Chương 68


Số từ: 1865
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Bởi vì trong Đông cung xảy ra một chuyện khác, cho nên đã hoàn toàn dời đi sự chú ý của nàng.
Chính là -- Thái tử Phi mang thai!
Mấy ngày nay nhìn bộ dạng vui vẻ, hí hửng của Thái tử vì sắp được làm cha, trong lòng Chu Vô Tâm cũng mơ hồ cảm thấy không được thoải mái lắm.

Ngươi nhìn không?
Hoàng hậu được ngự y thông báo tin Thái Tử Phi mang thai, đã lập tức di giá đi đến Đông cung một chuyến, ở trước mặt Thái tử và Thái tử phi trầm giọng hỏi nàng:
Nếu đã đến rồi, sao không lại đây chúc mừng một câu?

Chu Vô Tâm đứng tại chỗ, muốn nhấc chân đi tới, nhưng làm thế nào cũng không bước tiếp được. Cả nhà bọn họ hòa hợp vui vẻ đã gây tác động rất mạnh cho nàng, muốn nàng đến phá vỡ bức tranh gia đình hòa thuận, hạnh phúc như vậy, sao nàng có thể làm được.
Hoàng hậu nhìn ánh mắt đờ đẫn của nàng, khinh thường liếc qua một cái, sau đó quay người sang Thái tử phi, chúc mừng.
Sau khi cảm giác vui sướng trong lòng dần dịu lại, lúc này Thái tử mới chú ý tới nàng. Hắn hào hứng chạy lại gần nàng biểu đạt cảm giác sung sướng khi được làm cha. Chu Vô Tâm cười miễn cưỡng, có một loại cảm giác kỳ quái xuất hiện khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của Thái Tử rất chói mắt.

Những ngày qua không có Thái Tử ở bên cạnh léo nha léo nhéo, trong phòng nàng trở nên vắng vẻ hơn, hơn nữa chân của nàng lại không tiện đi lại cho lắm, cho nên càng không thể chạy loạn giải sầu, nghĩ vậy, Chu Vô Tâm ngây người khổ sở nhìn đôi chân của mình.
Có điều, tuy Thái tử không tới, lại có một người bình thường đều đóng cửa không gặp ai, nay lại tự mình đến thăm.
Chu Vô Tâm khó hiểu nhìn Thái tử phi đột nhiên giá lâm, nghĩ thầm: Đang yên đang lành, ngươi không ở trong phòng dưỡng thai mà lại chạy đến chỗ ta làm gì?

Muội muội, chắc chắn đang nghĩ vì sao ta lại tới thăm muội đúng không.
Không hề vòng vo, Thái tử phi ngồi xuống, trực tiếp nhắc tới mục đích của chuyến đi này:
Quả thật ta tới nơi này là muốn nhờ muội muội, hy vọng trong thời gian ta mang thai, muội có thể giúp ta chăm sóc tốt cho Thái tử.


Hắn ăn được ngủ được, còn cần ta chăm sóc sao?


Chuyện này, ngự y đã nói, trong lúc mang thai, không thể hành phòng (xxoo).
Hai má Thái tử phi hơi ửng hồng:
Muội cũng biết, trong ngoài có bao nhiêu thiếu nữ để ý tới Thái tử, ta nghĩ so với việc để những nữ nhân kia thừa cơ chiếm tiện nghi, còn không bằng để muội hầu hạ Thái tử, sau này ta cũng yên tâm.

Ách. Ngươi nghĩ ta là công cụ tiết dục hình người sao!
Thấy Chu Vô Tâm vẫn còn kinh ngạc, Thái Tử phi lại tiếp tục nói:
Huống chi, thái tử có tình cảm với muội. Hai người còn yêu thương nhau, cho nên chuyện này đối với cả hai cũng không phải chuyện xấu gì. Muội muội, muội nói có đúng không?


Không được, nhất định không được!
Chu Vô Tâm không để nàng ta nói thêm gì nữa, đúng là càng nói càng thái quá!
Thái tử phi tò mò, không nhịn được hỏi ra tiếng:
Sao lại không được? Chẳng lẽ muội không thích thái tử sao?


Ta với hắn là bạn bè, ngươi đừng hiểu lầm!


Có sao?
Hai mắt Thái tử phi mở to, không tin:
Trong hoàng cung này, chuyện muội chung tình với Thái tử, tất cả mọi người đều biết.

Thôi xong, một đời anh danh lừng lẫy của nàng đều bị phá hủy một cách không hiểu ra sao!?!

Được rồi, muội muội, nên nói ta cũng nói rồi, ta không làm lỡ việc nghỉ ngơi của muội nữa. Muội suy nghĩ thật kĩ đề nghị của ta rồi trả lời cũng được.
Thái tử phi nói xong câu cuối mới đứng lên rời đi.
Chu Vô Tâm nhìn bóng lưng dần khuất của nàng ta, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thái tử phi xuất hiện, lại một lần nữa nhắc nhở nàng, Thái tử là người đã có thê tử!
Sẽ có một ngày, hắn có càng nhiều phi tử, càng nhiều nữ nhân. Nhưng, đối với một linh hồn đến từ hiện đại như nàng, nàng không quan tâm nữ nhân khác có thể gả cho hắn hay không, cái nàng không thể chấp nhận là cùng một đám nữ nhân chung một trượng phu! Hơn nữa, nếu nàng không thích Thái tử, vậy trong hoàng cung này nàng được xem là cái gì? Là khách? Có thể xưa nay Thái tử không coi nàng là khách! Là chủ nhân! Nàng cũng không phải chủ nhân của nơi này!
Huống chi, tần suất nàng xuất hiện ở Đông cung, ngay cả Thái tử phi cũng cho rằng nàng thích Thái tử, như vậy thái tử sẽ nghĩ như thế nào đây? Cảm thấy nàng đang chơi trò lạc mềm buộc chặt, vì vậy mới tùy nàng tự diễn tự vui? Hắn là Thái tử! Không phải người bình thường!
Rõ ràng không muốn tiếp nhận hắn, rồi lại xem như đương nhiên mà hưởng thụ ý tốt của hắn.
Rõ ràng trong lòng đã có người khác, lại do dự, chần chừ ở bên cạnh hắn.
Sao nàng có thể ích kỷ như vậy! Không biết xấu hổ như vậy!
Nói gần, nàng như thế, Thái tử phi nên làm gì? Nói xa, sau này, khi đối mặt với con hắn, nàng làm sao có thể chịu được.
Tình yêu nhiều lúc cũng không phải là chuyện đến từ hai phía. Không phải cứ Thái tử nói yêu nàng thì nàng có thể chấp nhận ngay lập tức, mà cũng không phải vì Thái tử đã làm nhiều việc khiến nàng cảm động thì nàng sẽ bất chấp tất cả mà chọn hắn.
Nếu không thích, không yêu, thì đừng cho hắn xuất hiện ý nghĩa dư thừa nào, cũng không nên cho hắn cơ hội.
Đặc biệt là không ở quá gần hắn, khiến nhiều người hiểu lầm.
Xem ra quả thật nàng không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
Sau khi quyết định, ngày hôm sau, Chu Vô Tâm nhân lúc Thái tử đến thăm Thái tử phi, dưới sự giúp đỡ của Hoàng hậu, rời khỏi Đông cung, trở về Chu phủ.
Hoằng Thiện nghe tin nàng trở về, không nói hai lời, phái Tiểu Hắc đến, tùy tiện nói một lý do rồi lập tức đưa nàng đến nhà mới của mình.
Hoằng Thiện không muốn nàng lại chịu thêm bất kỳ tổn thương gì, cho dù chuyện này về tình về lý đều không hợp quy cũ, nhưng hắn cũng mặc kệ, nhất định phải kéo nàng về nhà.
Hiện tại, vết thương trên đùi nàng còn chưa lành, không chừng Kỷ Lam, Kỷ Hương, hay Ninh An lại nhân lúc rảnh rỗi mà đến chỗ nàng gây chuyện thì rất phiền phức.

Ca, muội ở chỗ này, làm gì cũng không tiện.
Chu Vô Tâm không vui. Chưa từng nghe tới em chồng lại ở cùng chị dâu, không phải muốn kiếm chuyện chứ? Huống chi, thái tử có nói với nàng, Liễn Tố Tố đã quen biết Ninh Anh từ khi còn nhỏ, nay nàng ở lại đây, có khi so với Chu Phủ còn nước sôi lửa bỏng hơn.

Ta biết muội lo lắng cái gì, muội yên tâm đi. Tố Tố với Ninh An không phải cùng một loại người.
Hoằng Thiện vỗ đầu nàng an ủi:
Ta không thể chấp nhận chuyện muội sẽ mất tích thêm một lần nữa. Vì thế, để muội ở dưới mí mắt ta, ta mới cảm thấy yên tâm.


Chuyện này, nhỡ tẩu tử (chị dâu) buồn bực thì làm sao bây giờ?


Yên tâm đi, thời gian muội ở Đông cung, là nàng ấy đề nghị ta đón muội trở về, sao nàng ấy có thể buồn bực được!
Hoằng Thiện một mặt ôn hòa vuốt đầu nàng, Chu Vô Tâm hít sâu một hơi, vẫn là về nhà mới có cảm giác có người thân lo lắng, yêu thương. Chuyện nàng mất tích lúc trước chỉ sợ chỉ có một mình Hoằng Thiện là thật sự lo lắng cho nàng.
Ở hiện đại, phần lớn các gia đình đều chỉ có một con, không có mấy người là có ca ca, tuy rằng lúc nàng đến đây làm chuyện gì cũng không vừa ý, thường bị hắc hủi, vắng vẻ, hãm hại, nhưng vẫn có người ca ca này chăm sóc, nghĩ lại, cũng cảm thấy bản thân khá hạnh phúc.
Nói chung tuy vị ca ca này hơi bà tám, nhưng tất cả đều suy nghĩ cho nàng, vậy trước mắt cứ quyết định ở lại đây đi, với lại, nàng cũng không còn nơi nào để đi nữa.
(nhiều chuyện, quản quá rộng)
Chu Vô Tâm vỗ bờ vai của hắn cười ha hả đồng ý, nhưng trong lòng lại có tính toán khác: Một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi nơi này, vì thế, nàng phải mau mau tích góp tiền, tích góp thật nhiều tiền...

Chu Vô Tâm phát hiện, hễ là một nam nhân mạnh mẽ, cường tráng, sau khi thành hôn, tính tình sẽ không tự giác mà lây dính một ít tính khí của nữ nhân.
Nàng thật không hiểu nổi, vì cọng lông gì mà sau khi nam nhân thành gia đều mất giá như vậy, còn theo người ta làm ông mai, bà mai, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm, cứ đi tám chuyện đại sự của người khác.
Giờ thì hay rồi, trước nay Hoằng Thiện luôn không quan tâm mấy đối với hôn sự của nàng, nhưng sau khi thành thân, không biết hắn bị gì mà mỗi ngày đều sắp xếp việc xem mặt cho nàng.
Ở hiện đại, loại tiết mục này cũng diễn ra hằng ngày, có điều tại sao sau khi xuyên đến cổ đại, nàng vẫn không thể yên tĩnh qua ngày được vậy!

Ta nói này, tẩu tử, loại chuyện sắp xếp xem mặt gì gì đó không phải đều là thú vui của nữ nhân sao, từ lúc nào mà ca ca ta cũng thích làm chuyện này vậy. Tẩu nhìn xem đi, cả ngày huynh ấy chẳng làm được chuyện gì đàng hoàng cả, tẩu phải quản huynh ấy thật nghiêm mới được!
Chu Vô Tâm vừa thấy Tố tố đã lập tức nhào tới kể khổ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi.