Chương 78: Thánh lầy lội: trác yến vũ
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1541 chữ
- 2021-12-31 04:46:05
Thứ rượu vang rác rưởi?
Đấy còn là Trần gia nhà họ gần đây cập bến tàu sang quý tức nhà họ Hoa của Minh Châu, tâm trạng ông già cậu ta tốt 8nên cho thêm chút tiền tiêu vặt, cậu ta mới dám mua rượu đấy!
Thế mà Trần thiếu gia còn cầm loại rượu này ra oai trước mặt Lý Hạo. Nếu không bắt hắn xin lỗi, cậu cảm thấy có lỗi với chính mình.
Thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông?
Nhưng những thứ đó thì đáng gì chứ?
Lã Tư Viễn tin rằng, chưa đầy một năm, ông ta có thể kiếm lại toàn bộ số tiền đầu tư ban đầu!
Gần đây, tâm trạng Lã Tư Viễn rất tốt. Nhờ hiệu ứng truyền thông những ngày qua, lại thêm việc ông ta chịu chi tiền đi các sếp nên rốt cuộc hôm nay, ông ta đã có thể ngồi lên vị trí hằng mong muốn.
Mà điều khiến ông ta vui vẻ hơn chính là từ nay về sau, ông ta cũng không cần phải giao thiệp với tên tiểu sư đệ Lý Hạo vốn luôn khiến ông ta phải đau đầu đối phó nữa.
Sau khi ngồi với Trác Yến Vũ một lúc, Lý Hạo ghé tai cô, nhẹ giọng nói.
Ừ, ok.
Lý Hạo nhìn Trần thiếu, nhìn hốc mắt đỏ lên, khóe miệng trùng xuống tựa như có thể bật khóc bất cứ lúc nào của cậu ta, lên t6iếng nhắc nhở lần nữa.
Nhìn xem Lý Hạo
lương thiện
biết bao nhiêu, vẫn còn nhắc người ta đừng có khóc cũng đừng chậm trễ nói lời xin lỗi5.
Trong bóng đêm, hai cái bóng một trước một sau chạy không biết mệt, tiếng cười như chuông bạc, tựa như ánh sáng chiếu rọi bầu trời đêm trên đường 1998.
Sáng sớm hôm sau, bệnh viện tư lớn nhất Minh Châu - bệnh viện Tế Nhân mở ra cuộc họp báo trọng thể, tuyên bố Lã Tư Viễn đảm nhiệm vị trí tân Trưởng khoa Ngoại kiêm Phó Viện trưởng bệnh viện Tế Nhân.
Ha ha ha, tới đi!
Trác Yến Vũ chạy đằng trước liền quay đầu nhìn Lý Hạo rồi làm mặt quỷ với cậu, cười nói:
Anh đuổi em xem. Nếu anh đuổi kịp em, em sẽ là của anh. Lêu lêu lêu!
Lúc ra khỏi bar, Lý Hạo còn liếc mắt thấy Trần thiếu đang ngồi trong góc quán uống rượu giải sầu, còn đang định qua đó bảo cậu ta không cần nói lời xin lỗi nữa vì mình đã tha thứ cho cậu ta rồi. Ai ngờ mới liếc mắt nhìn cậu ta thôi, Trần thiếu đã hệt như con thỏ bị dọa sợ, nhanh chân chạy vọt vào nhà vệ sinh, nhốt mình ở trong đó.
Xem ra tối nay cũng đủ để lại trong Trần thiếu một ấn tượng khắc sâu rồi.
Khóc… rồi à?
Lý Hạo có chút kinh ngạc nhìn Trác Yến Vũ bên cạnh, không thể tin được, hỏi cô.
Cũng là chai Lafite 1982 thượng hạng.
Cả hai đều là những chai rượu được sản xuất từ vùng Bordeaux. Nhưng tên họ Trần này lại cho Lý Hạo uống một chai chỉ có giá vài ngàn, đây không phải là rác rưởi thì là cái gì? Không phải làm nhục cậu thì là cái gì?
Anh Hạo, anh nghĩ xem, em cũng không thể dùng xong là vứt anh ngay đi được, nếu không thì anh giống với cái đó rồi không?
Trác Yến Vũ vẫn kéo cánh tay Lý Hạo như cũ, cười đùa nói.
Ha ha ha ha, đã quá đi! Em buồn cười chết mất!
Nhìn dáng vẻ chật vật của Trần thiếu, Trác Yến Vũ vừa bước ra khỏi quán bar liền cười phá lên không chút kiêng dè. Cô lắc lắc tay Lý Hạo, cười híp mắt nói:
Anh Hạo, hôm nay anh đỉnh thật đấy. Coi như đã giúp em xả được cục tức trong lòng!
Trác Yến Vũ khéo léo gật đầu một cái, điệu bộ đáng yêu như chú gà con, cầm túi xách, khoác tay Lý Hạo đứng dậy.
Ờ thì, đêm xuân ngắn chẳng tày gang, anh Hạo muốn về sớm nghỉ ngơi, tớ xin phép về trước với anh ấy nhé.
Lại bị troll lần nữa rồi!
Nhìn Trác Yến Vũ đang chạy trốn đằng trước, Lý Hạo vẫn còn đứng ngây người ra đấy, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Ông ta làm Tây y của ông ta, Lý Hạo đi nghiên cứu Trung y của cậu ta. Ông ta kiếm tiền của ông ta, Lý Hạo đi phục hưng Trung y gì đó. Từ nay ông ta sẽ chẳng cần bận tâm xem Lý Hạo giở trò gì nữa.
Sau khi về nước, để đút lót quan hệ các bên, Lã Tư Viễn đã dùng gần hết số tiền tiết kiệm được những năm qua. Tuy nhiên ông ta vẫn còn thiếu, bởi vậy vẫn phải vay không ít tiền với lãi suất cao.
Loại này cũng là loại rượu vang rác rưởi?!
Chỗ rượu Lý Hạo tát vào m3ặt cậu ta, một chút thế cũng đáng mấy trăm tệ đấy!
Chốc lát sau, cậu lập tức
angry birds
co cẳng đuổi theo.
Con bé lầy lội kia, đứng lại cho anh. Hôm nay bổn thiếu gia phải thay trời hành đạo!
Trác Yến Vũ đúng kiểu thiếu nữ e ấp, ngượng ngùng mỉm cười hạnh phúc, vẫy vẫy tay tạm biệt mọi người, cảm giác cô như lớn hơn khi sánh bước bên cạnh Lý Hạo vậy.
Thấy hai người kia đi rồi, tự nhiên cả bọn còn lại đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả câu giữ khách lại bọn họ cũng không dám nói, chỉ sợ nhỡ Lý Hạo với Trác Yến Vũ đổi ý ở lại thật. Vì thế ai cũng đều đứng dậy cười ngại ngùng tiễn khách đi thong thả.
Không thể bắt nạt người khác như thế được!
Bảo cậu nói xin lỗi, không hiểu tiế9ng Hoa Hạ à?
A!
Rốt cuộc Trần thiếu cũng sụp đổ. Từ bé đến giờ cậu ta cũng chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn bị Lý Hạo nghiền nát. Cậu òa lên khóc, chẳng còn quan tâm mặt mũi thể diện gì nữa, hai tay ôm mặt hệt như đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo trên tay.
Em hài lòng là được.
Lý Hạo mỉm cười, khẽ vỗ cánh tay mềm mại như tơ của Trác Yến Vũ, nói:
Kịch cũng diễn xong rồi, em mà cứ dính lấy anh như thế này, lát nữa anh mà không giữ được mình, em đừng nói anh lợi dụng em đấy!
Đừng đừng đừng, anh Hạo của em giờ sức miễn dịch với người đẹp yếu lắm. Em đừng chọc anh nữa.
Lý Hạo phát hiện mình càng ngày càng không phải là đối thủ của cô bé này, cũng không biết có phải do Tả Phi Phi làm hư hay không. Trác Yến Vũ càng lúc càng biết đùa, đã thế hết lần này đến lần khác cứ phải chọc một chính nhân quân tử như cậu. Haizz... Hiền quá cũng là một cái tội mà!
Giống cái gì?
Lý Hạo có chút tò mò nhìn Trác Yến Vũ, thắc mắc hỏi.
Uống chai La Romanee Conti có giá hơn triệu tệ.
Còn Liễu Ngọc Oanh mời cậu uống rượu gì?
Hừ, ai sợ người đó là chó con.
Trác Yến Vũ chun mũi đáng yêu, người càng sát chặt Lý Hạo hơn, ôm cánh tay cậu rồi nói:
Không phải người ta vừa mới nói, tối nay em là của anh sao?
Trần thiếu chính là ví dụ hay nhất.
Nơi này cũng chẳng có rượu ngon, hơn nữa còn rất ồn ào, chi bằng chúng ta đi trước đi.
Có thể cậu ta cảm thấy làm nhục anh như vậy là không đúng, cho nên khóc tự trách mình đó.
Cô chớp đôi mắt to tròn, nhìn Trần thiếu đầy ý giễu cợt.
Nói xong, cô liền cười thành tràng rồi chạy về phía trước.
Á! Mình bị troll rồi!
Trần thiếu tức đến phát khóc liền bỏ đi. Những người còn lại đều phải dè chừng quan sát Lý Hạo, không một ai dám khiêu khích cậu.
Đến người mù cũng có thể nhận ra, bạn trai mới mà Trác Yến Vũ tìm được không phải là người dễ gì mà đụng vào.
Nhưng Lý Hạo cảm thấy mình thật sự chẳng có ức hiếp, bắt nạt gì tên họ Trần kia.
Tả Phi Phi đi chơi mời họ uống thứ gì?
Băng vệ sinh đó!
Trác Yến Vũ nhón chân ghé sát vào tai Lý Hạo, nhẹ nhàng nói.
Òa, quả nhiên đúng như lúc trước anh nói, cậu ta đúng là biết mình biết người.
Lý Hạo gật đầu một cái bằng vẻ mặt thật thà, như thể tin tưởng những lời Trác Yến Vũ mới vừa giải thích.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, đương nhiên trước hết phải chịu chi mới có thể có được thứ mình muốn.
Thế nhưng, ngay khi Lã Tư Viễn còn đang ngồi trong phòng làm việc mới rất sáng sủa đó và tha hồ tưởng tượng những điều tốt đẹp, thì ai đó từ bên ngoài mở cửa phòng làm việc của ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.