Chương 81: Ngả bài


Thấy Lã Tư Viễn không nói chuyện, vị cảnh sát nọ đập bàn, tức giận quát:
Chúng tôi tìm ông đến đây đương nhiên không phải để đùa8 ông mà là đã nắm chắc đầy đủ chứng cứ, ông cho rằng mình còn có thể trốn tội được sao?


Nét mặt Lã Tư Viễn thoáng biến 3sắc, bắt đầu bồn chồn đứng ngồi không yên.

Cho dù ông ta quát tháo quyền uy ở trong và ngoài nước, nhưng cũng chưa từng 9trải qua tình cảnh này.
Vẻ mặt vị cảnh sát trẻ đầy chính nghĩa, quăng một xấp tài liệu đến trước mặt Lã Tư Viễn, nói:
Ông lại còn bắt Đường Huy chịu tội thay cơ đấy, hắn có thể chịu nổi không?

Nhìn khẩu cung của Vương Thiên Hào và Đường Huy trước mặt, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.
Có khẩu cung của Đường Huy và Vương Thiên Hào, Lã Tư Viễn biết mình chắc chắn khó mà thoát được.

Đương nhiên là tôi.

Lý Hạo nhàn nhã đứng trước mặt Lã Tư Viễn, dáng vẻ ngắm nghía bộ dạng ông ta lúc này hệt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Ông cho rằng đại hội giao lưu hôm đó, tại sao cuối cùng ban tổ chức lại tuyên bố để đội Tây y các người thắng cuộc thi thực nghiệm?


Vâng! Sở trưởng!

Viên cảnh sát đứng dậy đi theo người đàn ông bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhưng lại không hề dẫn Lã Tư Viễn đi.
Đợi sau khi vị cảnh sát nọ rời đi, bỗng thấy một cái chân bước vào trong phòng thẩm vấn, ngay sau đó, một bóng người gầy gò xuất hiện trước mặt Lã Tư Viễn, khiến tròng mắt ông ta lập tức co lại.
Lã Tư Viễn nhìn Lý Hạo, cười to như hóa điên:
Hóa ra đều là mày, đều do mày, không ngờ mày có thể đi trước nhiều bước như vậy, không ngờ ngay từ lúc đó mày đã bắt đầu bày mưu tính kế hại tạo rồi!


Trách tôi à?

Lý Hạo bĩu môi vặc lại:
Sư huynh, thắng lợi ở cuộc thi thực nghiệm chẳng phải là món quà lớn mà đệ tặng huynh sao?

Không khí nghiêm ngặt trong phòng thẩm vấn, không gian tối mờ, đèn chân không chói mắt chiếu thẳ6ng vào mặt người ta, với khả năng phòng ngự tâm lý của người bình thường e rằng vừa bước vào đã thua hết một nửa.
Lã Tư 5Viễn yên lặng, âm thầm mắng vốn Đường Huy và cả dòng họ nhà hắn một trăm tám mươi lần.

Lã Tư Viễn, nếu phối hợp với nhân viên chấp pháp chúng tôi thì còn có cơ hội xem xét tình hình mà giảm án, nếu còn cố giấu giếm thì hậu quả tự mà gánh lấy!

Chuyện tiếp tục phát triển trong nước cũng không còn khả năng rồi.
Có điều hiện tại Lã Tư Viễn nào còn có thể quan tâm nhiều như vậy. Cho dù không thể tiếp tục vơ vét tiền ở trong nước thì ra nước ngoài ông ta vẫn có thể sống sung sướng như trước, so với phải ở lại đây chịu cảnh lao tù đương nhiên vẫn tốt hơn gấp trăm lần.

Tôi có quyền giữ im lặng, tôi sẽ nhờ luật sư đến nói chuyện thay tôi.

Lã Tư Viễn nghiến răng, giờ đây ông ta đã bị ép vào đường cùng, chỉ có thể cắn răng cầm cự.

Cạch!

Chính vào lúc này, cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn lướt qua Lã Tư Viễn rồi cúi đầu nói mấy câu với anh cảnh sát bên cạnh.
Tiếng cười của Lã Tư Viễn càng điên cuồng hơn, thậm chí cười ra nước mắt, nói:
Đúng, tao sẽ không ngồi yên, đương nhiên là không rồi! Nếu không phải vì muốn vét nhiều tiền hơn thì cớ gì lại phải hao tâm tổn sức trở về nước cơ chứ?


Kiếm tiền cũng phải xem kiếm bằng đường nào!

Giọng Lý Hạo bỗng cao lên, nhìn thẳng mặt Lã Tư Viễn:
Chỉ vì lợi ích bản thân mà làm trung gian kiếm lợi, không màng đến an toàn và tính mạng của người vô tội sao?

Lý Hạo cũng lười nghe cả đống lý do của Lã Tư Viễn, hồi nhỏ cậu cũng trưởng thành từ một thằng nhóc kham khổ ở dưới đáy xã hội, nhưng con người cậu ở dưới thấp không thấp kém, hoàn toàn chẳng có điểm chung gì với loại người này.

Lý Hạo, mày đừng cho rằng hôm nay mày đưa tao vào được đây là đã đắc ý, sớm muộn rồi tao cũng sẽ ra ngoài thôi. Đến lúc đó, tao sẽ đàng hoàng mà so chiêu với mày!

Lã Tư Viễn nghiến răng, gằn từng tiếng.
Là hắn cố ý!
Sau khi nghe Lý Hạo nói câu này, rất nhiều sự việc trong đầu Lã Tư Viễn đã thông suốt.
Lý Hạo cố ý tặng phần thắng cuộc thi thực nghiệm cho họ, để ông ta có cơ hội tạo dựng tiếng tăm trước truyền thông, có thể thổi phồng bản thân, khiến ông ta cho rằng mình có thể thành công đánh vào thị trường y dược trong nước.

Ha ha, đại sư huynh, lâu rồi không gặp, sư huynh có nhớ đệ không?

Lý Hạo xuất hiện trước mặt Lã Tư Viễn, mặt nở nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời.

Lý Hạo, Lý Hạo!

Lý Hạo vẫn giữ nụ cười khiến Lã Tư Viễn vừa căm thù, vừa sợ hãi như trước để lạnh lùng nói tiếp:
Là tôi nhờ Thẩm Thừa Phong, để ông ấy thả cho các người thắng đấy!

Một câu làm thức tỉnh người trong mộng, Lã Tư Viễn ngây ngốc nhìn Lý Hạo, ánh mắt dần tối tăm u ám.
Là Lý Hạo cố ý để mình thắng trận đó.

Mày còn quá trẻ người non dạ, mày có biết năm đó tao một thân một mình ra nước ngoài đã phải sống những ngày liều mạng như thế nào không?

Lã Tư Viễn lạnh lùng hừ nói:
Tao sợ cái nghèo đó.


Không cùng đường, suy nghĩ cũng khác.

Song điều may mắn duy nhất giờ đây chính là, trong mấy ngày nay mặc dù bản thân ông ta không thể rời khỏi Minh Châu, nhưng cũng đã tìm cơ hội kể chuyện này lại với con trai, nhân hôm nay ông ta bị thẩm vấn đã bảo Lã Hạ Hầu tìm cơ hội bay sang Anh trốn rồi.
Các mối quan hệ của ông a tở nước ngoài vững chắc hơn nhiều so với trong nước, đến lúc đó nhờ quan hệ bên Anh phái người đến thương lượng, thì chuyện ông ta thoát thân hẳn không thành vấn đề.
Nhưng mà cứ như vậy, sau khi bị đám nhà báo viết tin thì danh tiếng trong nước của ông ta cũng đã hoàn toàn mất sạch.
Lã Tư Viễn điên cuồng gào thét, liều mạng muốn đứng lên nhưng lại bị giữ lại trên ghế thẩm vấn, không thể cựa quậy.

Là mày, quả nhiên là mày!

Hai mắt Lã Tư Viễn đầy tơ máu, tựa như loài dã thú đang muốn ăn tươi nuốt sống con người.
Bây giờ nghĩ lại, Lã Tư Viễn cảm thấy sau khi về nước, tất cả mọi việc kể từ lúc chiến thắng cuộc thi thực nghiệm đều bắt đầu trở nên thuận lợi lạ thường.
Tiếng tăm nổi như cồn nhờ truyền thông, thuận lợi được Trâu Văn Lâm nhìn trúng, nhận được đãi ngộ cực cao, được mời làm Chủ nhiệm khoa Ngoại kiêm Phó Viện trưởng của bệnh viện Tế Nhân, mà sau đó còn thuận lợi tiếp nhận nhiệm vụ nhập dụng cụ cho khoa ngoại, sau đó bắt đầu vụ giao dịch làm trung gian kiếm lời đầu tiên.

Mưu kế thật thâm sâu, thật thâm sâu!


Nếu huynh biết thân biết phận, đàng hoàng ngồi ở cái ghế Phó Viện trưởng thì đệ làm sao có cơ hội nắm được sơ hở của huynh?

Lý Hạo nói xong lại lắc đầu, không thèm để ý Lã Tư Viễn mà nói tiếp:
Nhưng tôi biết ông sẽ không chịu ngồi yên, ông không quản được lòng tham lam của ông.


Ha ha, ha ha ha ha!


Tôi biết, hẳn là ông đã sắp xếp cho thằng con trai của ông đi Anh giúp ông đưa cứu viện từ nước ngoài đến rồi nhỉ?


Lý Hạo cười nhẹ, thả lỏng tay tiếp:
Nhưng mà, tôi nhắc ông một chút, chuyện xấu ông làm ra đã được báo chí đưa lên rồi, Trâu Văn Lâm của bệnh viện Tế Nhân lại xuất thân từ hắc đạo, ông cảm thấy ông ta sẽ dùng phương pháp gì để trả thù ông?



Mày...


Mặt Lã Tư Viễn phút chốc biến sắc.


Còn nữa, ông về nước là để móc nối thêm quan hệ, đầu tiên là đút tiền cho Hiệu trưởng Lưu của Học viện y Hoa Hạ, sau lại móc nối với Vương Thiên Hạo, nữa là đút thêm cho người ở bệnh viện Tế Nhân, không chỉ đã tiêu sạch số tiền tích góp ông mang về nước mà còn mượn không ít của bên cho vay nặng lãi rồi, đúng chứ?


Lý Hạo tiếp tục nói:
Nếu ông thuận lợi vơ vét, trả lại được cho bọn chúng thì chẳng sao cả, có điều bây giờ...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.