Chương 395: Công tử trường cầm


Đây là người anh trai ruột thịt của cậu. Dù giữa hai người có tranh chấp, có khắc khẩu, anh ấy sẽ rời đi nhưng sẽ không bao giờ bỏ r8ơi cậu. Giống như bây giờ, anh ấy lại có mặt để giúp đỡ cậu.


Anh đến lâu chưa?


Cùng Ngao Tinh đứng trước mặt Lý G3ia Kỳ, Lý Hạo cất tiếng hỏi trước.

Đậu! Đồ kẹt sỉ...

Cuối cùng, Lý Hạo vẫn tự móc tiền túi ra, dùng linh thạch để mua một bình rượu Hạnh Hoa gia truyền của quán. Ở vùng đất bồng lai đất lành như Đạo Mônnày đều không dùng vàng bạc hay tiền để trao đổi hàng hóa. Ở đây họ chỉ dùng linh thạch.
Mà một bình rượu Hạnh Hoa nhỏ xíu như vậy cũng có giá tới tận 2 khối linh thạch hạ phẩm. Nói về rượu, giá đắt thế này đã đủ khiến người ta phải tặc lưỡi!

Cũng không lâu lắm, mới uống hết có một bình rượu.

Lý Gia Kỳ lại ngửa mặt uống9 rượu, lạnh lùng trả lời.

Vậy đi thôi!


Nhưng mà hai người các cậu cosplay cũng không được chuyên nghiệp cho lắm. Ai lại dẫn theo một đứa trẻ thế này?

Vị đại ca mới quen nhìn Ngao Tinh đang vừa cười vừa uống rượu một lượt, bĩu môi nói:
À, còn nữa, nhóc con như cháu không có chuyện gì thì đừng có mà tùy tiện uống rượu. Phải sống cho tốt, cố gắng rèn luyện. Nhìn qua thôi cũng biết cháu là đứa có sức khỏe tốt, đừng có mà phế bỏ như thế.


Ông mới là đứa trẻ con thì có!

Rời khỏi quán rượu nhỏ, Lý Hạo và Lý Gia Kỳ dẫn theo Ngao Tinh hướng về phía núi Long Hổ. Hai anh em toàn thân đều mặc áo bào trắng, trầm mặc không nói câu nào, trong khi Ngao Tinh tham ăn lại một mình ôm bình rượu Hạnh Hoa uống, vừa tu rượu lại còn vừa lẩm bẩm khen rượu ngon.

Hứ, hai người các ngươi cũng cosplay theo Kỳ Lân Song Tử Tinh của Tiêu Dao tông à?

Khi hai anh em Lý Hạo đang định bước lên địa giới của núi Long Hổ, bỗng một người trung niên mặc đạo phục tiến tới, nhìn Lý Hạo và Lý Gia Kỳ đều mặc áo bào trắng, cười nói:
Hai người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Bây giờ tất cả Đạo Mônđều biết, Kỳ Lân Song Tử Tinh muốn tới Phượng Cầm các trên núi Long Hổ nên suốt hai ngày nay, đã có mấy đôi mặc áo bào trắng đi dạo ở xung quanh đây. Thấy không? Áo bào trắng anh mày đang mặc đây chính là mô phỏng theo áo bào mà Lý Hạo mặc hôm đánh thắng Hồng San đấy!

Ông chủ quán rượu tỏ vẻ thần bí nói:
Dù sao tôi cũng nghe tổ tiên truyền lại rằng, chỉ cần ở trên núi Long Hổ, Phượng Cầm các không sợ bất cứ thứ gì!


Thật sao?

Lý Hạo ngẩng đầu lên. Xuyên qua ô cửa nhỏ trong quán rượu, cậu nhìn về phía núi Long Hổ hùng vĩ cách nơi này không xa, trong ánh mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Hàng đắt vì hiếm, quy luật này luôn đúng cho mọi trường hợp.
Rượu Hạnh Hoa này vốn dĩ cũng không hiếm lắm, nhưng bây giờ bởi vì lượng người lên núi Long Hổ và các vùng lân cận ngày càng đông, cung không đủ cầu, giá cả bị đẩy lên cao cũng là điều dễ hiểu.

Vậy ông chủ, ông nói xem, ông coi trọng vị công tử Trường Cầm kia hay là coi trọng Lý Hạo hơn đây?


Khà khà, vị tiểu ca ca này, có lẽ cậu không biết. Chứ chuyện rượu tăng giá, cậu không thể trách ông già như ta tham lam được đâu.

Chủ quán nhận lấy linh thạch, nhếch miệng cười nói:
Gần đây, Tiêu Dao tông có một cậu tên Lý Hạo mới trở về gia môn. Cậu ta muốn khiêu chiến lần với chín đại đệ tử của chín đại danh môn. Bây giờ chuyện này đã truyền đi khắp các Đạo Mônở đây rồi. Cậu ta sắp sửa đến Phượng Cầm các để khiêu chiến với công tử Trường Cầm. Từ mấy ngày trước, hàng đoàn người hâm mộ danh tiếng của cậu ta liên tục đổ về đây, muốn tận mắt xem trận đấu này. Rượu Hạnh Hoa của quán chúng tôi, quả thực là cung không đủ cầu, nên giá tiền này có...

Lý Hạo gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lý Hạo thầm cười khổ. Ở nhân gian cậu đã được xem là người nổi tiếng, không ngờ bây giờ cả trong giới Đạo môn, cậu cũng lại trở thành nhân vật được người khác cosplay.

Ha ha, thế nào? Tôi nói cậu bây giờ là siêu nổi tiếng trong Đạo môn, chuẩn chưa?

Ngao Tinh lại nốc một ngụm rượu, liếc mắt sang nhìn Lý Hạo, cười nói.

Ồ! Thế ông nói xem, Hồng San của Thanh Huyền tông đều bại dưới tay của Lý Hạo, vậy tại sao ông lại có lòng tin đối với công tử Trường Cầm như vậy?

Lý Hạo ở bên cạnh cũng thấy hứng thú, liền đánh tiếng nói:
Nhưng tôi cũng chưa từng nghe thấy ai bảo công tử Trường Cầm lợi hại hơn Hồng San gấp nhiều lần!


Chuyện cụ thể như thế nào, lão già ta cũng không biết hết được. Nhưng tôi nghe tổ tiên truyền lại, ngọn núi Long Hổ này có một bí mật lớn.

Lý Hạo xoay người, ra hiệu với Lý Gia Kỳ.

Cạn một ly đã, xong rồi6 hẵng đi!

Lý Gia Kỳ hất tay, dùng chân nguyên nội tức đẩy chén rượu ra trước mặt Lý Hạo, sau đó tùy ý phất tay một cái, rư5ợu bên trong bình như dòng sữa tự động tuôn ra, vừa vặn rót đầy hai chén của Lý Hạo và Lý Gia Kỳ.
Hai tay Ngao Tinh nâng cái bình nhỏ bên trong đầy hoa quế, vừa uống vừa hỏi.

Ha ha, cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là coi trọng công tử Trường Cầm rồi!

Ông ta không chút suy nghĩ liền nhếch miệng cười nói:
Tuy rằng lão già như tôi không phải cao thủ giang hồ gì, tu vi cũng chỉ đạt ở ngưỡng nhập môn. Nhưng tôi sống ở đây lâu như vậy, đời đời kiếp kiếp đều gắn bó ở ngọn núi Long Hổ này, tôi đương nhiên vẫn biết một chút chuyện về Phượng Cầm các.


Tốt nhất ông cách xa chúng tôi một chút, tránh bị đả thương từ dư âm trong lúc chúng tôi đấu với nhau.

Lý Gia Kỳ nhìn tên này một lượt, lạnh lùng cảnh cáo.

Thôi đi! Cậu khỏi nói, tên tiểu tử cậu nhìn cũng giống Tiểu Lý Tông chủ lắm.


Thơm quá ha, ta cũng muốn uống nữa.

Ngao Tinh thèm thuồng, khịt khịt mũi, liếm môi mở miệng nói.

Hết rồi!

Mặc dù Ngao Tinh đứng trước mặt Lý Hạo vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng khi đối với người khác, tính khí chân long của nó cũng chẳng nể mặt ai.

Hz... Vật đổi sao dời, vật đổi sao dời mà.

Bị Ngao Tinh quát cho một câu, người đàn ông mặc áo bào trắng cũng bị dọa cho một trận. Mặc dù Ngao Tinh không có ý đả thương hắn, nhưng lúc đó nó lại vô tình để lộ ra long uy, đủ để khiến đám người tu vi không cao kia phải sợ hãi.
Lý Gia Kỳ nói.

Vậy thì mua thêm một bình nữa đi mà!


Đắt lắm!

Bị Lý Gia Kỳ nói như vậy, người kia bực tức nói:
Nhưng các cậu thực sự nghĩ rằng chỉ cần các cậu mặc áo bào trắng, sau lưng đeo kiếm thì chính là Minh chủ của Đạo Mônchúng ta sao?


Ngay khi hắn vừa nói dứt lời, một đoàn tông môn của Phượng Cầm các bước nhanh về phía anh em Lý Hạo, dẫn đầu là một vị nam nhân mặc Hoa phục, dung mạo khôi ngô. Lý Hạo cứ nghĩ bản thân mình cũng đã thuộc vào top soái ca rồi, nhưng đến khi gặp được vị nam nhân này, cậu không thể không thốt lên.


Mẹ kiếp, trên thế giới này còn có người đẹp trai đến như vậy sao?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.