Chương 56: Ngọn nguồn câu chuyện
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1151 chữ
- 2021-12-31 04:45:42
Nói vào trọng điểm.
Lý Hạo bĩu môi
Đừng kể lể dài dòng, anh Hạo bảo mày nói trọng điểm cơ mà!
Quả nhiên là như vậy…
Đôi mắt Lý Hạo bỗng chuyển lạnh lùng, Tiểu Hổ đã chính mắt thấy được, chuyện này gần như khớp hoàn toàn với chuyện cậu đã đoán. Mike cứu Thần Hi, quả nhiên là do bọn Lã Tư Viễn dựng chuyện.
Mình đã bảo sáng nay nhìn dáng đi của Mike yếu xìu, gần như là người chưa từng học võ, hơn nữa cậu ta cứu Thần Hi mà trên người lại không có vết thương do đánh nhau nào, đúng là khó mà tin được.
Nhưng không đợi Tiểu Hổ nói, Lý Hạo đã tiếp lời:
Có phải cậu chưa xông lên, hai thằng lai đẹp trai vừa nói chuyện với đám người kia đã nhảy ra làm người hùng, đúng không?
Chuẩn ạ!
Tiểu Hổ vỗ đùi, nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt bội phục, nói:
Anh Hạo đúng là liệu sự như thần! Lúc đấy em đã đoán được lờ mờ rồi, nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận, em cảm thấy chắc là họ cố tình đóng kịch, tìm người đến phối hợp diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân!
Hì hì, chẳng phải Lão Đại đã nói, sau này chúng ta phải nghe lời anh Hạo, hối cả quay đầu, làm lại cuộc đời, mọi người chơi thì vẫn chơi nhưng không được làm những chuyện không có tính người đó sao?
Tóc Vàng chính là tên côn đồ từng cùng Chó Da Vàng tấn công Lý Hạo, giờ nhìn Lý Hạo vẫn hơi run, cười mỉa đáp:
Tóc Vàng em không có bản lĩnh gì, nhưng cũng có nghĩa khí phết đấy, anh Hạo và anh Chó đối xử với bọn em không tệ, các anh nói gì, em đều nghe theo.
Được lắm.
Lý Hạo mỉm cười, đi tới vỗ bả vai Tóc Vàng.
Thật ra bản chất nhóm côn đồ này không hoàn toàn xấu xa, chẳng qua là trong thời kỳ phản nghịch đãđi sai đường, lại không có ai quan tâm nên mới trở thành như ngày hôm nay.
Thật ra bọn họ đối xử với những anh em của mình rất nghĩa khí, sự chân thành nhiệt tình này, đến cả những tên công tử nhà giàu được giáo dục tốt cũng chưa chắc có được.
Chuyện này các cậu không phải lo, sau này nếu tôi tự mở công ty, các cậu đến làm với tôi nhé!
Lý Hạo nhìn Chó Da Vàng và mấy chục đàn em của cậu ta, trong lòng nghĩ, nếu về sau cậu thành lập công ty, tuy rằng những người này không có tài năng gì nhưng dùng làm bảo vệ đảm bảo an ninh hằng ngày chắc cũng được đấy.
Anh Hạo, anh làm vậy làm em biết phải nói sao đây?
Tiểu Hổ nói xong, Tóc Vàng ngồi bên đã đứng lên, nói:
Mấy hôm trước có một thằng khá đẹp trai tới tìm em, muốn em dẫn theo vài anh em đi diễn kịch với gã. Gã trả giá cao lắm, chỉ làm có mấy phút mà được trả tận năm ngàn tệ đấy!
Gì? Thằng nhóc mày có đồng ý không đấy?
Chó Da Vàng cười cười, chế nhạo hỏi.
Kính anh Hạo!
Người trên bàn đều đứng dậy, cầm chén rượu ngửa đầu dốc cạn!
Các anh em nhiệt tình như vậy, Lý Hạo cũng đành uống với họ một chén, sau đó quệt miệng, hỏi thêm:
Đúng rồi, phía bên nhà họ Vương có hành động gì không?
Tiểu Hổ mặt mày hớn hở, kể:
Người đến là hai thằng cha đẹp trai phết, chắc là con lai, em còn6 tưởng mấy thằng kia muốn đòi phí bảo kê cho hai đứa nó, ai ngờ bọn nó lại quen nhau hay sao ý mà đứng nói chuyện với nhau, lúc ấy bọn ch5úng đông người, em không dám lại gần quá, chỉ im im đứng cạnh thôi, định xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì.
Chốc sau, bọn chúng lại gần cổng học viện y Hoa Hạ, sau đó hai thằng lai đẹp trai kia đi trước, mấy thằng đàn em của Chuột Béo thì hầm hầm đứng ngoài cổng vây lấy một người đẹp.
Tiểu Hổ lại uống rượu cho nhuận giọng, nói:
Em nhìn thử, ơ người đẹp kia có phải chị dâu Thần Hi không? Bọn này dám động vào người phụ nữ của anh Hạo, sao em có thể để yên được? Nhưng em còn chưa kịp xông lên, các anh đoán xem chuyện sau đó ra sao?
Lý Hạo cười nhẹ.
Em và các anh em đều là người thô lỗ, sẽ không biết nói lời màu mè, chỉ có thể nói anh Hạo à, sau này hơn năm mươi cân thịt của Chó Da Vàng em, mặc anh sai bảo!
Nói xong, cậu ta cầm một chai rượu, rót cho bọn đàn em, nói:
Nào, mọi người cùng kính anh Hạo một ly đi! Chúng ta cạn ly!
Lý Hạo cười lạnh trong lòng, càng căm ghét cha con Lã Tư Viễn tới cùng cực.
Hai người này hành động không biết điểm dừng. Đừng nói ông cụ Thần Dục còn có ân nghĩa chỉ dạy cho ông ta, mà chỉ cần dùng thủ đoạn này với người dưng nước lã thôi cũng đã là quá đáng!
A! Chính là như vậy!
Tiểu Hổ dừng một lái, nhấp nháy đôi mắt to, hỏi.
Mẹ kiếp mau nói nhanh lên, còn úp mở cái gì?
Chó Da Vàng lại tức giận đập vào đầu đàn em thêm phát nữa.
Chó Da Vàng đánh8 nhẹ vào đầu Tiểu Hổ, tức giận quát.
À vâng, vâng, em nói trọng điểm.
Tiểu Hổ gật đầu lia lịa, nói tiếp:
Em đang chuẩn3 bị gọi điện kể cho anh Chó nghe chuyện này, vừa hay gọi luôn vài anh em đến đuổi mấy thằng kia đi thì bọn nó đã hành động trước. Hình nh9ư là mục tiêu của bọn nó đến rồi.
Chó Da Vàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hạo, mắt cũng hơi nóng lên.
Đối nhân xử thế là chuyện đôi bên, cậu ta biết lời vừa rồi của Lý Hạo không phải nói cho vui, mà là thật sự muốn suy nghĩ cho con đường tương lai của bọn họ, một con đường sống nghiêm túc.
Chúng ta coi như không đánh nhau không thành bạn bè, chuyện nên làm thôi.
Anh Hạo, ngại quá ạ, các anh em vẫn theo sát nhưng gần đây thằng nhóc Vương Doãn kia không có động tĩnh gì cả, nhưng Vương Thiên Hào cha nó thì...
Nói xong, trên mặt Chó Da Vàng lộ vẻ xấu hổ, nói quanh co:
Lão ta đến vài nơi, em và các anh em chưa có cách để theo vào, căn bản không biết lão ta đã gặp người nào, tính toán chuyện gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.