Chương 68: Hãy làm rạng danh học viện y hoa hạ chúng ta!



Lý Hạo cố lên!



Dạy cho bọn chúng một trận ra trò ngay ở Hoa Hạ chúng ta!


Tả tiểu thư, lâu rồi cô không tới!

Lên tới lầu hai, nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón, tươi cười lên tiếng.

Hả... Không thì sao?

Lý Hạo vừa ăn một miếng, cảm thấy nước sốt mì ở đây đúng là khác biệt so với bên ngoài, có vị ngon đặc biệt khó cưỡng.
Sau khi hệ thống chọn ngẫu nhiên một chứng bệnh mô phỏng, hai mô hình người thật nằm trong hòm lập tức đau đớn run lên, thậm chí còn phát ra tiếng rên đau đớn ngắt quãng vô cùng giống người thật.
Thấy được cảnh này, sắc mặt mọi người đều sợ hãi.
Trong không khí cuộn trào, nét mặt Lý Hạo trịnh trọng, đứng thẳng lưng, nghiêng người cúi đầu về phía ông cụ Thần Dục, rồi lại cúi đầu trước mọi người dưới khán đài.
Sắc mặt Lã Hạ Hầu bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi, cậu ta khó khăn nuốt nước miếng, nhìn Lý Hạo thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mà hai tay không kìm được run rẩy.

Xin mời chọn chứng bệnh mô phỏng!

MC đưa tay ấn vào nút bấm trên màn hình máy tính, con trỏ trên màn hình bắt đầu chuyển động nhanh chóng, sau chốc lát, con trỏ dừng lại ở một mục.
Lúc này trong mắt cậu, đây đã không còn là mô hình nữa, mà là một bệnh nhân thật sự đang đau đớn chờ cậu đến chữa trị.
Hiện giờ cậu không chỉ đại diện cho bản thân, không chỉ đại diện cho đội Trung y phía sau, mà cậu còn đang gánh kỳ vọng của cả học viện y Hoa Hạ trên vai mình!

Chuẩn bị phẫu thuật!

Nếu đã chẩn đoán chính xác rồi thì Lã Hạ Hầu cũng không do dự nữa, liền khẽ hô lên, kêu đồng đội sang giúp cậu ta phẫu thuật.

Không sai, đây được coi là tuyệt tác của thành phố Minh Châu. Không ai biết chủ nhân của nó là ai, nhưng đây là khu nhà giàu - nơi để cho con người mặc sức xa hoa phung phí, thỏa thích chìm trong cờ bạc rượu chè.
Tả Phi Phi cười duyên nói:
Cái tên Như Ý, nghĩa là vừa lòng đẹp ý, đến nơi này, chỉ cần cậu đem đến món đồ có giá trị thì gần như là cậu muốn gì cũng được. Hiện giờ, chủ của nơi này trên danh nghĩa là Liễu Ngọc Oanh, từng là người đẹp nổi tiếng nhất nhì ở Thượng Hải mười mấy năm trước. Mặc dù chục năm trở lại đây rất ít khi xuất hiện, nhưng nhắc tới tên chị ta vẫn luôn khiến những kẻ đa tình day dứt khôn nguôi.

Phì...

Thấy trước mặt Lý Hạo là một tô mì trộn, Tiểu Yến Tử không nhịn được cười, nói:
Anh Hạo, anh tới nơi này để ăn cơm thật đó hả?

Trương Côn và Hoàng Ninh dưới khán đài nhìn nhau rì rầm nói.

Không sao đâu, trước giờ tên Hạo Tử này có bao giờ làm người ta thất vọng đâu.

Đến cả những nhân viên hướng dẫn cũng bị khí thế của các sinh viên chèn ép, không dám lên tiếng kêu thôi.

Hãy làm rạng danh Học viện y Hoa Hạ chúng ta!


Chúng ta đi đâu đây?

Chẳng mấy chốc chiếc Porsche của Tả Phi Phi đã ra khỏi thành phố. Vừa nhìn ánh đèn đường mờ ảo vun vút vụt qua tầm mắt, Lý Hạo vừa lên tiếng hỏi.
Lã Hạ Hầu nhìn báo cáo, cuối cùng đã xác định.
Chứng bệnh này khó chữa lành hơn ba loại trước rất nhiều.

Tuy chi phí bỏ vào nơi này thuộc loại giá trên trời, nhưng lại có thể hưởng thụ những thứ mà ngày thường rất khó gặp. Tên gọi Như Ý thật sự có thể khiến khách hàng đủ khả năng tiêu tiền ở đây đều cảm thấy hài lòng, vừa ý.

Tả Phi Phi chọn một menu rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Hạo, miệng mỉm cười nói:
Tính ra thì tôi cùng với chị em Tiểu Yến Tử rất ít khi tới nơi này, hôm nay để chúc mừng thành quả hợp tác của chúng ta, bữa nay chơi khô máu luôn!

Người vừa rồi là được xem là quản gia của nơi này, Thất Phẩm Quan. Có thể làm phục vụ ở nơi thần bí như thế này, chắc hẳn cũng phải có bản lĩnh độc đáo nào đó, chớ nên khinh thường!
Còn điểm này nữa, từ khi gặp Lý Hạo, anh ta vẫn giữ nguyên cảm xúc trên khuôn mặt, thậm chí không lộ ra biểu cảm kinh ngạc khiến người đối diện có thể nhận ra, thậm chí luôn biết tiết chế cảm xúc. Ít nhất nếu so sánh khả năng khống chế cảm xúc bản thân, cậu nhân viên phục vụ nhỏ bé này còn có thể ứng xử tự nhiên hơn cả các chủ doanh nghiệp vừa và nhỏ ngoài kia.
Khối u thì nhất định phải cắt bỏ, cần phải phẫu thuật!
Lý Hạo rất hiếm khi cau mày lâu như vậy, cậu cũng xác định rồi, không sai, chứng bệnh ngẫu nhiên lần này chính là khối u lành tính trong dạ dày bệnh nhân.

Lý Hạo vô địch! Tôi yêu cậu!

Không biết l8à ai bỗng reo hò nhịp nhàng, các sinh viên ủng hộ đội Trung y ngồi trên ghế xanh dưới khán đài bỗng đồng loạt đứng lên, còn có vài ba người gấp3 gáp kéo băng rôn đỏ thẫm hồi trưa ra, cuồng nhiệt cổ vũ như đi xem World Cup vậy, điên cuồng hò hét cổ động cho Lý Hạo!
Trong lòng cậu đang sôi trào, nhưng lại không hề biểu lộ ngoài mặt. Lý Hạo trầm tĩnh kiểm tra mỗi một chỗ bất thường trên mô hình, cuối cùng mới thận trọng đặt tay lên cổ tay của mô hình, bắt đầu bắt mạch.
Mà ở bên Lã Hạ Hầu, sau khi thực hiện các mô phỏng X-quang, hóa nghiệm, dường như cũng bước vào giai đoạn chẩn đoán chính xác.

Như Ý Lầu?

Lý Hạo ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ to ánh vàng rực rỡ bên trong đại sảnh, miệng tự lẩm bẩm.

Dạo này tôi hơi bận.

Tả Phi Phi khẽ gật đầu, bình thản chào xã giao với anh ta.

Tiểu quỷ này, em thèm ăn thì có!

Tả Phi Phi có phần không vừa lòng, liền gõ lên cái trán trơn láng của em gái một cái, khiến cô bé lè lưỡi vì oan ức.

Vậy để tôi xem xem, rốt cuộc ở đây có cao lương mỹ vị gì.

Lý Hạo cười tươi rói, nhưng đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, cậu ngượng ngùng nói với Tả Phi Phi:
Cái đó... Đúng rồi, dạo này hơi túng quá, cậu có thể... cho tôi mượn trước tiền được không? Cứ coi như là lãi, chờ đến lúc chia doanh thu Ngưng Chân Lộ, tôi sẽ trả lại cậu cả vốn lẫn lời.

Lý Hạo dùng sức hút cá nhân của mình, khiến cho những người vốn trung lập đã hoàn toàn ủng hộ cậu và đội Trung y!
Thậm chí những sinh viên bị buộc phải ngồi ghế đỏ cũng đều muốn đứng lên cổ vũ cho Lý Hạo. Người nào người nấy đều kiềm chế khiến gương mặt đỏ bừng, toàn thân ngứa ngáy. Cuối cùng có một vài người dẫn đầu gan lớn rốt cuộc bùng lên, chẳng ngó ngàng gì tới ghế ngồi, đứng bật dậy lớn tiếng cổ vũ cho Lý Hạo!

Một nơi thần kỳ.

Tả Phi Phi thản nhiên cười đáp:
Đợi lát nữa cậu khắc biết.

Lý Hạo cầm lấy thẻ, nhìn Tả Phi Phi láu cá mà trong lòng cười khổ:
Cô gái này, đúng là không phải dạng vừa đâu!

Hòa chung trong không khí âm nhạc, nam nữ đều quẩy hết mình trên sàn nhảy. Ở đây có một quy tắc mang tính cá nhân, đó là nếu khách đến đây không muốn bị lộ thân phận thì có thể đeo mặt nạ do Như Ý Lầu cung cấp để che mặt.

Hãy làm rạng danh Học viện y Hoa Hạ chúng ta!

Một lời hô lên trăm người hưởng ứng!
Đây là lượt thi chính của cậu ta nên đương nhiên cậu ta cũng là bác sĩ mổ chính.
Mà bên Lý Hạo thì có vẻ không cần nhờ đến ý kiến của đồng đội.

Ca bệnh này thật sự có chút khó khăn.

Lý Hạo và Lã Hạ Hầu hiếm khi ăn ý với nhau được một lần, cùng lúc nói thầm trong lòng.
Câu nói này của ông cụ triệt để nhóm lên ngọn lửa trong lòng tất cả mọi người, khiến cho không khí của cả hội trường bỗng dâng lên đến cao trào!

Thầy yên tâm, em nhất định không hổ sứ mệnh này!

Đa số mọi người trong sàn nhảy đều đeo các loại mặt nạ muôn hình vạn trạng để che giấu đi gương mặt thật cũng như tháo bỏ sự trói buộc của thân phận ngày thường ở thế giới bên ngoài. Cũng giống như con ngựa vùng vẫy khỏi dây cương, họ chỉ đang cố gắng giải tỏa áp lực đè nặng trong lòng.
Cơm nhà giàu khó nuốt, nước nhà giàu quá sâu, không chỉ có thể dìm chết người bình thường, mà đến những kẻ cưỡi sóng đạp gió lẫn ở trong đó thỉnh thoảng cũng phải ngoi lên mặt nước để hít thở.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe đến một vùng ngoại ô tương đối trống trải, tuy đèn thưa thớt nhưng lại rất rực rỡ. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một tòa nhà nguy nga rực rỡ.
Đưa xe cho phục vụ đi đậu xe, Tả Phi Phi cùng Lý Hạo bước dọc theo những cầu thang lấp lánh đi vào trong cửa.
Chỉ xét riêng biểu hiện ban đầu này thôi, chứng bệnh ngẫu nhiên của lượt thi đấu cuối cùng này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chứng bệnh của ba lượt thi đầu tiên!

Lượt thi cuối cùng không hổ là trận quyết định, lần này chơi lớn rồi...

Hoàng Ninh siết chặt nắm tay, cho dù với tính cách hồ hởi của cậu cũng không thể nói đùa nữa mà chỉ có thể yên lặng cổ vũ cho Lý Hạo.
Lý Hạo khẽ cau mày, cúi người xuống bắt đầu cẩn thận quan sát từng chỗ đặc thù trên cơ thể mô hình người thật.
Giờ phút này, tuy trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng cậu cũng sâu sắc ý thức được, đây chính là sự chênh lệch giữa cậu ta và Lý Hạo.
Tuy hai người đều là đội trưởng, nhưng Lý Hạo lại là con át chủ bài của đội Trung y, còn Lã Hạ Hầu cậu thì không hề vượt trội.
Một lần nữa, cậu phải dựa vào một mình bản thân để đối đầu với cả đội Tây y bên kia rồi...Chương 44 :
NHƯ Ý LẦU
Tả Phi Phi ái ngại nhìn Lý Hạo, không nhịn được mà che miệng cười thành tiếng, trêu cậu:
Ồ! Không ngờ rằng anh Hạo mà cũng có lúc nhờ tôi như thế đấy!


Ha ha...

Tả Phi Phi lấy thẻ từ trong túi xách ra đưa cho Lý Hạo nói:
Mật khẩu là sinh nhật tôi, nhưng tôi sẽ không nói cho cậu ngày tháng đâu, muốn biết thì tự cậu đi nghe ngóng xem!


Kìa...

Cậu có thể thua không?
Cậu có đường lui không?
Thật ra là cho dù cậu có muốn gọi đồng đội đến giúp cũng chẳng có ích gì, sử dụng phương pháp của Trung y chữa trị khối u, vấn đề khó khăn này đến cả Thần Hi còn không nắm chắc chứ huống hồ Tô Linh và Cao Thăng.
Trong nhất thời, tất cả áp lực đều đổ dồn vào một mình Lý Hạo.
Trước loại bệnh khá nghiêm trọng và phức tạp như thế này, xét về mặt tốc độ và tỷ lệ chính xác trong chẩn đoán thì bên Tây y dựa vào công nghệ cao sẽ nổi bật hơn so với Trung y.

Khối u lành tính...


Mời hai vị.

Người phục vụ lịch sự, tao nhã khom người, dẫn Tả Phi Phi và Lý Hạo đi vào bên trong club.
Đều không thể!
Muốn chấn hưng Trung y là một chặng đường dài đằng đẵng, hôm nay chính là khởi đầu!
Cuối cùng, đến cả ông ông cụ Thần Dục cũng vịn bàn, bình thản chậm rãi đứng lên.

Lý Hạo, hãy làm rạng danh Trung y của Hoa Hạ!

Trong tình cảnh thua thiệt như thế, Lã Hạ Hầu vẫn muốn đánh bại Lý Hạo, chuyện này có thể sao?
Đúng là lấy trứng chọi đá, thật nực cười!
Lý Hạo sờ lên sống mũi, có chút lúng túng.

Này, thẻ này còn chút tiền, chắc tầm hai mươi ngàn tệ, cậu lấy tiêu trước đi. Không cần phải quan tâm đến lãi với không lãi làm gì.

Người này có tầm nhìn và phong thái ung dung, khiến Lý Hạo có cái nhìn thiện cảm hơn rất nhiều về một nơi thần bí như Như Ý Lầu.
Tiếp đó mấy chị em Tả Phi Phi cũng gọi chút đồ ngọt. Cuối cùng trên bàn trừ Lý Hạo là trước mặt có một tô mì ra, những người khác đều chỉ gọi một món đồ ngọt.

Chị Phi Phi, hiếm lắm tối nay mới tới Như Ý Lầu quẩy một lần. Em mặc kệ! Hôm nay nhất định phải mở một chai Romanee Conti mới được!

Chỉ một lát sau đó, A Kiên cùng với La Lê và Tiểu Yến Tử cùng cả nhóm cũng đều tới. Cô bé La Lê chưa thấy mặt đã ồn ào, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, rõ ràng cũng đã hòa vào bầu không khí nơi đây.

Lý Hạo! Cố lên! Chặng cuối nhờ cậu cả đấy!


Lý Hạo! Hãy làm rạng danh học viện y Hoa Hạ chúng ta!

Mà trong hội t9rường đầy người, trên chỗ ngồi dành cho khách, hai nghìn khách không phân biệt cổ vũ cho đội nào, giờ đây cũng đầy người vẫy cờ hò hét cho đội 6Trung y. À, không phải, nói chính xác là họ chỉ cổ vũ cho mỗi Lý Hạo thôi.
Lúc đầu bên phía nhà trường có ý định chèn ép đội Trung y nh5ưng giờ cũng triệt để thuận theo chiều gió. Đại hội giao lưu đi đến thời điểm này, tình hình xảy ra đúng như Lý Hạo đã nói với ông cụ Thần Dục lúc trước, nhưng chỗ ngồi dành cho khách không ủng hộ bên nào thì bây giờ toàn bộ đã trở thành đội cổ vũ của đội Trung y!
Nhìn tình cảnh này, Lý Hạo đột nhiên hiểu ra tại sao dù cho Như Ý Lầu ở một nơi ngoại ô xa xôi cách trở như vậy, nhưng trước giờ vẫn luôn hấp dẫn một đám thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu đổ xô đến đây.
Bởi vì có lẽ chỉ ở nơi đây, đeo mặt nạ lên, bọn họ mới có thể được là chính mình.

Ngốc ạ, nơi này toàn gái đẹp, đây mới đích thị là
món phở
ở đây!

Tả Phi Phi liếc nhìn Lý Hạo. Lúc này, trong không gian mờ ảo, không ít các cô gái ăn mặc gợi cảm sexy bước lên sàn nhảy. Ai nấy đều trang điểm lộng lẫy, nói nói cười cười.
Quả nhiên vừa bước vào đã thấy cảnh tượng ăn chơi sa đọa, là nơi mà các quy tắc xã hội được gạt sang một bên, là nơi có thể thoải mái bung lụa!
Như Ý Lầu có năm tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai giống như club với bar. Tầng ba là các phòng đơn tương đối riêng tư, bí mật. Còn tầng bốn và tầng thậm chí còn chẳng có giới thiệu, mang đầy cảm giác thần bí.
Kể từ lần trước cậu đưa hết 1000 tệ còn lại cho Chó Da Vàng, thì sau đó trên người cậu chẳng còn đồng nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách mượn tạm tiền của Tả Phi Phi.

Phì...


Cái này không tốt, chậc chậc... Cái này nhìn qua cũng không ngon cho lắm!

Sau đó, La Lê gọi một chai rượu vang hảo hạng hơn một triệu tệ, còn Lý Hạo ngồi ôm menu hồi lâu, chọn tới chọn lui cũng chưa biết nên gọi gì. Cuối cùng, sau khi nhìn hồi lâu vào menu dày đặc các món ăn, cậu không nhịn nổi nữa liền ngẩng đầu lên hỏi:
Thôi thôi thôi, chỗ các cậu có mì trộn tương không? Cho tôi một suất!


Ờ… được rồi.

Lý Hạo có chút kinh ngạc. Nghe Tả Phi Phi miêu tả, nơi này rõ ràng là chốn ăn chơi xa xỉ. Cậu không ngờ rằng mấy chị em Tả Phi Phi lại dẫn mình tới chỗ như thế này.
Có thể nói là, nếu đội Trung y không có Lý Hạo thì đội Trung y chẳng là gì, còn đội Tây y mà không có Lã Hạ Hầu thì vẫn là đội Tây y, nhưng sẽ chẳng có ai quan tâm đến Lã Hạ Hầu nữa.
Một người chống đỡ cho cả tập thể, một người thì nhờ cả tập thể chống đỡ.

Vâng, thưa anh.

Mặc dù Lý Hạo gọi món rất bình dân, nhưng đứng trước yêu cầu của Lý Hạo, nhân viên lại không hề tỏ ra bất ngờ hay khinh bỉ, vẫn nghiêm túc ghi lại món mà Lý Hạo order như bình thường.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.