Chương 90
-
Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
- Mạc Cẩn
- 1839 chữ
- 2020-05-09 06:19:49
Số từ: 1834
Nguồn: thuyluulyblog.wordpress.com
Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Ninh Liên nghe nàng khóc lóc tố cáo hắn như vậy, im lặng một lát rồi đột nhiên mở miệng hỏi nàng:
Bản vương đối xử với nàng tệ như vậy sao?
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình đối xử với ta rất tốt?
Ninh Liên bị nàng hỏi ngược lại chỉ có thể câm nín. Nàng không giết cả nhà hắn, không lừa tiền hắn, càng không làm chuyện gì thương thiên hại lý với hắn, nhưng nàng đã trộm mất thứ quan trọng nhất của hắn, đó là trái tim hắn.
Ninh Liên nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, buồn bực, cũng không muốn để ý tới nàng nữa mà dứt khoát đứng lên, đến thế nào, đi thế ấy, rời khỏi phòng.
Xem đi, đôi khi muốn đối phó với vài người thì phải biết dùng chút thủ đoạn, nếu không chỉ dựa vào cách thức bình thường thì tỉ lệ thành công sẽ rất nhỏ.
Rốt cục Chu Vô Tâm cũng được giải phóng, nhưng mà lần này Ninh Liên lại khiến nàng bị ám ảnh đến mức liên tiếp mấy ngày không thể ăn được thứ gì, chỉ cần vừa nhìn thấy đồ ăn đã khiến nàng muốn buồn nôn ngay lập tức, mà cũng vì như thế mới truyền ra tin đồn Ninh Liên sủng ái nàng, làm nàng mang thai. Tiếng xấu đồn xa, Chu Vô Tâm rất muốn giải thích nhưng cực chẳng đã là chẳng ai thèm tin, vì thế so với việc càng bôi càng đen thì nàng đành lê xác đến cầu cứu thái y nhanh chóng chữa khỏi chứng biếng ăn này của nàng, đỡ cho vài hôm lại có người hỏi nàng:
Sao con ngươi được sinh ra nhanh như vậy?
nữa thì phiền lắm.
Người như Chu Vô Tâm, không sợ chuyện gì, chỉ sợ bản thân trở thành tâm bão để bốn phương tám hướng xoay quanh bàn tán mà thôi.
Lúc này dáng người của nàng cũng khá thô, bị người khác nhìn thấy cũng không thể nói chuyện rõ ràng được. Hơn nữa Ninh Liên còn là một kẻ hay nói chuyện ba ngoặc tám quẹo khiến người khác phải phí hết tâm tư cũng không thể hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, cộng thêm việc đoán tâm tư của người khác là chuyện rất phiền phức và tốn công, cho nên Chu Vô Tâm không muốn làm chuyện như vậy, cũng vì thế nàng mới không hiểu tại sao Ninh Liên lại thích làm nhiều chuyện khiến người khác khó đoán như thế.
Cũng giống như bây giờ.
Ninh Liên nói nàng ở đây quá thiếu quần áo, lập tức tìm người đến may quần áo mới cho nàng.
Vẫn chưa hết.
Hắn biết gần đây nàng đang uống thuốc kích thích vị giác, cho nên trước mặt nàng cứ nhẫn nhịn tính tình, dụ dỗ nàng ăn uống.
Hoặc là, buổi tối lại chạy tới phòng ngủ của nàng, kể chuyện xưa dỗ nàng ngủ, còn nhất định phải thấy nàng ngủ rồi mới chịu rời đi. Nhiều lần như vậy khiến Chu Vô Tâm có ảo giác hắn là cha của nàng mà nàng là con gái của hắn vậy.
Hắn đột nhiên đổi tính như vậy dọa Chu Vô Tâm luống cuống tay chân, nơm nớp lo sợ:
Cửu gia, có phải ta đã chọc giận hay làm gì khiến ngươi khó chịu không?
Không có.
Ninh Liên thuận tay kéo chăn lại cho nàng:
Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Mấy ngày nay ngươi đối tốt với ta quá, làm ta không biết làm sao báo đáp ngươi. Nếu ngươi nói yêu cầu nào đặc biệt khó làm thì ta cũng không có bản lĩnh để báo đáp ngươi đâu.
Ninh Liên nhướng mày nở nụ cười:
Nàng có bệnh sao. Không phải nàng nói bản vương đối xử không tốt với nàng à, bây giờ bản vương đối tốt với nàng rồi, nàng còn nói phải báo đáp mới chịu… Chẳng lẽ nàng không muốn?
Quả nhiên tính khí của hắn thật khó dò.
Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, vừa định cười, nhưng giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt lập tức đanh lại, hơi cúi đầu nhìn xuống:
Lẽ nào ngươi đang tính bồi dưỡng tình cảm phu thê?
Tiểu yêu tinh, không ngờ nàng lại nóng lòng muốn làm tiểu thiếp của bản vương như thế?
Xí. Làm tiểu thiếp cái mông ấy.
Chu Vô Tâm vén chăn ngồi dậy:
Ý của ta là, ngươi không cần đối xử tốt với ta như vậy, mấy chuyện này cũng không cần thiết.
Sao lại không cần cơ chứ?
Ngươi cứ để ta tùy tiện đi. Tốt nhất là ngươi nên đem thời gian và tinh lực đặt ở chỗ Thái tử phi tương lai của ngươi ấy.
Bản vương vẫn đang làm vậy mà.
Đâu? Đâu? Là người nào vậy, sao không báo cho ta một tiếng để ta đến nhìn mặt với.
Ninh Liên vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng nàng:
Là nàng.
Chu Vô Tâm đẩy tay hắn ra:
Chắc chắn không phải là ta đâu. Ta đã hỏi mấy lão ma ma ngoài cửa rồi, dù ngươi có muốn thành thân với ta thì cũng không thể.
Ninh Liên nghe nàng nói vậy, sầm mặt lại:
Sao lại không thể?
Bởi vì ta là con gái của thương nhân, mà ngươi là thái tử, tương lai chính là Hoàng đế nên thân phận thê tử của ngươi sao có thể thấp kém như ta được. Ngươi đừng suốt ngày không có chuyện gì lại làm mấy chuyện khiến ta nợ ân tình của ngươi như thế này được không.
Chỉ là nạp thiếp thôi mà, ai dám nói gì bản vương!
Lão nương tuyệt đối không làm thiếp!
Chưa kể nàng vốn không muốn gả cho Ninh Liên, mà dù có gả cho hắn thì nàng cũng kiên quyết không làm thiếp! Nếu không nàng sẽ bị lòng tự trọng của mình khinh bỉ cho đến chết! Làm thiếp sao! Nàng thà cạo trọc đầu đi tu làm bạn với Phật Tổ còn hơn!
Ninh Liên nghiến răng nghiến lợi trừng nàng:
Nàng không có quyền lựa chọn.
Chỉ cần hai người ở chung một chỗ thì chưa chắc bọn họ có thể nói chuyện bình thường với nhau được.
Ấn tượng của Ninh Liên trong lòng Chu Vô Tâm vừa được thay đổi đôi chút đã bị một câu ‘không có quyền lựa chọn’ của hắn phá hủy hoàn toàn.
Tên Ninh Liên đáng ghét này lại lừa ta!
…
Từ sau đêm cãi nhau đó cho đến bây giờ Chu Vô Tâm vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Ninh Liên đâu cả.
Ninh Liên rất bận, bận bịu đến mức không thể tưởng tượng, giống như Ninh Dạ cũng phải làm việc đến tối tăm mặt mũi lúc trước vậy.
Tuy nói nàng bị hắn giam lỏng trong cung, nhưng trong vòng một tháng nay, số lần nàng nhìn thấy hắn quả thật đã ít lại càng ít. Hắn không tiếp tục đề cập đến chuyện nạp thiếp, nàng cũng không dám đề cập đến, lâu dần, Chu Vô Tâm cảm thấy mọi việc lúc này rất tốt, nàng cho rằng với tính khí của Ninh Liên, hắn chẳng qua chỉ vì bảo vệ mặt mũi mà nói vài câu, nàng không nên coi là thật làm gì.
Không thể ra khỏi cửa nên ngày qua ngày nàng cũng không có chuyện gì để làm, vì thế nàng lại tìm cách lén lút chạy đến chỗ Bắc Vọng.
Mà nói cũng kì quái, từ sau lần nghe kể về thân thế của Bắc Vọng, cảm giác sợ hãi trong lòng nàng đối với hắn cũng dần dần nhạt đi. Cứ cho là đồng tình cũng được, tình cảm dư thừa cũng được, nếu nàng đã hứa với lão ma ma thì nàng nhất định phải dựa vào sức mình để thay đổi gì đó, cũng xem như là tìm chút chuyện để làm trong lúc rảnh rỗi.
…
Nơi ở của Bắc Vọng lúc nào cũng bị khóa, để vào được bên trong, Chu Vô Tâm còn đặc biệt trộm một cái thang mang đến. Khi nàng bò xuống từ trên đầu tường đã khiến Bắc Vọng không bị khóa lại sửng sốt, hắn lạnh lùng hỏi:
Ngươi đến tìm đường chết?
Bậy bậy bậy, ai đi tìm đường chết, ta chỉ đến xem ngươi thế nào thôi.
Bắc Vọng nhìn nàng, hừ lạnh:
Ta không cần ngươi đến thăm. Cút đi.
Ngươi, sao ngươi lại nói như vậy, ta có ý tốt đến thăm ngươi mà ngươi lại…
Bắc Vọng đột nhiên vươn tay bóp cổ nàng:
Ta không cần ngươi đến đây hư tình giả ý. Lần này là ai phái ngươi đến? Là Ninh đế hay là phi tử nào? Ngươi đến thăm ta làm gì? Xem ta sống đau đớn, khổ sở, sống không bằng chết thế nào sao? Hay là ngươi muốn xem thử quái vật tóc đỏ có bộ dạng thế nào, sau đó lại trở về mua vui cho chủ nhân?
Chu Vô Tâm nghe hắn nói như vậy, ánh mắt cũng không tự chủ mà mềm xuống:
Ngươi đừng nói bản thân như vậy. Không có ai phái ta đến, là tự ta muốn đến.
Nàng không hiểu biết nhiều về cuộc sống của hắn, thế nhưng chỉ qua mấy lần gặp mặt trước đây, còn cả lời nói vừa nãy của hắn, nàng cũng có thể hiểu gần hết quá khứ của hắn:
Bắc Vọng, ta, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.
Trên gương mặt của Bắc Vọng tràn ngập căm hận, nghe nàng nói như vậy càng cười điên cuồng, cánh tay cũng dùng sức, hung hăng ném nàng xuống đất:
Giúp ta? Ha ha ha ha ha, có ai chịu quan tâm đến loại người rác rười như ta sao? Có ai thấy ta mà không tránh đi thật xa? Giúp ta? Ha ha ha ha ha, thật buồn cười, không phải từng người từng người các ngươi đều ước gì ta mau chóng chết đi à...
Chu Vô Tâm nghe vậy, bật người nhảy lên, lớn mật như ăn phải gan hùm mật gấu mà vung tay cho hắn một cái tát:
Đời này ta hận nhất chính là loại người như ngươi, luôn tự xem thường bản thân.
Bắc Vọng không ngờ nàng lại dám đánh mình, không khỏi hung ác rống to:
Ngươi dám đánh ta một cái nữa xem.
Má ơi, một cái còn chưa đủ, lại muốn thêm cái nữa! Chu Vô Tâm bất đắc dĩ liếc hắn một cái:
Đừng đưa ra yêu cầu tùy tiện như vậy nữa có được không?