Chương 66


Số từ: 1821
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Thủy Lưu Ly

Bởi vì nơi này có người khóc mà. Bản vương thích nhất là thấy có người khóc.

Được rồi, Chu Vô Tâm nói không lại hắn, cho nên lập tức thẳng thắn câm miệng.
Ninh Liên buông cằm nàng ra, ánh mắt dừng lại trên tay nàng, một phát bắt được, nâng lên trước mặt, nhẹ nhàng xoa xoa những vệt hồng hồng trên những ngón tay nàng, dịu dàng hỏi:
Còn đau không?

Chu Vô Tâm muốn rút tay về, nhưng bất đắc dĩ bị Ninh Liên tóm quá chặt, nên không làm gì được, đành tùy ý để hắn cầm lấy, còn bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của hắn làm rộn đến tâm hoảng ý loạn:
Đã sớm không còn đau đớn gì rồi.


Một đôi tay xinh đẹp như vậy, lại bị hành nhìn giống hệt cánh gà bị nhổ trụi lông.
Ninh Liên bắt đầu lấy nàng làm trò cười.
Chu Vô Tâm vừa nghe đã không vui:
Ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu. Tay chân trắng bệch giống hệt chân vịt hấp.

Lớn như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nói tay hắn giống chân vịt. Nàng đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói. Có điều khi nghe thấy nàng gạt mình như vậy, Ninh Liên cũng không tức giận, mà trái lại:
Ha ha ha ha...
Cười to lên.
Tiếng cười sang sảng lan truyền khắp ngự hoa viên, đến ngay cả hoa hoa hoa cỏ cỏ xung quanh cũng như bị tiếng cười của hắn cảm hóa, uyển chuyển nhảy múa trong gió.
Chu Vô Tâm ngây người nhìn hắn, thì thào nói nhỏ:
Ninh Liên, có người nào nói cho ngươi biết, lúc ngươi cười lên, tất cả hoa nở xung quanh đều trở thành nền không.


Ha ha ha ha...
Ninh Liên nghe thế, cười càng thêm xán lạn. Hắn thả bàn tay đang nắm lấy tay nàng ra, cười nói:
Nàng còn biết nói như thế à.

Chu Vô Tâm nhìn gương mặt như hoa đào của hắn, đơn thuần vô tình vươn tay:
Ta xoa xoa thử xem, xem mặt của ngươi có phải do hoa làm thành không.

Ninh Liên bị nàng sờ, ngẩn người.
Tay nàng rất mềm, có chút lạnh lẽo, nàng đột nhiên ‘chủ động’ một lần, ngược lại lại khiến hắn hơi sốt sắng:
Có phải hay không?


Không phải. Giống như ta, đều làm bằng da thịt.
Chu Vô Tâm buông tay, nghiêm túc trả lời.
Ninh Liên thấy thời cơ đã tới, không dấu vết vòng lại một câu:
Ai bắt nạt ngươi?

Có thể nói chuyện khác được không?
Chu Vô Tâm thật sự hết nói nổi:
Không có mà. Ta chỉ, ta chỉ nhớ mẹ… Nhớ mẫu thân của ta mà thôi.

Ninh Liên biết Chu tứ tiểu thư vừa sinh ra không lâu đã mất mẹ, nếu nàng đã nói như vậy thì hắn cũng không tiện hỏi tới, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha:
Vốn đã xấu, lại khóc càng xấu.


Ta xấu cũng là chuyện của ta, ngươi lại không sống hết đời với ta thì ngươi quản ta xấu hay không làm gì.


Yo...
Ninh Liên nghe vậy muốn nói thêm gì đó, lại bị tiếng quát lớn đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, mạnh mẽ ngăn lại.

Các ngươi làm gì ở đây?
Thái tử bỗng nhiên xuất hiện, cắt đứt lời nói chưa ra khỏi miệng của Ninh Liên.
Ninh Liên thấy hắn, thuận tiện vơ Chu Vô Tâm vào ngực, mặt mày trêu tức hỏi:
Ngươi đoán xem?

Dứt lời, còn cảm thấy chưa đủ, cúi đầu khẽ hôn lên mặt nàng một cái:
Quan hệ của bản vương và nàng, Thái tử ca không nhìn ra được sao?

Chu Vô Tâm muốn giải thích, trên cổ bỗng mát lạnh:
Đồ lưu manh, ngươi...
Lời còn chưa nói hết, nàng đã phát hiện, nàng lại bị tên này điểm huyệt!
Chu Vô Tâm chỉ có thể liều mạng nháy mắt với Thái tử: Dạ, ngươi nhìn rõ một chút, ta rất trong sạch! Hoàn toàn không hề có quan hệ gì với hắn!
Thái tử nhìn Chu Vô Tâm, lại trầm giọng nói với Ninh Liên:
Thả nàng ra.


Nếu bản vương không thả?

Chu Vô Tâm rất rất muốn gạt lệ chạy vội: Mợ nó, hai huynh đệ các ngươi không hợp nhau thì thôi đi, nhưng vì cọng lông gì mà mỗi lần đều kéo ta xuống nước vậy hả!
Mắt thấy Thái tử muốn ra tay cướp người, mà ngay thời khắc mấu chốt này, Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện.
Chu Vô Tâm nhìn khuôn mặt u ám đáng sợ của Hoàng hậu, nghĩ thầm: Xong, lại phiền phức to rồi.
Ninh Liên thấy Hoàng hậu đã đến, cũng không thả Chu Vô Tâm ra mà tiếp tục ôm nàng hành lễ.
Hoàng hậu khinh bỉ trừng Chu Vô Tâm, tùy tiện nói mấy câu với Ninh Liên sau đó mới đuổi hắn trở về.
Mà Thái tử, cũng không thể không khuất phục dưới uy nghiêm của bà ta, chưa kịp nói gì với Chu Vô Tâm, đã phải vội vàng mang theo tuỳ tùng rời đi.
Chu Vô Tâm câm nín nhìn trời, nước mắt chảy dài:
Ai tới giải huyệt cho bà đây hả!!!!

… Mấy ngày nữa là sinh thần hai mươi lăm tuổi của Thái tử.
Trước đó một tháng, trong hoàng cung đã bắt đầu bận rộn vì tiệc sinh thần lần này của hắn.
Thời gian càng lúc gần, toàn bộ người trong Đông cung đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Chu Vô Tâm muốn đưa cho Thái tử một phần lễ vật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đưa cái gì mới tốt. Hắn không thiếu thứ gì, đưa cái gì hắn cũng có cả, hơn nữa nàng cũng không muốn tặng thứ người khác đã tặng qua.
Đúng rồi!
Sao nàng lại quên sinh nhật là phải ăn bánh gatô chứ. Vậy nàng sẽ tặng bánh gatô cho hắn.
Suy nghĩ biến thành hành động, sau đó mỗi ngày nàng đều dành thời gian chạy đến phòng bếp, dựa vào phần ký ức liên quan không nhiều mà nghiên cứu cách làm bánh gatô.
Cho nên khi đến tiệc sinh thần, lúc nàng phái người đem n cái bánh gatô bự lên yến hội đã khiến tất cả mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Xưa nay Thái tử chưa từng nhìn thấy lễ vật đặc biệt như vậy, hơn nữa, ăn vào mùi vị cũng không tệ, khỏi cần nói cũng biết hắn vui vẻ bao nhiêu, bằng chứng là việc hắn không tiếc lời mà không ngừng khen ngợi Chu Vô Tâm.
Mỗi người ở đây đều chìm đắm trong mỹ vị của bánh gatô, mà vị bếp trưởng như nàng cũng vui vẻ hớn hở cuồng ăn.
Có điều, đen đủi chính là nàng ăn quá nhiều, cho nên lúc tiết mục múa hát bắt đầu, Chu Vô Tâm không thể không len lén trốn khỏi tầm mắt của mọi người, chạy thẳng đến WC.

Ôi, thật no!
Sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, Chu Vô Tâm vuốt vuốt bụng đi về. Xa xa vọng lại tiếng đàn sáo rộn ràng, nhưng mà, xen lẫn trong những âm thanh này, nàng vẫn mơ hồ nghe thấy một tiếng cười kỳ dị quen thuộc.
Rõ ràng là đang cười, nhưng trong đó lại ẩn giấu đau đớn, run rẩy, vặn vẹo khiến người ta ghê sợ.
Tò mò hại chết mèo.
Nàng quyết định đi xem một chút, quyết đoán đổi đường, dọc theo âm thanh đi đến.
Lần thứ hai Chu Vô Tâm dừng lại trước cánh cửa quái dị kia, nơi này vẫn không khác gì so với lần trước khi nàng thấy, nhưng kỳ quái là, lần này, cửa không bị khóa lại!
Chu Vô Tâm đốt đèn lồng, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa bước vào. Ngay sau cánh cửa không xa, nàng nhìn thấy một bóng người cuộn tròn, nhất thời sợ hãi đến mức bỏ lại đèn lồng mà xoay người chạy mất. Nếu không phải dùng nạn chạy không nhanh thì chắc nàng đã có thể một hơi chạy về phòng rồi.
Cảm thấy chạy thật lâu, đến khi nàng quay đầu lại, mới phát hiện… Không có ai đuổi theo nàng?
Chuyện gì xảy ra?
Nàng quyết định lại trở về nhìn xem!
Lần này, nàng càng thêm cẩn thận, rón rén nhẹ bước vào trong.
Nàng từ từ lại gần bóng người kia. Dưới ánh trắng dịu nhẹ, mái tóc đỏ rực của kẻ đó lại ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng u lãnh lộng lẫy.
(âm u, lạnh lẽo)
Trong lòng Chu Vô Tâm lộp bộp một tiếng, thì ra
Hồng Ma
lại là hắn!
Trong đầu Chu Vô Tâm bỗng dưng xuất hiện cảnh tượng khi nàng vừa mới xuyên qua, coi như đã trôi qua mấy tháng, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, lần đó, khi gặp hắn, nàng rất hiểu ý mà nịnh nọt bợ đỡ, chỉ vì sợ hắn sẽ đột nhiên nhảy lên bẻ gãy cổ nàng.
Nhưng mà, lần này, nàng cảm thấy hắn hơi kỳ quái.

Này.
Chu Vô Tâm đánh bạo đá đá cái người như xác chế trên đất.
Lần trước không phải hắn rất lợi hại sao? Tại sao bộ dạng bây giờ lại giống hệt người sắp chết vậy?
Không chỉ nằm im trên đất không nhúc nhích, thân thể còn co chặt lại thành một cụm, thậm chí nàng còn phát hiện trên da thịt lộ ra bên ngoài của hắn bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, lạnh lẽo!
Chuyện gì thế này?
Vì muốn nhìn rõ hơn, nàng lại gần thêm mấy bước, ngồi xổm xuống.
Hai mắt của hắn đóng chặt, lẽ nào tiếng cười đau đớn kỳ dị kia là do hắn phát ra sao? Câu hỏi vừa xuất hiện, nam tử tóc đỏ cũng không phụ lòng nàng, mà nở nụ cười lần nữa.
Nụ cười này, làm nàng sợ hãi đến mức muốn bất tỉnh tại chỗ.

Ta vẫn nên đi thôi, người này ta không thể đắc tội được.
Chu Vô Tâm nhìn thấy hắn chỉ cười, mà không chịu mở mắt, chẳng qua nụ cười lần này của hắn thật sự dọa nàng sợ hãi, khiến nàng không thể không vỗ vỗ ngực xông ra ngoài tìm đường thoát.
Nhưng mà, trước mắt nàng, khuôn mặt kết thành sương lạnh cùng với bộ dạng cuộn người đau đớn của hắn làm lòng nàng xoắn xuýt, không thể đặng lòng quay đi mà không bận tâm được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi.