Chương 28: Sự thật bị bóp méo như vậy đấy



Lý Hạo, cậu mới vừa kêu cái gì cơ? Người này là sư chất của cậu?


Tả Phi Phi nghe được tiếng Lý Hạo cũng tự nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn 8Lã Hạ Hầu dường như lớn hơn Lý Hạo mấy tuổi, trên gương mặt hiện rõ nụ cười đầy chế nhạo.

Được Tả Phi Phi chú ý đến là chuyện rất đáng vui mừ3ng, bởi lẽ ban nãy trên sân lần đầu nhìn thấy cô, Lã Hạ Hầu đã cảm nắng cô rồi. Cậu ta cũng rất hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của nữ thần.
Nhưng cậu ta không bao giờ muốn thu hút sự chú ý của cô trong tình huống này.
Tả Phi Phi đứng đằng sau lưng Lý Hạo đã bật cười đắc ý, lặng lẽ đến gần sát bên tai Lý Hạo, vừa cười vừa mắng khẽ:
Nhưng mà lắm chiêu như thế, tôi thích.

Trong mắt Tả Phi Phi, biểu cảm
ăn hành
khổ sở của Lã Hạ Hầu và vẻ mặt nghiêm trang nói xằng này của Lý Hạo, kể ra lại còn thú vị hơn những tiết mục hài kịch nhiều.

Người đẹp, tôi cũng phát hiện người cậu thật sự rất thơm. Nếu cậu còn dựa sát vào người tôi như thế nữa, tôi sẽ không kìm chế được hôn cậu luôn đấy.

Lý Hạo quay đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp chỉ cách mình có mấy cm của Tả Phi Phi, nói bằng một vẻ nghiêm túc hệt như trước đó.

Cái đồ háo sắc...

Tả Phi Phi liếc nhìn Lý Hạo một cái, vội rụt đầu về.

Cậu đừng kích động. Sư thúc như vậy cũng là vì cậu cả.

Lý Hạo lại tỏ ra nghiêm chỉnh lần nữa, cắt lời Lã Hạ Hầu, nói hết sức thành khẩn:
Từ nhỏ đến lớn sư chất vẫn luôn lớn lên ở nước ngoài nên không biết, trường Hoa Hạ chúng ta cũng không cởi mở vậy đâu. Nếu cậu cứ quấy rầy trưởng bối, há chẳng phải là không có tôn ti trật tự sao? Chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười sao?


Hì hì, Lý Hạo, tôi phát hiện cậu thật lắm chiêu.

Lã Hạ Hầu lắc đầu, nói tiếp:
Chúng ta có thể so tài ở ba phương diện thể thao là: bóng đá, chạy ngắn, bóng rổ. Cậu dám không?


Thế à...

Nghe thấy không có cơ hội quang minh chính đại đánh những người này, trên mặt Lý Hạo hiện rõ vẻ thất vọng.

Không có gì.

Lã Hạ Hầu miễn cưỡng cười một tiếng.
Lý Hạo vừa lặng lẽ huých vào cánh tay Tả Phi Phi, vừa hài hước thấp giọng nói:
Tiếng Anh của tôi không được tốt lắm, chỉ sợ tên tiểu tử này nói bậy bạ, cậu có cao kiến gì không?

Ánh mắt Tả Phi Phi lạnh lùng, cảm thấy vô cùng khinh bỉ hành vi của Lã Hạ Hầu.

Tên này lại dám coi thường chúng ta. Không được! Vì danh dự của Anh quốc, tôi muốn quyết đấu với cậu ta một trận!

Một du học sinh Anh quốc có vẻ vô cùng kích động, vừa nhìn là biết vô cùng sùng bái tinh thần kỵ sĩ thời Trung cổ.

Tôi cũng chỉ học qua loa để đi thi thôi. Họ nói nhanh quá nên tôi nghe không rõ.

Tả Phi Phi cũng bĩu môi, tỏ vẻ không có cách nào giúp đỡ.

Nếu có Bành Đình ở đây thì tốt rồi...

Lý Hạo lại thở dài trong lòng. Bành Đình là bạn thân hồi nhỏ của cậu, bây giờ đang học chuyên ngành quản trị kinh doanh bên Mỹ. Lý Hạo trước giờ mua hàng về bán đều là nhờ có cô ấy. Nếu cô ấy ở đây, chắc chắn Lã Hạ Hầu sẽ không thể cậy tiếng Anh làm chuyện xấu được.
Dường như Lã Hạ Hầu đã đoán ra điều gì từ biểu cảm của Lý Hạo và Tả Phi Phi, trong chớp mắt nảy ra một kế, dựa vào việc trình tiếng Ạnh của hai người bọn họ không được tốt cho lắm, liền dùng tiếng Anh bắt đầu kế ly gián.

Người này trong lòng rất kì thị chúng ta, cho rằng những du học sinh nước ngoài như chúng ta không xứng được sử dụng sân vận động của họ. Khi tôi phản ứng lại thì còn bị cậu ta làm nhục.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói được một nửa thì đã bị Lý Hạo chen vào.
Chỉ thấy Lý Hạo trừng mắt, đột nhiên phát ra khí thế khiếp người, thẳng thừng hỏi:
Sư chất, ý cậu là gì? Tối hôm qua lúc ăn cơm, cha cậu cũng nhận tôi là sư đệ rồi, làm sao? Giờ cậu thấy mình đủ lông đủ cánh, muốn làm phản lại cha à? Hay là nói thẳng ra ý của cha cậu chính là cha con các người không muốn nhận sư môn sao?


Tôi, tôi không có!


Dùng vũ lực giải quyết sẽ làm mất hết phong thái quý tộc của chúng ta, không được hay cho lắm.

Lã Hạ Hầu mở miệng nói:
Tôi thấy không cần phải như vậy. Nếu như họ nói chúng ta không xứng được vận động trong trường học của họ, vậy chi bằng chúng ta dùng vận động để đánh bại cậu ta là được!

Thủ đoạn này của Lã Hạ Hầu vô cùng thâm độc. Nếu bọn họ dùng thi đấu thể thao để nghiền nát Lý Hạo, thì không những có thể trút giận bằng cách cho Lý Hạo mất mặt trước mọi người, mà còn làm một bước đệm cho đại hội giao lưu sắp tới, để phần thắng của các sinh viên nước Anh bọn họ càng lớn hơn nữa!
Lã Hạ Hầu giận đến run người, chỉ tay vào Lý Hạo, đến một câu phản kích cũng không nói ra được.
Chỉ một câu nói, Lý Hạo đã biến nữ thần của cậu ta trở thành trưởng bối. Cậu ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục quấy rầy Tả Phi Phi?
Ngày trước trong thời gian ở nước ngoài, Lã Hạ Hầu cũng tự nhủ bản thân, rằng mình thân là nhân tài nhưng bình thường lại không được mọi người tôn trọng. Rồi đến khi về nước gặp Lý Hạo cũng lại bị chế nhạo nhục nhã, ngay cả một chút đường sống để phản kháng cũng không có.
Lã Hạ Hầu cứng họng, bị Lý Hạo vặn lại một tràng, á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói ra ba từ phản kích yếu ớt.
Cậu ta cũng biết lần này mình cùng cha trở về nước, mục đích chính là dùng những chiêu trò nhằm đạp lên đầu ông cụ Thần. Nhưng Lã Tư Viễn cũng nhấn mạnh rằng: chuyện này có đánh chết cũng không được thừa nhận, nếu không bọn họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, lưng mang tiếng xấu, bọn họ khó lòng nào chia lợi lộc trong nước được.
Vì thế bây giờ, dù cho Lý Hạo vô tình hay cố tình vạch trần sự thật, cũng khiến cho Lã Hạ Hầu hoàn toàn rối loạn, lúng túng khó đáp.

Tốt nhất là không có.

Lúc này Lý Hạo mới gật đầu, rồi sau đó lên mặt cụ non, vỗ một cái vào bả vai Lã Hạ Hầu, mỉm cười nói:
Sư chất ngoan, cậu và mấy người này đi theo phía sau Tả đại tiểu thư làm gì vậy? À phải rồi! Cô ấy là bạn học của sư thúc, cũng coi như là trưởng bối rồi, cậu đừng quan tâm đến cô ấy quá.


Cậu!


Hoa Hạ không phải là rất hiếu khách sao? Tại sao lại có loại người như vậy? Thật là suy đồi quá rồi!

Nghe được những lời
sự thật
đã bị Lã Hạ Hầu xuyên tạc, dù những người bạn Anh quốc này cho có là quý tộc đi chăng nữa, cũng không khỏi bừng bừng tức giận, trợn mắt nhìn Lý Hạo.

Cậu xem, sự thật đã bị bóp méo như vậy rồi đấy.


Lý Hạo, cố lên! Nhận lời bọn họ đi!


Đừng sợ, chúng ta không thể mất mặt trước người nước ngoài!


Lên nào! Lý Hạo, bọn tôi tin tưởng cậu!

Lý Hạo và Tả Phi Phi đều nhìn nhau một cái, bất lực nhún vai tay.
Cảm thấy ánh mắt mấy du học sinh Anh quốc như muốn tóe lửa, mặc dù ban nãy Lý Hạo không nghe ra Lã Hạ Hầu nói cái gì, thế nhưng với trí khôn trời ban, cậu cũng có thể đoán ra tám phần mười câu chuyện.

Người này cũng rất đê tiện, nhưng không đê tiện một cách đáng yêu như cậu.


Khiêu chiến?

Lý Hạo nhướng mày, ngay sau đó gương mặt thoáng vẻ ngẫm nghĩ, đáp:
Muốn động thủ à?


Không, không, không. Chúng tôi không có dã man như vậy.

Mà thoạt trông Lý Hạo tương đối gầy gò, nếu đọ sức một trận cùng những người bạn Anh quốc lực lưỡng của Lã Hạ Hầu, cậu ta không tin Lý Hạo có thể chiến thắng!

Lý Hạo, các bạn học của tôi không thể cho qua chuyện cậu khinh rẻ tôi như vậy, họ muốn khiêu chiến với cậu!

Sau khi Lã Hạ Hầu nói chuyện xong xuôi với những người bạn ngoại quốc, cậu ta xoay người qua hỏi Lý Hạo bằng tiếng Trung:
Cậu dám tiếp không?

Lã Hạ Hầu mặt đầy phẫn nộ ăn nói hàm hồ với các bạn học bằng tiếng Anh.

Thật là quá đáng!


Sao có thể nhưvậy?

Thế này làm sao mà khiến nữ thần xem trọng được chứ? Rõ rà6ng là đang bị nữ thần cười nhạo còn gì?

Đây là hiểu lầm, thật ra thì...

Lã Hạ Hầu vừa mới há miệng, nhìn Tả Phi Phi với một nụ cười5 ngượng nghịu, chuẩn bị lên tiếng giải thích.

Mọi người đang nói gì vậy?

Những sinh viên nước Anh đứng bên cạnh Lã Hạ Hầu hỏi cậu ta bằng tiếng Anh.
Bọn họ đầu óc mơ hồ đứng bên cạnh hồi lâu, không hiểu tiếng Trung nên hoàn toàn không biết được đầu đuôi câu chuyện. Nhưng nhìn qua sắc mặt khó coi của Lã Hạ Hầu, bọn họ cũng đoán được chắc chắn bạn học của mình đã bị thua thiệt điều gì.
Lý Hạo còn chưa kịp nói gì, những sinh viên vây xung quanh đã nhao nhao lên trước.


Xem ra tôi muốn từ chối cũng không được.


Lý Hạo khẽ chạm lên sống mũi, cười khổ nói.


Cố lên nhé!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.