bàn cờ với sư phụ của mình chẳng phải càng không biết lễ nghĩa sao?
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tận sâu thâm tâm Lã Tư Viễn căn bản không hề tin Lý Hạo sẽ làm rạng danh Trung y lần nữa.
Phục hưng Trung y ư?

Chưa phải vật cản đường của chúng ta đâu.

Lã Tư Viễn cười lạnh, lắc đầu nói:
Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, một chút bản lĩnh đấy không đủ.

Lý Hạo tự nhận lỗi về bản thân gì chứ, rành rành là đang coi rẻ Lã Hạ Hầu, thuận thế ám chỉ luôn hành vi vô liêm sỉ của Lã Tư Viễn thôi!
Khóe miệng Lã Tư Viễn hơi run run, trong lòng ông ta không dám coi thường tên sư đệ trẻ tuổi này nữa.
Ông ta muốn châm chọc vóc dáng gầy gò của Lý Hạo, kết quả lại bị Lý Hạo châm biếm mình béo. Chưa hết, tên nhóc này còn làm6 thân làm thích, gọi ông ta là sư huynh thì thôi đi, còn thuận miệng gọi Lã Hạ Hầu là sư chất!
Vẻ mặt Lã Hạ Hầu vô cùng khó chịu!
Bị một người bằng vai phải lứa gọi như kẻ bề dưới, còn có chuyện gì khiến người ta mất mặt hơn không?
Lã Tư Viễn nắm tay lái, chân nhấn ga, chiếc xe chầm chậm lăn bánh chạy ra khỏi khu biệt thự, trong đầu ông ta nhớ lại ánh mắt Thần Dục nhìn Lý Hạo lúc còn trong nhà, ánh mắt ông ta càng lạnh lùng hơn.
Ánh mắt tràn ngập khao khát này, những năm tháng ông ta còn cắp sách đi theo Thần Dục học Trung y đã từng nhìn thấy.
Cha con Lã Tư Viễn và Lã Hạ Hầu tức giận tới run cả người, không đáp được câu nào.
Vì sao Lã Hạ Hầu tức giận? Là vì Lý Hạo nói Lã Tư Viễn béo ư? Rõ ràng là đang tức Lý Hạo gọi cậu ta là sư chất!

Con trai, mấy năm nay tuy cha nổi danh ở nước ngoài, nhưng dù sao cũng vừa về nước, nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu.

Vẻ mặt Lã Tư Viễn âm trầm, ngồi vào ghế lái, nhỏ giọng nói:
Con lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, không hiểu về Trung Quốc chúng ta, ở đây, sư môn là một thứ rất quan trọng, năm đó cha vì tương lai mình mà bỏ Thần Dục, hiện giờ, ông ta nhận tên đồ đệ mới kia chắc là muốn thanh lý môn hộ đấy.

Nét mặt Lý Hạo ngạc nhiên, vẫn gọi Lã Hạ Hầu là sư chất, rồi bỗng tự vỗ đầu, tỏ vẻ giật mình nói:
Xin lỗi nhé, là sư thúc hơi vô lễ, cha cậu là sư huynh tôi, huynh nói đệ gầy thì được, nhưng tôi sao có thể nói sư huynh béo trước mặt mọi người được? Thật sự là không biết trên biết dưới rồi.


...


Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, con và con trai con về trước đây, sư phụ, hôm nay đã làm phiền người rồi.

Sau bữa cơm tối, Lã Tư Viễn cùng Lã Hạ Hầu lập tức đứng lên tạm biệt, không muốn ở cạnh Lý Hạo thêm giây phút nào, nếu không cũng không biết tiếp theo sẽ bị tên nhóc độc mồm này sỉ nhục đến mức nào nữa.

Cha, thằng ranh Lý Hạo quá vênh váo rồi!

Ra khỏi khu biệt thự của ông cụ Thần Dục, cuối cùng Lã Hạ Hầu cũng không hãm được lửa giận bừng bừng nơi đáy lòng, căm tức nói với cha cậu ta:
Nó mà cũng dám nói với con như vậy! Ở nước ngoài, nào có sinh viên trường y nào nhìn thấy cha mà không nhún nhường? Nó dựa vào cái gì chứ?

Điều này khiến ông cụ được an ủi ít nhiều, càng hài lòng với cậu học trò mới Lý Hạo hơn.
Thần Hi ngồi cạnh Lý Hạo, tuy chẳng nói gì nhưng đôi mắt xinh đẹp lại luôn nhìn Lý Hạo quyến luyến. Thấy cậu trút giận thay ông nội, dùng lời lẽ khiến cha con Lã Tư Viễn á khẩu không thể đáp lời, đôi môi cô không kìm được nụ cười nhẹ.
Nhưng Lý Hạo lại làm như chẳng hiểu gì, lại còn tự kiểm điểm bản thân, ngoài mặt vẫn gọi cậu ta là sư chất, đây đúng là cảm giác đánh vào gối bông, quả thật Lã Hạ Hầu sắp tức chết rồi!
Sắc mặt Lã Tư Viễn đứng bên cạnh cũng rất khó coi, bề ngoài Lý Hạo nói bản thân không biết trên biết dưới, nhưng thực chất đang ám chỉ ai?
Ông cụ Thần Dục cười nhẹ với Lý Hạo, nét dịu dàng trong mắt càng đậm hơn.
Ông cụ lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể không nhận ra Lý Hạo ra mặt vì ban nãy Lã Tư Viễn không tôn trọng ông cụ.

Cậu!

Lã Tư Viễn nắm chặt đôi đũa, trừng mắt lườm Lý Hạo, nhưng đành nhịn vì giờ đang làm khách ở nhà ông cụ Thần Dục nên không9 thể nổi nóng.
Lã Hạ Hầu thở hồng hộc, tay ném đôi đũa, căm tức liếc Lý Hạo, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bùng phát.

Sư chất, cậu làm sao đấy?

Mà Lý Hạo lại
chiếm lợi lộc
của cậu ta như vậy trước mặt bố mình, thật sự không tôn trọng cha con họ!

Cậu quá đáng quá rồi đấy!

Lý Hạo nói không nhiều, nhưng từng câu đều nói trúng tim đen, ngấm ngầm khiến cha con Lã Tư Viễn khó chịu run rẩy mà không tìm được cơ hội đáp trả.

Được lắm, Tiểu Hạo thật nhanh mồm nhanh miệng, Tư Viễn cũng không hẹp hòi so đo với con đâu.

Lã Tư Viễn đã có cái nhìn nhất định về xu thế của nghề Trung y hiện nay, nhưng có thể dựa vào một mình Lý Hạo là đủ xoay chuyển trời đất sao?


Con trai, hôm nay Lý Hạo sỉ nhục cha con ta thế nào, đến buổi hội thảo giao lưu cuối tuần sau, con biết phải làm gì rồi chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.