Chương 220: Thù này không báo, thề không làm người!


Tả Phi Phi không đùa giỡn Lý Hạo giống như trước kia, mà nói thẳng:
Lát nữa cậu quay về, sợ rằng đơn từ chức đệ lên bàn làm việc của cậu sẽ chất cao8 thành núi.



Toàn bộ công ty Hạo Thiên đều xảy ra chuyện?

Lý Hạo hít sâu một hơi,9 hỏi lại lần nữa.
Thực ra vấn đề này không hỏi ra trong lòng cậu cũng có đáp án. Lúc đầu, khi công ty Hạo Thiên mới xây dựng, cậu đã phái th6ần tướng Lục Đinh Lục Giáp tự mình đi giám sát kiểm tra, đã quả quyết không tồn tại sự cố an toàn, nếu có xảy ra, thì chắc chắn là có người âm thầm 5cố ý gây ra!

A!

Được chân nguyên nội tức của Lý Hạo thúc đẩy, A Kiên đang hôn mê bỗng nhiên mở mắt, đồng thời trong miệng theo bản năng hét lớn:
Tôi không biết gì hết, tôi không nói gì hết!


Anh, anh Hạo...

Bởi vì gương mặt sưng phù cho nên mắt A Kiên chỉ mở được thành một khe nhỏ. Nhìn Lý Hạo, cậu ta há miệng, nói như muỗi kêu:
Em không nói gì, bí mật của anh, một chữ em cũng không nói...

Thấy Lý Hạo xuất hiện, vành mắt Chó Da Vàng như muốn nứt ra, vùng vằng đứng dậy khỏi gường, vừa khóc vừa nói:
Anh Hạo, em xin lỗi anh. Đội trưởng đội bảo vệ như em lại không thể bảo vệ được công ty, em...

Nói xong, cậu ta định quỳ xuống trước Lý Hạo.
Trong phòng bệnh sạch sẽ rộng rãi có hai chiếc giường, ánh sáng rất tốt, hơn nữa trong không khí chẳng những không có mùi thuốc sát trùng mà còn có mùi trái cây nhàn nhạt. Nhưng Lý Hạo hoàn toàn không kịp cảm khái sự sạch sẽ gọn gàng của phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bởi vì ánh mắt của cậu đã bị hai người trên giường bệnh thu hút.
Trên chiếc giường gần cửa là Chó Da Vàng đang nằm, trên cánh tay cậu ta quấn băng vải, trên đầu cũng có vết băng bó, môi trắng bệch, vừa nhìn là biết bị mất máu quá nhiều.
Châm bạc trong tay Lý Hạo như chớp giật, mau chóng ghim vào mấy đại huyệt trên người A Kiên. Chẳng mấy chốc trên người A Kiên đã đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!
Phương hoàng niết bàn chính là thức cuối cùng của châm pháp hỏa hành, ngay cả người thực vật cũng có thể tỉnh lại, chứ nói gì đến A Kiên chỉ bị chấn động não.

Hoa Lăng Đồng...

Lý Hạo siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt lờ mờ lộ ra sát khí.
Trác Yến Vũ ôm mặt nhào vào lòng Lý Hạo, khóc không ra tiếng.
Trác Yến Vũ và La Lê tránh người ra, Lý Hạo mới nhìn rõ A Kiên đang nằm trên giường bệnh.
Chưa vào phòng bệnh, bên trong đã truyền ra tiếng khóc nức nở. Khóe mắt Tả Phi Phi cũng ánh lên vẻ đau lòng, trầm giọng nói.
Nghe thấy mấy chữ vẫn còn đang hôn mệ, trong lòng Lý Hạo chợt run lên, bước nhanh đến đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Nói xong, Lý Hạo lại giúp A Kiên châm vào huyệt ngủ, giúp cậu ta ngủ say.

Phù...


Là tổng giám đốc Vương Học Thành thuộc hạ của Hoa Lăng Đồng. Chính tên cặn bã ấy đã ra tay đánh A Kiên thế này!

Chó Da Vàng có mặt lúc đó lạc giọng nói:
Súc sinh, hắn chính là một tên súc sinh!

Lý Hạo có thể nói là có ơn tái sinh đối với đám người này!
Nhưng thân là bảo vệ công ty, tuy mỗi người bọn họ đều ra sức chống chọi khiến cho cả đám bị thương vào viện, nhưng vẫn không thể bỏ qua sự thực là họ đã không bảo vệ được công ty Hạo Thiên.
Còn xung quanh giường bệnh kia thì có rất nhiều người, Trác Yến Vũ và thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng Minh Châu, La Lê cũng tới. Tiếng khóc vừa rồi Lý Hạo nghe được chính là của hai người họ.

Anh Hạo, anh Hạo!


Lúc anh ấy được đưa tới, ngay cả bác sĩ băng bó cũng không nỡ nhìn. Gương mặt sưng phù hoàn toàn thay đổi, não chấn động mạnh, trên người cũng toàn là dấu giày do người ta dùng chân đạp, gãy bốn xương sườn. Trong cái rủi còn có cái may là nội tạng không bị đâm rách, chỉ hơi xuất huyết trong thôi.

Trác Yến Vũ lau nước mắt trên mặt, thút thít nói.
Dù với trí tuệ của Lý Hạo, lúc trên máy bay cậu cũng trăm triệu lần khôn3g ngờ lần này chuyện lại nghiêm trọng như vậy!

Không phải là sự cố an toàn trong công ty chúng ta đấy chứ?


Anh biết, anh biết.

Nhìn A Kiến đến mức này vẫn còn thay mình giữ bí mật, Lý Hạo cũng cảm thấy mũi mình cay cay, nói luôn miệng:
Bây giờ cậu đừng suy nghĩ gì nữa, dưỡng thương cho tốt là được rồi.

Nhất là bản thân cậu ta còn ở cùng một phòng bệnh với A Kiên bị thương nặng nhất. Vừa nghĩ tới tình trạng bi thảm của A Kiên, trong lòng Chó Da Vàng lại tràn đầy tự trách.

Đứng lên, mau lên giường nằm!


Không phải.

Tả Phi Phi lắc đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
Tuy camera giám sát của công ty cậu đã bị người ta tiêu hủy, nhưng camera công cộng phía ngoài đã quay được tổng giám đốc Vương Học Thành, cấp dưới của Hoa Lăng Đồng ở tập đoàn Hoa Vinh từng xuất hiện gần công ty Hạo Thiên.

Nghe cô thuật lại, La Lê vốn đã nín khóc lại bắt đầu nức nở, nước mắt như mưa.
Bình thường các cô đều có quan hệ rất tốt với A Kiên, tuy vẫn cười đùa gọi anh ta là tên gay chết tiệt, nhưng đều thật lòng coi A Kiên như bạn bè. Bây giờ thấy bộ dạng sống chết khó nói này của A Kiên, trong lòng mấy người Tả Phi Phi đương nhiên cũng khó chịu không gì sánh được.

Hoa Lăng Đồng... Vương Học Thành!

Lý Hạo lặng lẽ ghi nhớ hai cái tên này, thu lại toàn bộ vẻ tức giận trên mặt, đổi thành gương mặt vô cảm lạnh lẽo.
Cậu ta vốn chỉ là một tên côn đồ biết hôm nay không biết ngày mai, bởi vì sau khi đánh nhau thành quen biết được Lý Hạo thu nhận, nên mới dẫn theo các anh em tay chân của mình sống những ngày tháng ổn định sau này.
Ở công ty Hạo Thiên, cả ngày bọn họ ngoài việc phải tuần tra một lát ra thì công việc rất nhẹ nhàng, mỗi thàng còn có thể nhận được bốn ngàn tệ ổn định, đội trưởng như cậu ta còn được năm ngàn.
Nếu không phải đám Tả Phi Phi đều nói với mình đây là A Kiên thì cậu đã không thể nhận ra được cậu ta.
Toàn bộ đầu A Kiên bị quấn băng gạc trắng, chợt nhìn y như một xác ướp, hơn nữa mặc dù đã được băng bó thì phía dưới lớp băng gạc vẫn còn vết máu rỉ ra từ miệng vết thương.
Hít sâu một hơi, Lý Hạo gạt mọi người đang vây quanh A Kiên ra, lấy một châm bạc từ bên hông, ngón tay vê miết cực nhanh, thi triển ra châm pháp hỏa hành!
Hiện giờ cậu đang tu luyện Ngũ Khí Thiên Tâm Quyết, luyện ra chân nguyên nội tức mộc khí và hỏa khí trong cơ thể, thi triển châm pháp hỏa hành cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hạo và Tả Phi Phi đã ra khỏi thang máy, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng năm của bệnh viện.

Lần này A Kiên bị thương nặng nhất, đến giờ vẫn còn đang hôn mê.


A Kiên đừng sợ, không sao đâu. Tôi đã về rồi, bây giờ cậu rất an toàn.

Thấy A Kiên tỉnh lại, Lý Hạo vội vàng trấn an. Hiện giờ tuy ý thức của cậu ta đã được Lý Hạo cứu về, nhưng cả người toàn là vết thương, nếu như quá kích động thì sẽ rất phiền phức.
Lý Hạo đỡ Chó Da Vàng dậy. Thấy huynh đệ dưới quyền mình bị thương thế này, Lý Hạo cảm thấy lửa giận trong lòng mình như đang bùng lên.

Anh Hạo, anh về rồi, anh nhìn A Kiên xem, anh ấy đáng thương quá...

Ngũ Hành Thần Châm bắt đầu từ châm pháp hỏa hành, mỗi một hành đều có hiệu quả đặc biệt của nó. Mà châm pháp hỏa hành lợi hại ở chỗ trừ độc và tỉnh thần.

Phượng hoàng niết bàn!


Ai? Ai ra tay đánh cậu ấy đến mức này?

Lý Hạo siết nắm đấm kêu lên răng rắc, nhìn bộ dạng A Kiên, ánh mắt cậu cũng vằn đỏ, sát khí bốc lên hừng hực. Bởi tu luyện Ngũ Khí Thiên Tâm Quyết nên sát khí của cậu giống như thực thể, ép cho Trác Yến Vũ đứng bên cạnh không kiềm được phải lùi ra!
Nhưng người quen thuộc với Lý Hạo đều biết, lúc cậu có dáng vẻ như thế chứng tỏ cậu đã hoàn toàn nổi giận rồi!

Tránh hết ra, tôi có thể cứu anh ấy.

Trấn an A Kiên xong, Lý Hạo xoay người ra khỏi phòng bệnh, sát khí trên người ngưng đọng lại như thực thể!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.