Chương 399: Diệu âm thượng nhân


Hắc khí ngưng tụ quanh tà hổ đều khuếch đại, đặc biệt ở chữ
Vương
trên ấn đường, như thể hắc khí từ trán hổ tập trung hết ở đây vậy!
8
Yên lặng như tờ!

Mọi âm thanh xung quanh đây giống như bị bịt kín lại, không có tiếng gió thổi, cũng không có tiếng nước chảy c3uồn cuộn, cũng chẳng có tiếng đàn của công tử Trường Cầm, chẳng có tiếng tà hổ rít gào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân của Lý Hạo cũng kh9ông có!

Ai nấy xem cuộc chiến này đều kinh sợ, mặt mày trắng bệch, giống như bị một nguồn sức mạnh vô hình thao túng linh hồn, liền6 liên tục rút lui. Với những người không có tu vi cao thậm chí còn không thể rút lui, cổ lệch sang một bên rồi ngất đi, chân nguyên nội tức5 và sinh mệnh tinh khí liền bay về phía tà hổ chi linh!

Tôi chỉ tiện tay nên làm thôi!

Lý Hạo hít sâu một hơi, ánh vàng trong mắt chậm rãi biến mất, Thánh Lực Vua Thần Nông từ từ thu hồi lại.

Chân Linh của ta sắp tiêu tan, may nhờ có đại ân của tiểu hữu, Phượng Cầm các chúng ta không biết báo đáp thế nào cho thỏa, chỉ có thể dâng tặng tiểu hữu toàn bộ tinh hoa công pháp của Phượng Cầm các, kính mong tiểu hữu có thể nhận cho.

Linh hồn tà hổ gào thét tuyệt vọng, nó run lẩy bẩy, rồi bị tán thành từng đám khói nhỏ, cuối cùng bị thiêu đốt, nhanh chóng bị Thánh lực tiêu diệt hoàn toàn .

Ôi...

Một tiếng thở dài mệt mỏi bỗng vang lên bên tai Lý Hạo, rồi một bóng mờ hiện ra trước mắt cậu. Một đạo lão chấp tay hành lễ về phía cậu nói:
Lão phu là Diệu Âm, đa ta tiểu hữu đã cứu các đệ tử của chúng ta, còn giúp ta giải thoát.

Trong không gian không hề có tiếng động bỗng nhiên truyền ra một tiếng Kinh Lôi vang trời.
Câu nói của Lý Hạo giống như tiếng sấm cuối đông đầu xuân; như là cơn lũ dữ sau mỗi trận băng tuyết tan, nước từ đó đổ ra sông biển; như ngọn lửa ngoan cường bất diệt dù ngoài trời mưa tuyết dữ dội.
Không gian lúc này giống như mảnh gương bị đập vỡ, toàn bộ âm thanh bị phong ấn lại được hồi phục lại, chiêu vô thanh thắng hữu thanh của tà hổ đã bị Lý Hạo đập tan!

Con tà hổ này vô cùng bản lĩnh, khi sức mạnh Thánh đạo của tộc Thánh giả các cậu vừa xuất hiện, lẽ ra nó phải tránh đi mới đúng, nhưng con cọp chết tiệt này còn nhảy ra đối đầu, cho dù Thánh Đạo này không phải Thánh Đạo của chính Lý Hạo, nhưng nó cũng không thể làm như vậy mới phải!

Ngao Tinh đứng bên Hổ Sơn, nhìn trận chiến vẫn chưa dứt giữa tà hổ và Lý Hạo, mím môi nói:
Nhưng ta vẫn đánh giá cao Lý Hạo, từ trong kí ức còn chút ít được tổ tông để lại, ta đều có thể ngờ ngợ cảm nhận được uy năng Thông Thiên Triệt Địa của Thánh Giả như các ngươi, Thánh Đạo vô thượng, mỗi một vị đều có thể trấn áp muôn đời!


Không được, con tà hổ này đang hấp thụ tinh khí của những tu sĩ tu vi không đủ cao thâm!

Thấy vậy, Lý Hạo biết rõ mình đã đoán đúng.
Cậu vốn cho rằng, công tử Trường Cầm, thậm chí cả Liễu Tri Âm và cả ngọn núi bị dính tà đều là vì họ đều bất tri bất giác mà bị ma tính tà hổ từ từ thẩm thấu. Nhưng bây giờ xem ra, tà hổ này còn ngang tàng hơn cả ác linh thông thường, nó còn có thể sử dụng tuyệt kỹ của Diệu Âm thượng nhân - tuyệt kĩ đỉnh cao của Phượng Cầm các. Vì thế Lý Hạo lập tức nghĩ ngay đến khả năng khuếch đại siêu cấp!
Diệu Âm thượng nhân sau khi ngã xuống cũng để lại một điểm Chân Linh trấn áp bên trong núi Hổ Sơn. Vốn dĩ ông muốn phong ấn linh hồn tà hổ tại đây, tại một nơi phong thủy như thế này, nó trở thành chất dinh dưỡng vĩnh viễn cho mảnh đất địa linh nhân kiệt nơi đây.
Vô thanh thắng hữu thanh!
Mái tóc dài của Lý Hạo tung bay trong gió, tay cậu vẫn nắm Kiếm Chỉ, vẫn giữ chiêu Lăng Không Chỉ về phía tà hổ. Chùm sáng Thánh Lực từ cậu vẫn bắn ra, nhưng vẫn cứ đọng lại giữa không trung, không có cách nào công kích được tà hổ!
Cánh cửa Phong Đô bên trong tà hổ đã sụp đổ từ lâu. Nhưng những tinh phách từ nô dịch bị thao túng sức mạnh mà ma cọp đã vồ được từ lâu đều trở thành vật hiến tế sức mạnh cho nó, để nó có thể đối đấu được với Lý Hạo.
Nhưng một chuyện lại khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, đó là với tu vi của anh ta, đáng lẽ anh chỉ cần vận công một chút là có thể truyền âm thanh đi đến bốn, năm trăm dặm mới đúng.
Thế nhưng bây giờ, anh há miệng ra cũng chẳng phát ra được một tiếng động nhỏ!
Ở những nơi gần cuộc chiến giữa Lý Hạo và tà hổ giống như đã bị phong ấn vậy, chẳng tồn tại bất cứ âm thanh nào ở quanh đây!
Ánh mắt Lý Gia Kỳ lóe lên, phát hiện điều gì đó không đúng. Ngay lập tức, anh đã rời khỏi Long Sơn, vung kiếm bay ra giữa không trung!

Tất cả mọi người nghe rõ, ai còn có thể cử động hãy dìu những người không thể cử động được cách xa núi Long Hổ trăm dặm. Các chưởng giáo Tông môn hoặc các trưởng lão ngừng theo dõi trận đấu ngay!

Áo bào trắng tung bay, Lý Gia Kỳ tay cầm kiếm đứng giữa không trung, vận chân nguyên, muốn truyền lời nói của mình đến toàn bộ mọi người trong phạm vi núi Long Hổ.
Lý Hạo vẫn tiếp tục tức giận quát lớn:
Nếu như hôm nay công tử Trường Cầm bỏ mạng ở đây, vậy đó không phải là lỗi của tôi, cũng không phải là lỗi của tà hổ, mà chính là lỗi của ông!


Sai ở ông!


Sai ở ông!


Sai ở ông!

Lý Hạo giận dữ gầm lên, nhìn thấu Kinh Thiên!

Ầm ầm ầm!

Lý Hạo nhìn tà hổ trước mặt, tuy rằng nó cũng không phát ra được bất kì âm thanh nào, nhưng cậu vẫn há miệng nói:
Diệu Âm thượng nhân, nếu như tà hổ này có thể sử dụng chiêu vô thanh thắng hữu thanh, ta biết ông chắc chắn vẫn còn lưu lại ý thức, chỉ là bị ma tính của tà hổ bao phủ mà thôi!

Lời cậu nói tuy rằng cũng chẳng phát ra âm thanh, nhưng cậu hiểu rõ, bất kể là nói cái gì, chỉ cần dùng Thánh lực truyền đến, tà hổ chi linh đều biết rõ cậu nói cái gì.
Quả nhiên, Lý Hạo vừa nói dứt, trong con mắt của tà hổ vốn dĩ không có cảm xúc, giờ đây lại hiện rõ vẻ đang phải đấu tranh, vật lộn.

Ầm!

Chùm sáng Thánh Lực không còn là trở ngại nữa, một vệt sáng xẹt ngang giữa không trung, đâm xuyên qua ấn đường của tà hổ.

Grừ!

Mục đích của ông thì tốt, chỉ có điều, không ngờ sau đó trời đất lại sinh đại biến, ma tính sôi trào, đến ngay cả tâm ma nguyên thủy cũng sản sinh ra được ý thức, vì thế ma tính bên trong tâm ma nguyên thủy cũng được đà mà sục sôi. Trong khi đó, Chân Linh mà Diệu Âm thượng nhân để lại lại ngày càng yếu đi theo thời gian, vì thế nó lại bị tà hổ biến ngược lại thành nô dịch, lại còn dung hòa thành một thể!
Sau khi Lý Hạo mượn được Thánh Lực của Vua Thần Nông, cậu còn có năng lực thức tỉnh lại ý thức của Diệu Âm Thượng nhân!

Diệu Âm thượng nhân, ông phong ấn linh hồn tà hổ ở đây, là vì muốn tạo phúc cho đời sau. Nhưng bây giờ, lớp hậu bối ưu tú nhất, năng lực mạnh nhất của Phượng Cầm các đều bị linh hồn tà hổ kiểm soát, người có tiềm lực cao nhất đã sắp bị nó hại chết rồi!

Chân Linh của Diệu âm thượng nhân có thể hồi phục trở lại. Đám tông môn nhìn núi Long Hổ, rồi lại nhìn lại Phượng Cầm các, trong mắt họ tràn đầy linh thể. Rồi sau đó họ lại thở dài, linh thể tiêu tan, hóa thành điểm sáng như ánh sao, nhập vào bên trong cơ thể của Lý Hạo.

Toàn thân Lý Hạo khẽ run lên, một luồng ý thức lại lần nữa chảy vào, tràn ngập trong não cậu. Tất cả các công pháp của Phượng Cầm các, giờ phút này cậu đều nắm rõ làu làu.


Trước kia Tri Âm bị tà hổ mê hoặc, vẽ đường cho hươu chạy, làm khó dễ tiểu hữu. Bây giờ Lý Hạo tiểu hữu lại lấy đức báo oán, lại cứu toàn bộ môn đồ Phượng Cầm các chúng ta. Đại ân đại đức này của tiểu hữu, bần đạo suốt đời không quên!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.