Chương 7


Số từ: 2957
Dịch giả: Lê Thị Thanh Minh
NXB Văn Hóa Thông Tin
Nguồn: Sưu tầm
Đó là ngày đầu tháng sáu và cũng là giai đoạn xén lông cừu. Người ta tiến hành xén lông cừu trong gian nhà kho lớn, cất rất lâu đời giống như là một tòa nhà thờ vậy. Mấy cánh cửa to bản của gian nhà mở toang ra cho ánh nắng chiếu vào và mấy người thợ cắt lông cừu quỳ gối, tay cầm cây kéo lớn, chân kẹp con cừu dưới dất. Phía sau là ba người đàn bà đang thu gom lông cừu lại và cột thành từng bó.
Bathsheba quan sát mọi việc, và Gabriel cũng coi sóc việc ấy, mang thêm cừu mới vào hay cũng phụ việc xén lông. Bathsheba chạy lại tiếp tay khi anh mang một con cừu ra cô cắt lông quanh đầu nó. Khi anh đẩy lưỡi dao từ bên nầy sang bên kia đầu của con cừu, cô liến thoắng nói chuyện. Anh rất hân hoan khi có cô bên cạnh và khi anh cắt xong phần lông đuôi thì cô ngó đồng hồ và nói.
- Hai mươi ba phút rưỡi. Đúng là lần đầu tiên tôi mới thấy có người xén lông cừu trong vòng chưa đầy nửa giờ như vậy.
Nhưng niềm vui của Gabriel đã bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của ông Trại Chủ Boldwood từ phía góc nhà kho. Ông tiến về phía Bathsheba, cô cũng quay sang để đón tiếp ông với vẻ thanh thoát tuyệt vời. Ông trò chuyện bằng giọng trầm trầm rồi họ sánh bước đi ra phía có ánh nắng. Dường như họ không hề chuyện trò về lũ cừu bởi vì coi Bathsheba có vẻ rất bối rối và mặt còn ửng đỏ lên nữa. Gabriel buồn rầu tiếp tục xén lông cừu.
Bathsheba rời Boldwood một lát rồi lại xuất hiện trong bộ đồ kỵ mã; cả hai đi về phía chỗ cột ngựa. Ánh mắt của Oak không hề rời xa họ giây nào cho dù đang xén lông cừu, có mấy lần anh đưa lưỡi kéo phạm vào da con cừu. Bỗng nhiên Bathsheba trông thấy có máu, kêu lên:
- Ồ, Gabriel, anh thật là quá khe khắt với kẻ khác. Coi anh làm ăn kia kìa!.
Gabriel biết rõ cô hiểu, cô chính là nguyên nhân của vết thương kia nhưng cô chỉ muốn làm cho anh đau đớn bằng lời nhận xét kia.
- Tôi định đi sang trại của ông Boldwood để coi cừu! Cô vẫn nói tiếp bằng giọng lanh lảnh - Anh hãy thay tôi coi sóc trang trại và mấy người kia làm lụng cho cẩn thận, nghen!
Hai người quay đầu ngựa ra đường và phóng đi.
- Vậy là sẽ có đám cưới! Một người thợ vừa buột miệng vừa ngó theo hai người.
- Tôi cho là phải như vậy thôi! Một kẻ khác phụ họa.
Oak tiếp tục xén lông cừu, không nói thêm một lời nào khác.
o0o
Trong ngày cắt lông cừu người ta đã dọn ăn bằng một cái bàn dài đặt trên bãi có phía ngoài căn nhà nhưng một đầu bàn xoay thẳng vô cửa sổ nhà lớn. Cô Everdene ngồi ngay đầu bàn phía bên trong nhà ấy và biểu Gabriel ngồi bên cạnh. Ngay khi họ vừa bắt đầu ăn, ông Boldwood bước vào cổng, băng qua bãi cỏ, tiến lại phía Bathsheba và xin lỗi về sự chậm trễ của mình.
Bathsheba nói:
- Gabriel, xin anh vui lòng dịch qua bên kia một chút lấy chỗ cho ông Boldwood ngồi với.
Oak lẳng lặng ngồi trở lại chỗ cũ.
Khi bữa ăn tối chấm dứt, có ai đó cất tiếng hát và họ tiếp tục ngồi tại bàn trò chuyện cho đến khi trời sụp tối. Người ta yêu cầu Bathsheba hát và Gabriel thì thổi ống tiêu họa theo tiếng hát của cô. Boldwood đệm giọng hát trầm trầm vào và những người thợ xén lông cừu yên lặng lắng nghe, khi bài hát chấm dứt, họ hoan hô náo nhiệt.
Những người nông dân ra về chỉ còn cô Everdene và Boldwood ngồi lại với nhau.
Boldwood quỳ trước mặt cô.
Bathsheba nói với giọng run rẩy:
- Tôi sẽ cố yêu ông. Nếu như tôi biết được mình sẽ là người vợ hiền thục thì thật lòng tôi cũng muốn lấy ông. Nhưng ông Boldwood ơi, tối nay tôi không thể trịnh trọng thề thốt một điều gì cả. Tôi chỉ muốn ông xin thư thả vài tuần.
- Nhưng cô có biết là đến lúc ấy...
- Tôi tin rằng sau vụ gặt và sau khi ông trở về trong lần vắng nhà sắp tới thì có thể tôi sẽ kết hôn với ông - Cô quả quyết nói. Nhưng xin ông nhớ cho điều này, tôi vẫn chưa hề hứa hẹn gì hết.
- Như vậy cũng đủ rồi; tôi không còn mong muốn gì hơn. Tôi có thể đợi mà. Và bây giờ thì xin chúc cô ngủ ngon, cô Everdene à!
- Chúc ngủ ngon! Cô đáp hết sức dịu dàng.
o0o
Bathsheba có thói quen xem xét lại trang trại của mình trước khi đi ngủ, để coi mọi sự có ổn và an toàn không. Đêm đó cô rà soát lại gian nhà như thường lệ và trở về nhà bằng lối mòn đi xuyên qua cánh rừng nhỏ và tôi. Khi cô đang đi dọc theo lối mòn ấy cô nghe có tiếng chân đi từ đầu kia ngược lại.
Tiếng chân gần hơn và một bóng người lướt qua, có một sức mạnh kéo cái váy của cô và đạp lên gấu váy. Khi cô cố gượng để khỏi té cô chộp được một vạt áo và hàng cúc áo.
- Cô có bị làm sao không? Một giọng nói đàn ông cất lên.
- Không! Bathsheba trả lời và cố bước đi.
- Cô thắp chiếc đèn lòng lên ngay đi rồi tôi sẽ gỡ ra cho cô đi thôi.
Bathsheba ngạc nhiên ngó người lính mặc bộ quân phục màu đỏ có gắn các quân hàm đồng bóng láng, chiếc đinh thúc ngựa của anh ta đang víu chặt lấy vạt váy của cô.
Anh ta nói:
- Tôi sẽ gỡ ra ngay thôi, thưa cô.
- Ồ, không sao! Tôi tự làm được mà, cảm ơn! Cô hấp tấp trả lời và cúi người xuống để gỡ vạt áo.
Thật là không dễ nên người lính cũng khom người xuống. Chiếc đèn lòng sơi rõ gương mặt họ và người lính nọ ngó vào mắt cô. Bathsheba nhìn đi chỗ khác nhưng cô vẫn kịp nhận ra anh ta còn trẻ và mang quân hàm trung sĩ cảnh vệ.
- Thưa cô, cô đang là tù nhân đó!
Người lính loay hoay một lúc để cố gỡ vạt áo ra. Cô ngó người lính một lần nữa rồi nghe anh ta nói:
- Cám ơn, gương mặt mỹ miều đến thế!
Cô đỏ bừng mặt lên vì lúng túng.
- Tôi đâu có ý soi mặt mình đâu! Cô cứng nhắc đáp - Tôi mong là anh đừng bao giờ chường mặt đến đây nữa. Thật là xấu hổ... anh còn đang ghim cái đinh ấy chặt hơn để mà bắt tôi đứng yên ở đây mà!
Người trung sỹ cười đáp:
- Thật tình không phải đâu! Gần xong rồi đây và những giây phút nầy cũng sẽ qua mau thôi.
- Cung cách của anh làm tôi thấy khó chịu quá! Anh là ai?
- Không xa lạ gì đâu! Trung Sỹ cảnh Vệ Troy. Tôi đang ở tại chỗ nầy thì cô đi ngang kia mà. Xong rồi, cuối cùng thì cũng xong thôi.
Cô bỏ đi và người lính nói theo:
- Tạm biệt người đẹp!
Cô không nói gì, chạy rút về nhà.
Cô hỏi Liddy:
- Trong làng có người lính nào cư ngụ không vậy?
- Có thể là Trung Sỹ Troy! Người hầu gái đáp.
- Đúng, đúng là cái tên đó. Y là loại người ra sao?
- Một tay ranh mãnh lắm. Y được gia đình cho học tại Casterbridge nhưng đã bỏ dở chỉ vì muốn trở thành quân nhân. Vậy mà không cần nỗ lực gì y đã trở thành Trung Sỹ cảnh Vệ chớ. Bộ y đã về nhà rồi sao?
- Hình như vậy! Ngủ ngon, Liddy!
Bathsheba không biết có nên cho là mình đã bị xúc phạm hay không nữa; phụ nữ vốn ưa được khen tặng và Boldwood chưa có lần nào nói cho cô biết là cô đẹp lắm cả.
o0o
Trung Sỹ Troy quả là một con người kỳ lạ: y chỉ cảm nhận, đánh giá và quan tâm đến những gì ở trước mắt mình. Bởi y không trông mong điều gì khác nên y không bao giờ bị thất vọng. Y là một kẻ luôn trung thực với cánh đàn ông nhưng lại gạt gẫm phụ nữ. Y nhanh nhảu và có cá tính mạnh mẽ nhưng y không biết cách kết hợp cả hai thứ ấy lại. Cả hai lợi thế ấy bị mai một trong những thứ vặt vãnh. Y được ăn học tới nơi tới chốn và nói năng rất lưu loát, rành mạch.
Do vậy y có thể vừa là điều nầy vừa là điều kia trong cùng một lúc; thí dụ như y có thể vừa tranh luận về tình yêu vừa nghĩ về bữa ăn tối; vừa sẵn lòng trả tiền nhưng cũng có ý ghi nợ.
Y nổi tiếng nhờ vào quan niệm hàng đôi trong cư xử với phụ nữ: tâng bốc và nguyền rủa. Không hề có cách thứ ba.
Y lập luận:
- Cứ đối xử thật hậu hĩnh với họ đi thì anh sẽ là người thất thế.
Sau ngày xén lông cừu và cái vụ đụng độ đêm đó vài tuần, Bathsheba, do cảm thấy buồn chán vì việc Boldwood phải đi vắng nhà, đã lang thang ra đồng để coi việc dỡ cỏ phơi khô. Ở tại cánh đồng thứ nhất,những người đàn bà đang gom cỏ lại và bọn đàn ông thì chất cỏ lên xe. Phía sau xe chở rơm là một mảng màu đỏ huyết dụ: chính là tay trung sỹ cảnh vệ, kẻ cũng đến dỡ cỏ cho vui.
Ngay khi vừa ra tới nơi Troy đã trông thấy cô và bước tới gần.
- A, Cô Everdene! Y mở lời - Thật tình tôi đâu biết người đó là cô. Ý tôi muốn nhắc lại buổi tối hôm nọ ấy mà. Tôi xin lỗi về việc đã hơi sỗ sàng trong lần tiếp xúc đầu tiên. Nhưng tôi đâu còn là người xa lạ nữa. Tôi là Trung Sỹ cảnh Vệ Troy như tôi đã nói và hồi còn là một đứa nhỏ tôi vẫn thường làm việc cho chú cô trên những thửa ruộng nầy đấy. Bữa nay tôi cũng đang làm việc cho cô nè!
- Tôi cần phải cám ơn anh, Trung Sỹ Troy à! Cô đáp - cho dù tôi không có muốn cảm ơn bất cứ một điều gì khác.
- Thật là không may cho tôi khi chỉ vì tôi nói với một phụ nữ là cô ấy xinh đẹp lắm! Đó là tất cả những gì tôi có thể.
- Tôi không cho phép những người lạ mặt trơ trẽn như vậy đâu! Cô vừa nói vừa quay đi - Tại sao đêm đó anh không lẳng lặng đi ngang mặt tôi mà đừng nói điều gì hết?
- Bởi vì một nửa thú vui của cảm xúc tiềm tàng bên trong đã buộc tôi ngay lúc đó phải nói ra tâm trạng mình. Tôi đã nói là cô đẹp lắm và tôi còn sẽ nói nữa bởi vì cô đẹp thật mà! Người đẹp nhất mà tôi biết. Vậy thì thật ra...
- Thôi, thôi! Tôi sẽ không nghe anh nói nữa!
Cô nói với vẻ vừa phẫn nộ vừa buồn bực bởi vì cô đã từng nghe và vẫn còn muốn nghe y nói nữa.
- Nhưng thật tình là và như vậy thì tại sao phải xin lỗi? Đúng ra là mọi người đều phải nói với cô như vậy mà!
- Họ không nói y như anh đang nói đâu!
- Có chớ, họ phải nói y vậy chớ!
- Chà, tôi muốn nói là họ không có nói thẳng vô mặt tôi như anh đã làm đâu!
Cô lại nói tiếp, theo đuổi cuộc tranh luận xa hơn chỗ cô định chấm dứt.
- Nhưng cô có biết là họ có cùng một ý nghĩ như tôi chớ?
- Đừng vội tưởng là tôi thấy vui mừng với những trò khen ngợi của anh đâu.
Troy nói:
- Tôi biết là cô không thích. Một khi mà có cả tá đàn ông hăm hở nói năng êm ái với cô thì lời ca tụng nghèo nàn của tôi chẳng thể làm cô hài lòng lắm. Tôi thì vốn không phải là kẻ tự phụ như vậy đâu!
- Chà, có lẽ là anh không có ý thô lỗ nói thẳng ra ý nghĩ của anh - Cô ngây thơ nói - Và cám ơn vì anh đã giúp đỡ người nhà tôi. Nhưng lần sau thì nhớ đừng nói với tôi như vậy hay như bất cứ cách nào khác của anh trừ phi tôi hỏi anh.
- Ồ, Cô Bathsheba, thiệt là khó mà làm được!
- Không, không khó đâu! Tại sao là khó? Anh không thể coi trọng lời nói của tôi chút nào sao? Tôi thấy anh chỉ biết nói phần anh thôi.
- Cô Everdene nè, tôi có quan tâm chớ. Cô có thể nghĩ là một người đàn ông có khùng điên mới nói năng lung tung, nhưng chỉ vì sáng nay trời đẹp quá. Có thể người ấy khùng không biết chừng!
- Nhưng anh chỉ mới biết tôi vào buổi tối nọ thôi mà!
- Nhưng như vậy thì sao chớ? Sấm chớp đã gây ra ảnh hưởng rồi mà. Ngay từ lúc đó tôi đã yêu cô, ngay lập tức... cũng như bây giờ tôi vẫn còn đang yêu vậy!
- Không thể được, chẳng phải như vậy đâu! cô nói - Không bao giờ có thể có cảm giác đột ngột như vậy trong con người đâu. Tôi sẽ chẳng buồn để ý tới một lời nào của anh nữa. Phải chi tôi chịu để ý tới giờ giấc một chút... tôi đã phí quá nhiều thời giờ chỗ nầy rồi!
Viên trung sỹ ngó đồng hồ của mình và bảo cô:
- Cô chẳng có đồng hồ sao? Y hỏi - Cô sẽ được tặng một cái đồng hồ. Một món quà, cô Everdene nè, một quà tặng.
Và trước khi cô kịp nhận ra gã đàn ông nọ làm gì thì chiếc đồng hồ bằng vàng nặng chịch đã nằm gọn trong bàn tay cô.
- Cái đồng hồ nầy trước kia là của cha tôi. Bấy giờ nó thuộc về cô.
- Nhưng Trung Sỹ Troy à, tôi không thể lấy cái đồng hồ nầy đâu, tôi không thể! Cô kêu lên.
Viên trung sĩ đi thụt lùi để khỏi nhận lại món quà mà cô chủ kia đang dang tay đưa ra cho y. Bathsheba bước theo y khi y rút lui.
- Cất đi, cất đi mà! Cô Everdene ơi, cất đi mà. Tôi sẽ lấy làm hân hoan biết bao khi mà tôi biết quà tặng của tôi sẽ nằm bên cạnh trái tim cô.
- Nhưng thật tình tôi không thể giữ cái đồng hồ nầy được! Cô buồn rầu nói - Anh không nên tặng cái đồng hồ của cha anh cho tôi, vì nó quý giá biết bao.
- Trước kia tôi rất thương cha tôi nhưng bấy giờ tôi yêu cô hơn. Chính vì vậy mà tôi đã tặng nó cho cô - Viên trung sỹ nói.
- Sao mà anh lại quan tâm đến tôi như vậy mà còn rất là bốc đồng nữa chớ? Mà tôi thì chẳng hề tử tế với anh gì cả... vậy thì sao anh lại đối xử như vậy với tôi?
- À, tại sao vậy? Y bất giác trả lời.
- Và còn người làm của tôi mà thấy tôi đi theo anh như vầy thì họ sẽ lấy làm lạ cho coi! Cô nói tiếp.
- Thật ra thoạt đầu tôi cũng không muốn cô nhận nó ngay đâu - Thình lình anh nói với vẻ chân thật. Nhưng bây giờ thì tôi ước chi cô nhận nó.
- Không, không, đừng nói vậy.
- Hãy cứ nhận đi mà, nhé, cứ như vậy đi! Y nói và cuối cùng nhận chiếc đồng hồ lại - Tôi phải đi thôi. Nhưng trong thời gian tôi ở đây cô sẽ nói chuyện với tôi chớ?
- Thiệt mà, tôi sẽ nói chuyện mà! Nhưng tôi cũng không biết là tôi có nói chuyện không nữa. Nhưng tại sao anh lại đến và quấy rầy tôi như vậy?
- Chà, cô có cho tôi đến làm việc trong trại cô không?
- Chắc là được thôi nếu như anh thấy thích thì tôi nghĩ đâu có sao đâu!
- Cô Everdene ơi, cám ơn cô.
- Không, không.
- Chào cô.
Bathsheba vừa đi về nhà vừa lầm bầm:
- Ôi, mình đã làm gì vậy? Như vậy là sao? Mình mong sao mình biết được là có bao nhiêu phần chân thật trong chuyện này quá chừng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xa Đám Đông Điên Loạn.