Chương 242: Tôi không phải anh, cũng sẽ không biến thành anh


Cán bộ trại giam gật đầu nhìn Hoa Phi Tạc, sau đó thức thời đi ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.

Hoa Phi Tạc mặt không cảm xú8c nhìn Hoa Lăng Đồng đang ngồi đối diện. Tuy rằng Hoa Lăng Đồng ngoại hình xấu xí nhưng thời điểm làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đ3oàn Hoa Vinh, mỗi ngày đều giày tây, đầu tóc bóng lộn. Nhưng bây giờ sau vài ngày bị bắt, hắn mặc đồ tù thống nhất của trại giam, đầu 9tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, trông càng thêm xấu xa, bỉ ổi.


Ngồi.

Trầm mặc một lúc lâu, Hoa Phi Tạc chớp chớp mắt, 6duỗi tay, nhìn Hoa Lăng Đồng.

Hoa thiếu gia ư? Xem ra sau khi tao vào đây, bây giờ mày đã là lãnh đạo trẻ tuổi của Hoa gia, l5à người nắm quyền cao tối thượng rồi.

Hoa Lăng Đồng nhìn chằm chặp Hoa Phi Tạc, cuối cùng cũng chịu há mồm, giọng khàn khàn như ma quỷ trong địa ngục.
Mắt Hoa Phi Tạc đỏ lên, một tay vẫn bóp cổ Hoa Lăng Đồng, tay kia cởi cổ áo trường sam của mình ra, trên vùng cổ trắng trẻo có một vết sẹo dài.

Không, không sai, chính xác là tao muốn giết mày!

Hoa Lăng Đồng cười như bị thần kinh, dù bị Hoa Phi Tạc bóp cổ khó thở, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
Tao hận mày, đều là cha mẹ sinh ra, sao từ nhỏ mày được người ta khen là đẹp đẽ? Tại sao tất cả mọi người đều thích mày? Trong khi sao tao lại xấu như vậy? Tại sao người ta trước mặt thì không nói gì, nhưng đằng sau lại lén lút nhắc đến tao đều trợn mắt xem thường? Bất công! Quá bất công!

Hoa Phi Tạc nói tiếp:
Bản thân tôi là em trai anh, em ruột của anh đó! Nếu như tôi toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh, dựa vào mưu lược của tôi và thủ đoạn quyết đoán, tàn nhẫn của anh. Vậy kết cục sẽ ra sao?


Nhưng anh thì sao?

Hoa Phi Tạc vô cùng đau đớn, một tay bóp cổ Hoa Lăng Đồng, gương mặt điển trai vì quá kích động nên có vẻ hơi dữ tợn, nói:
Đến bây giờ tôi vẫn không quên được năm tôi sáu tuổi, người anh lớn hơn tôi hai tuổi lại cầm mảnh vỡ của chiếc đĩa dí lên cổ tôi, anh muốn giết tôi!


Bốp!

Hoa Lăng Đồng vừa nói ra, một tiếng bạt tai vang dội từ phòng thăm tù nhân vang lên, Hoa Lăng Đồng bị đánh đến nỗi mặt lệch sang một bên. Hắn đứng ngây người như tên ngốc, cảm giác đau rát trên mặt lại khiến hắn có một cảm giác không chân thực.

Bây giờ thì biết tôi định làm gì chưa?


Không phải à? Anh có thể điều động nguồn lực khổng lồ từ Hoa gia, thế nhưng anh vẫn không đấu lại được một tên tay trắng khởi nghiệp mới được nửa năm như Lý Hạo?

Hoa Phi Tạc mở miệng nói tiếp:
Tại sao từng người từng người bên cạnh anh đều phản bội lại anh? Mà sao những người bên cạnh Lý Hạo đều ủng hộ cậu ấy? Đến ngay cả một thằng gay cũng thà chết chứ không chịu tiết lộ một chút bí mật?


Chính nghĩa sẽ được ủng hộ, phi nghĩa sẽ bị quả báo. Bởi vì ngoài anh ra, anh không tin ai cả, thế sao người khác có thể tin anh?


Ừ, anh vẫn còn một chút thông minh đấy.

Hoa Phi Tạc nhún vai một cái, cũng không phủ nhận.

Vớ vẩn!

Nghe thấy Hoa Phi Tạc đá móc mình chỉ có một chút thông minh, Hoa Lăng Đồng trợn trừng hai mắt, gào thét một tiếng. Nhưng nhìn vẻ mặt châm chọc của Hoa Phi Tạc, mấy lời đã đến bên mép chỉ đành ngậm ngùi nuốt vào trong.
Trước đây, thằng em công tử bột này làm gì có lá gan nói chuyện với hắn như thế? Càng không có gan dùng ánh mắt như thế nhìn mình?
Nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi rồi. Hắn đã vào tù, còn Hoa Phi Tạc một bước lên mây thành Chủ tịch tập đoàn Hoa Vinh. Giờ hắn chỉ là một phạm nhân mà thôi, người khác khi nói chuyện với hắn sao có thể coi trọng kiêng nể hắn như lúc trước được?
Hoa Phi Tạc nhún vai một cái, nói:
Thắng làm vua thua làm giặc, anh không phục ư?


Đương nhiên tao không phục!

Nhắc tới câu thắng làm vua thua làm giặc, Hoa Lăng Đồng lại lần nữa kích động, thấp giọng rít khẽ:
Mày có tư cách gì mà huênh hoang trước mặt tao? Tao thua là thua trong tay Lý Hạo, muốn cười cũng là nó đến cười tao, mày là cái thá gì?

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Hoa Lăng Đồng, Hoa Phi Tạc trầm mặc, bỏ tay khỏi cổ Hoa Lăng Đồng, hít một hơi thật sâu nói:
Tôi biết, anh hận tôi, tôi cũng hận cả bản thân tôi nữa. Cảnh tượng anh em hòa thuận êm thấm ấy, tuyệt không thể xảy ra giữa chúng ta?


Tuy rằng anh em ta bất hòa, nhưng mày phải nhớ, dù sao mày cũng vẫn là người của Hoa gia.

Hoa Lăng Đồng ngồi lại lên ghế, thở hổn hển tiếp:
Bây giờ mày mới nhậm chức, có thể lá mặt lá trái với Lý Hạo, dựa vào hắn để đứng vững gót chân, dựa vào hắn để Hoa gia vượt qua khó khăn lần này. Nhưng mày không thể bỏ mặc hắn tự do tự tại như thế. Mày cũng là bạn được hắn tín nhiệm, đồng nghĩa với mày cũng là người có cơ hội đâm sau lưng hắn lớn nhất, đẩy hắn xuống vực, đưa Hoa gia trở lại thời kỳ đỉnh cao!


Hôm nay mày đến đây để làm gì?

Ngồi xuống ghế, Hoa Lăng Đồng nhìn Hoa Phi Tạc, nhìn đứa em trai so với hắn đẹp gấp trăm ngàn lần, lạnh nhạt nói:
Muốn xem trò cười của tao, nếm thử cái thú của người chiến thắng hả?


Đại khái thế.

Giọng của Hoa Phi Tạc lạnh hơn trước, nhìn Hoa Lăng Đồng đang câm nín, lạnh lùng nói:
Anh cứ nghĩ anh thua vì Lý Hạo, nhưng thật ra anh đã thua chính mình. Đến bây giờ anh vẫn còn không hiểu?


Mẹ mày!

Hoa Lăng Đồng gào thét, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Siết chặt nắm đấm, Hoa Lăng Đồng nhìn chằm chằm Hoa Phi Tạc nói:
Tao biết mày có tài. Bây giờ tao biết tao đã coi thường mày suốt mười mấy năm qua, vì thế tao mong rằng, mày có thể giúp Hoa gia lần nữa trở lại địa vị đứng đầu của ngành dược Hoa Hạ.



Anh vẫn không hiểu.


Hoa Phi Tạc nhìn vẻ mặt thật lòng của Hoa Lăng Đồng, thở dài nói:
Anh quá hiếu thắng, vì thế không hiểu đạo lý phù duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh(1) là cái gì.


(1) Phù duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh: Trích chương 22, Đạo Đức Kinh. Tạm dịch: vì không tranh với ai, nên không ai tranh với mình.


Nếu như có một ngày tập đoàn Hoa Vinh của chúng ta có thể nghiên cứu ra sản phẩm tốt hơn xí nghiệp Hạo Thiên, tôi nhất định sẽ không nương tay, cạnh tranh công bằng với Lý Hạo.


Hoa Phi Tạc nghiêm nghị nói:
Nhưng trước đó, tôi sẽ là đối tác hợp tác trung thực nhất, tuyệt đối sẽ không đâm sau lưng cậu ấy. Thiên hạ chỉ có một đệ nhất, sao cứ nhất định phải là anh? Nếu may mắn thì sẽ đạt được, còn không thì cũng do định mệnh. Đó mới đạo lý Trung Dung bình hòa.



Đây chỉ là cái cớ của mày, mày chỉ là một thằng nhu nhược, không ôm chí lớn!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.