Chương 104: Phê duyệt bị bác bỏ
-
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
- Bạo Táo Đích Bàng Giải
- 2967 chữ
- 2020-05-09 01:10:57
Số từ: 2963
Nguồn:Cung Quảng Hằng
Ba ngày sau, đại học Đế Đô.
Vừa kết thúc buổi học sáng, đang muốn đi ăn cơm, nhận được điện thoại xong là Trần Ngư liền đem sách đang ôm trong tay đưa qua cho Phương Phỉ Phỉ cầm, rồi xoay người chạy đi
Mấy tiết buổi chiều xin nghỉ giúp tớ nhá.
Cậu mới đi học lại có hai ngày thôi mà, cậu lại chạy đi đâu?
Phương Phỉ Phỉ vội vàng kêu lên
Cậu mà như vậy là lại rớt môn đó.
Trần Ngư đã chạy đi thật xa, đầu không quay lại kêu to
Ghi vở đầy đủ vào nhé, khi nào tớ về sẽ mượn coi đó.
Chắc là đi hẹn hò rồi.
Hàn Du kết luận.
Chắc là thế.
Trương Mộc Oản cũng đồng tình
Mỗi lần cầm điện thoại là cậu ấy lại cười tủm tỉm, vẻ mặt phơi phới à.
Cậu ấy làm tớ cũng muốn yêu đương rồi.
Phương Phỉ Phỉ nhịn không được cảm thán.
Cái gì nhỉ …
Nghe Phương Phỉ Phỉ nói vậy, Hàn Du bỗng nhớ đến hỏi
Bạn trên mạng của Thi Thi, học trưởng hệ máy tính, tên là gì ấy … không phải là anh ấy đang theo đuổi cậu sao?
Phỉ Phỉ ngại anh ấy xấu trai.
Trương Mộc Oản cười nói.
Cũng tạm được, nhưng mặt anh ấy có nhiều mụn trứng cá quá.
Phương Phỉ Phỉ nhún vai.
Mụn trứng cá? Việc nhỏ mà thôi, nếu cậu cảm thấy anh ấy không tệ lắm thì tớ có thể đề cử một loại thuốc trị mụn cho anh ấy. Bảo đảm hai tháng sau là da anh ấy láng mịn như tơ.
Hàn Du nói.
Phụt … Dân IT có da dẻ trắng mịn như tơ? Ha ha … mắc cười quá.
Trương Mộc Oản cười ha ha.
Phương Phỉ Phỉ và Hàn Du cũng bị tiếng cười của Trương Mộc Oản làm phì cười.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến kìa.
Trương Mộc Oản hất cằm về phía trước.
Phương Phỉ Phỉ quay đầu, nhìn chàng thanh niên đang đi về phía mình, đem sách đưa vào tay Hàn Du rồi nói
Tớ không ăn cơm với các cậu đâu.
Này này …
Hàn Du và Trương Mộc Oản ồn ào kêu lên.
Đừng hiểu lầm, tớ chỉ cảm thấy anh ấy nói chuyện rất lạ thôi.
Phương Phỉ Phỉ vội vã thanh minh.
nói cái gì mà lạ đến nỗi cậu bỏ ăn cơm với chúng tớ hả?
Tất nhiên là Hàn Du khôngtin.
anh ấy nói gần đây anh ấy toàn nằm mơ thấy Hắc Bạch Vô Thường rồi Đầu Trâu Mặt Ngựa tới thẩm vấn anh ấy, hỏi tại sao anh ấy lại đi hack mạng internet âm phủ.
Phương Phỉ Phỉ nói xong cũng không nhịn được mà bật cười
Đúng là ngốc mà.
Đề tài này đúng là mới mẻ, độc đáo.
Trương Mộc Oản nhíu mày.
Hôm qua anh ấy còn nói là Đầu Trâu Mặt Ngựa đã giới thiệu với anh ấy về mười tám tầng địa ngục nữa. Hôm nay tớ phải đi nghe một chút, xem mười tám tầng địa ngục mà anh ấy mơ có giống như mô tả trên mạng hay không.
Phương Phỉ Phỉ nói xong thìđi về hướng Hà Cảnh Hành.
Hàn Du và Trương Mộc Oản liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, hai cẩu độc thân kết bạn đinhà ăn.
Nhận được điện thoại của Lâu Minh, Trần Ngư chạy không ngừng về biệt thự nhỏ, vừa vào cửa đã thấy Mao đại sư đang ngồi cùng Lâu Minh.
anh Ba.
Hai ngày không gặp, Trần Ngư chạy ngay đến bên Lâu Minh.
Em mới tan học hả?
Dạ dạ!
Trần Ngư gật đầu liên tục.
Vậy là đói bụng rồi phải không, đi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Xòe bàn tay ra, Lâu Minh nắm thật chặt tay Trần Ngư định kéo đi.
anh chờ em chút!
Trần Ngư nhẹ rút tay ra, quay người nhìn Mao đại sư hỏi
Mao đại sư, lệnh phê duyệt đến núi Thanh Mang có chưa ạ?
Này …
đã nhiều ngày nay, khi nào rảnh rỗi là Trần Ngư lại nhắn tin hỏi ông về chuyện này, một ngày ba bốn lần, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn làm Mao đại sưkhông biết phải làm sao.
Ăn cơm xong cái đã.
Lâu Minh nói.
Chỉ có một câu trả lời thôi, hỏi xong em ăn cũng được mà.
Trần Ngư cũng không quay đầu lại, nhìn chăm chú Mao đại sư.
Lâu Minh bất đắc dĩ, đành phải vươn tay mạnh mẽ xoay mặt Trần Ngư lại nhìn anh. Sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng mà Trần Ngư không cách nào chống cự được, giọng nóitrầm ấm nhẹ nhàng
Thi Thi, chúng ta ăn cơm trước đã, nghe lời anh.
Dạ!
Trong nháy mắt, Trần Ngư mất sức chiến đấu, cả người tê dại, ngơ ngẩn được Lâu Minh dắt tay đi. (Mỹ nam kế nha)
…
Mao đại sư vội vàng không kịp chuẩn bị được ăn thức ăn cho chó (cẩu lương).
Mao đại sư cảm thấy gần đây ông toàn gặp chuyện xui xẻo, từ trước đến nay trong giới huyền học ông cũng được coi là người có chút địa vị. Ông vô cùng tin tưởng, chuẩn bị đầy đủ lý do xin cấp trên đến núi Thanh Mang được sử dụng thuật pháp. Thế mà đơn xin của ông đã bị bác bỏ, bác bỏ đó? Ông luôn vì quốc gia mà cống hiến nhiều năm như vậy, ở tổng bộ huyền học cũng được coi là quan lớn, thế mà còn có người dám bác bỏ đơn xin phê duyệt của ông.
Tốt thôi, cũng chính vì địa vị của Mao đại sư rất cao, nên sau khi đơn xin phê duyệt bị bác bỏ, Mao đại sư cũng đã ý thức được chuyến đi đến núi Thanh Mang chắc chỉ có hi vọng mong manh mà thôi.
Cái gì? Đơn xin không được thông qua?
Trần Ngư nghe chuyện đơn xin đến núi Thanh Mang không được thông qua thì không bình tĩnh được nữa, cô đứng vụt dậy, trừng mắt to giọng hỏi.
Biết là có thể dẫn đến việc này nên trước khi ăn cơm, vì muốn có được bữa cơm ngon mà Mao đại sư không dám thông báo. Nhưng bữa cơm này ông cũng không ăn được ngon, toàn bộ bữa ăn đều ăn cùng thức ăn cho chó mà, cũng may ông là người đãxuất gia nên vẫn giữ được tâm tình bình thản giữa cõi đời này.
Em đừng nóng, ngồi xuống cái đã.
Lâu Minh trấn an Trần Ngư.
Em không ngồi được.
Trần Ngư kêu lên
Đơn xin phê duyệt bị bác bỏ phải không, vậy thì chúng ta triển khai phương án thứ hai, bây giờ em mua máy bay bay đến núi Thanh Mang.
Trần tiểu hữu, cô đừng quá xúc động.
Ngay cả Mao đại sư cũng vội vàng khuyên nhủ
Bộ trưởng Lâu đang nghĩ biện pháp khác rồi.
Biện pháp gì ạ?
Mắt Trần Ngư sáng lên
Có phải là để người thường đi vào đào Linh Khí trước, sau đó sẽ có cương thi xuất hiện. Để bắt cương thi, tổng bộ huyền học sẽphải để Thiên Sư vào diệt trừ, sau đó chúng ta có thể thuận thế mà vào, mượn gió bẻ măng …
không được.
Lâu Minh không đợi Trần Ngư nói xong đã phản đối ngay
Người thường không thể chịu được một cú đánh của cương thi, như vậy quá nguy hiểm.
Em đã nghĩ điều này rồi, chúng ta có thể trang bị cho họ biện pháp chống sát khí và bùa bình an.
Trần Ngư nói.
Trong khu vực cấm của huyền học, bùa chú cũng không được sử dụng.
Mao đại sư cắt ngang sự tính toán của Trần Ngư
không những là bùa chú mà bất cứ người nào đến mà làm cho linh khí biến động cũng đều bị cấm.
Như vậy là chúng ta không thể đi đến đó sao?
Trần Ngư hết chỗ nói rồi, mấy người họ dù không làm gì nhưng khi đến đó cũng sẽ tự động hấp thu linh khí mà.
Đúng thế!
Mao đại sư gật đầu.
Vậy tôi trộm đi đến đó cũng không được sao? Mọi người không nói, tôi không nói thì đâu ai biết tôi là ai đâu.
Trần Ngư không từ bỏ.
Em đừng làm liều.
Lâu Minh ngăn cản
Nếu tổng bộ huyền học xếp núi Thanh Mang vào khu vực cấm thì chắc chắn là có lý do nào đó. Mà quy định đã được chính phủ cho phép thì chắc chắn đó là việc rất quan trọng, em đừng có làm bậy.
Đúng vậy đó.
Mao đại sư cũng phụ họa
Tuy chính phủ không tuyên bố lý do chọn núi Thanh Mang là khu vực cấm, nhưng có mấy nơi mà lý do bị đưa vào khu vực cấm đều được các Thiên Sư trong giới huyền học ngầm hiểu, đó chính là … vùng đất long mạch của nước ta.
Nghe thấy mấy chữ ‘long mạch của nước ta’, vẻ mặt Trần Ngư và Lâu Minh đều biến đổi.
Đương nhiên, núi Thanh Mang không có long mạch, nếu không tôi cũng không dễ dàng gửi đơn xin như thế.
Mao đại sư nói thêm.
Cái này không được, cái kia cũng không được. Nhưng mà Linh Khí đang ở đó, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào đây?
không phải là đi tìm một đồ vật thôi sao, sao lại phức tạp như vậy chứ!
Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu lý do núi Thanh Mang bị xếp vào khu vực cấm, như vậy chúng ta mới biết được bước tiếp theo nên làm cái gì.
Mao đại sư nói.
Tôi đồng ý với ông.
Lâu Minh gật đầu, sau đó quay lại dặn dò Trần Ngư một lần nữa
Thi Thi, em hứa với anh là không được lén chạy đến đó, không được làm bừa nghekhông.
Trần Ngư bĩu môi, không trả lời Lâu Minh, dáng vẻ đó rõ ràng là có ý định lén lút chạy đến đó. Lâu Minh nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười. không biết là nên vui mừng vì dù cô nhóc này cho dù không để ý đến anh nhưng cũng không muốn lừa dối anh hay là nên phiền não vì tính cách bướng bỉnh của cô đây.
Trần tiểu hữu, núi Thanh Mang không phải là không thể tùy tiện đi đến đó.
Mao đại sư nói
Mỗi khu vực cấm của giới huyền học đều có một người chịu trách nhiệm quản lý bảo vệ. Người bảo vệ núi Thanh Mang là cao thủ về trận pháp trong giới huyền học – Thẩm Thanh Trúc, có người nói ông ta còn biết thiết kế kết giới, tu vi sâu khônglường được.
Tu vi sâu không lường được? Cùng lắm thì kêu ông lão nhà cô đi cùng là được chứ gì, dù sao ông lão đã nói trong giới huyền học ông mà nhận đứng thứ hai thì không có người nào dám nhận đứng thứ nhất.
Núi Thanh Mang.
Bốn nhà huyền học mà chỉ cần giậm chân là có thể làm rung chuyển cả giới huyền học, đang ngồi xổm trên sườn núi hoang vu, trơ trọi, nghiên cứu cẩn thận luồng di chuyển dị thường của linh khí dưới lòng đất.
Thẩm Thanh Trúc
Các ông cảm thấy cái dưới đất là cái gì?
Từ Hải đại sư
Chắc chắn là pháp khí rồi.
Nghiêm Sùng Minh
Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao pháp khí này bỗng nhiên lại cósự di chuyển bất thường như thế này?
Ba người im lặng trong khoảng khắc, sau đó cực kỳ ăn ý, đồng thời nghiêng đầu nhìn ông Ngô.
Nhìn tôi làm gì?
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, làm ông Ngô chợt nảy sinh cảm giác chê bai.
Mấy lão già này bao nhiêu tuổi rồi mà không biết đắp mặt nạ hả, cả đám mặt mũi nhăn nheo, vẫn là mình ‘soái’ nhất.
Hỏi ông chứ gì nữa.
Nghiêm Sùng Minh trợn mắt.
Cái gì?
Tại sao pháp khí lại có sự di chuyển bất thường như vậy?
Nghiêm Sùng Minh nhẫn nại hỏi lại.
Ông hỏi tôi?
Ông Ngô cực kỳ đáng đánh đòn, nhún vai
Làm sao mà tôi biết được.
Ông …
Hai mươi năm, thật là lâu rồi chưa có người làm ông đây tức giận, lão già này, tôi giết ông.
Thẩm Thanh Trúc thấy hai người lại muốn cãi nhau, đưa tay cản lại Nghiêm Sùng Minhđang xắn tay áo, khuyên
Vấn đề bây giờ không phải là pháp khí, mà là pháp khí tại sao lại di chuyển xuống dưới, Hạn Bạt bị phong ấn bên trong có thể tỉnh lại haykhông?
Đúng thế.
Từ Hải đại sư phụ họa
Hạn Bạt này đã được tổ tiên chúng ta phong ấn tại đây, cũng không biết là được bao nhiêu năm rồi, chúng ta cũng không biết nó thức tỉnh được mấy lần. Hạn Bạt là vật lạ trong Trời Đất, tránh được sét đánh ba lần, nóicách khác, chỉ khi nào nó thức tỉnh lần thứ tư, đạo trời mới cử Thiên Lôi xuống đánh chết Hạn Bạt. Mà trước đó, chúng ta chỉ có thể phong ấn nó.
Coi như là nó thức tỉnh lần thứ tư thì chúng ta cũng không thể để nó tỉnh lại.
Thẩm Thanh Trúc cau mày nói
Hạn Bạt xuất hiện, thiên hạ sẽ hạn lớn.
Bây giờ khoa học đã tiến bộ như thế, hạn hán một hai năm cũng không có vấn đề gìđi.
Ông Ngô chợt ngẩng đầu nói.
…
Nghiêm Sùng Minh.
A di nhờ phúc …
Câu cửa miệng của Từ Hải đại sư.
Ngô Lễ, đại hạn chỉ là một tai họa nổi bật nhất khi Hạn Bạt thức tỉnh, sau khi nó thức tỉnh thì còn gây nguy hiểm gì nữa không thì làm sao ông biết được.
Thẩm Thanh Trúc nhịn không được mà lớn tiếng trách cứ
Đây là chuyện liên quan đến rất nhiều người.
Đương nhiên là tôi biết chứ.
Ông Ngô dừng một chút rồi nói
Chẳng qua là tôi cảm thấy, coi như là lần này chúng ta lại phong ấn được cho Hạn Bạt một lần nữa, nhưng Hạn Bạt vẫn chỉ là đang ngủ say mà thôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tỉnh lại.
Ba người rơi vào im lặng một lần nữa, tất nhiên là bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng giới huyền học cho đến nay vẫn chưa tìm được ra phương pháp giết Hạn Bạt.
Chúng ta cứ phong ấn trước đã! Có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài, nhỡ đâu thế hệ sau của chúng ta sẽ có biện pháp thì sao!
Thẩm Thanh Trúc nói.
Thế hệ sau? Người kế tục đã bị đứt đoạn như thế này mà ông cảm thấy là thế hệ sausẽ có biện pháp sao?
Ông Ngô giễu cợt nói.
Ông có năng lực quá ha, vậy ông tìm phương pháp tiêu diệt Hạn Bạt thử coi.
Nghiêm Sùng Minh thấy dáng vẻ huênh hoang của ông Ngô thì không chịu được
Nếu như ông tìm được phương pháp, mạng của Nghiêm Sùng Minh này sẽ là của ông.
Ông Ngô ghét bỏ nhìn Nghiêm Sùng Minh
Phương pháp tôi sẽ nghĩ nhưng tôi cần mạng ông để làm gì.
A di nhờ phúc, hai vị thí chủ đừng tranh cãi nữa, vẫn nên tìm cách nào để phong ấn lại Hạn Bạt đi.
Từ Hải đại sư nhắc nhở
Bây giờ Lục thí chủ, Tần thí chủ, Minh thí chủ, Diêm thí chủ đều đã không còn.
một câu của Từ Hải đại sư làm sườn núi rơi vào yên lặng một lần nữa.
Cũng phải! Dùng để phong ấn Hạn Bạt chính là trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn, cần chín vị có tu vi cao thâm trong giới huyền học cùng nhau thi triển, mà chín người hai mươi năm trước phong ấn Hạn Bạt, chỉ còn bốn người họ và một vị chưa đến là Hoa Diệp chân nhân.
Mao Kim Xuyên của chùa Tam Thanh cũng có thể được.
Nghiêm Sùng Minh nghĩ đến Mao đại sư.
Sư đệ của tôi khổ luyện mấy năm nay, tu vi tiến rất nhanh, chắc là cũng có thể.
Từ Hải đại sư nói.
Đứng đầu dòng họ Lương – Lương Tu Viễn cũng miễn cưỡng đảm nhiệm được.
Thẩm Thanh Trúc cũng đề cử một người.
Ba người đề cử xong thì quay đầu nhìn ông Ngô.
Ông Ngô cân nhắc trong chốc lát, rồi nói
Tôi đề cử Trần Ngư.
Ai vậy?
Đệ tử của tôi.
Ông Ngô đắc ý.
Mẹ nó …
Lão già này lại thu được đồ đệ lợi hại như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Sau hai mươi năm gặp lại các bạn già, cảm xúc của ông Ngô là như vầy:
Mấy lão già này, lúc còn trẻ thì không đẹp trai bằng ta, tu vi không cao như ta. Đến lúc già rồi vẫn không đẹp trai qua ta, tu vi vẫn xách dép cho ta mà ngay cả đồ đệ của mấy lão ấy cũng không thể sánh bằng của ta, ha ha …