Chương 1142: Mẹ kiếp, ngượng quá đi mất!


Chuyện kết hôn mà, còn không quan trọng sao?

Đây là việc quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không có việc gì quan trọng hơn được nữ8a.

Khóe miệng Cố Niệm Chi khẽ run rẩy. Cô nhìn ra bên ngoài xe, buồn bã nói:
Anh xem, anh ở bên em đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả,3 còn làm lỡ việc chính của anh. Hy vọng là sau mấy ngày nữa anh có thể nghĩ thông suốt. Chúng ta đã vui vẻ ở bên nhau thì cũng có thể chia 9tay trong vui vẻ.


Có mặt trong lễ nhậm chức của Thủ tướng không phải là công việc chính của anh.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay chụp lấ6y cổ của Cố Niệm Chi, xoay đầu cô quay lại nhìn anh,
Em đừng nghĩ đến chuyện vui vẻ bên nhau rồi vui vẻ chia tay. Cho dù sau này chúng ta 5phải chia tay, thì chắc chắn cũng không phải là ‘chia tay trong vui vẻ’ đâu.


Ý anh là sao?!
Cố Niệm Chi cảm thấy cơn giận của mình lại dâng lên, tức đến mức khó thở:
Đều là người trưởng thành rồi, hợp thì đến với nhau, không hợp thì tan, chuyện này mà anh cũng không hiểu sao?

Trước đây khi ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, cô chưa bao giờ nổi giận, tuyệt đối là có ánh nắng thì rực rỡ, không có ánh nắng cũng vẫn rực rỡ. Thế nhưng trong hai ngày nay, cô phát hiện mình càng ngày càng không thể khống chế được cơn nóng giận của bản thân được nữa rồi.
Sự cứng rắn của Hoắc Thiệu Hằng đã từng khiến cô bị khuất phục, run sợ, bây giờ lại khiến cô không chịu đựng nổi.
Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn Cố Niệm Chi, khẽ thở dài trong lòng. Xem ra anh đã dồn ép làm cô tức giận rồi, nên cái tật xấu cắn móng tay cô đã bỏ từ lâu, giờ lại phát tác nữa.
Anh biết một khi cô căng thẳng sẽ không kiềm chế được mà cắn móng tay.

Em vẫn biết mình là người trưởng thành à?
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng mang theo một nụ cười nhạt,
Người trưởng thành mà lại không muốn giải quyết vấn đề, chỉ muốn trốn tránh sao?


Em trốn tránh vấn đề bao giờ? Em vẫn đang cố gắng giải quyết vấn đề với anh đây.
Cố Niệm Chi dùng sức đẩy tay Hoắc Thiệu Hằng ra,
Đừng có mà động chân động tay với em. Em nói nhiều lần rồi. Nếu còn làm vậy, em sẽ xin tòa án ra lệnh cấm, không cho anh xuất hiện xung quanh em nữa đấy!


Chia tay mà là cách giải quyết vấn đề sao? Còn nói không phải trốn tránh.
Hoắc Thiệu Hằng rụt tay lại, liếc xéo cô một cái,
Lại còn xin tòa án lệnh cấm nữa ư? Em có chắc không? Niệm Chi à, em là luật sư, không phải là loại phóng viên không có lương tâm chuyên giật tít câu độc giả đâu.

Hoắc Quan Thần im lặng một lát,
Sao con biết ông nội con cũng sẽ đi?

Hoắc Học Nông, ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chính là ba của Hoắc Quan Thần, mặc dù cũng là Thượng tướng nhưng đã nghỉ hưu mấy năm trước rồi.
Thông thường người như ông cụ sẽ không được mời trong dịp này, trừ khi ông cụ đã từng là người đứng đầu, giống như Thượng tướng Quý vậy.
Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth lên, điềm tĩnh nói:
Con đang ốm, không đi đón được.
Nhưng anh vẫn dừng lại một chút, nói,
Con sẽ cho người đi đón.


Ừ, con đừng quên là được. Chuyến bay một giờ chiều.
Giọng nói của Hoắc Quan Thần có vẻ rất không vui,
Còn nữa, ba nghe nói con không tham dự lễ nhậm chức của Thủ tướng vào buổi tối đúng không? Vì sao thế? Ốm nặng vậy sao?


Vâng, con ốm đến mức còn không đi đón được ông nội, sao có thể đi dự lễ nhậm chức của Thủ tướng được chứ?
Hoắc Thiệu Hằng đánh lái, thuần thục rẽ ngoặt lại xuống khỏi đường cao tốc,
Ba đi là được rồi. Không phải ông nội cũng muốn đi sao? Con đi hay không cũng đâu có liên quan gì?

Cố Niệm Chi
hừ
một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không cam tâm bị yếu thế, nói:
Thật ra vấn đề của chúng ta hoàn toàn không thể giải quyết được, nên chỉ có một con đường là chia tay thôi. Nhưng anh cứ cố chấp không chịu chấp nhận, đến giấy đăng ký kết hôn cũng hoàn thành rồi, anh có dám chắc rằng ba năm sau chuyện sẽ không tồi tệ hơn không?


Vậy nên anh mới nói giữa chúng ta không có chuyện ‘chia tay trong vui vẻ’ đâu.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn thẳng về phía trước, giọng nói cũng nhẹ hơn, giống như đang nói về một việc nhỏ không liên quan, nhưng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn,
Bây giờ em không cần phải nghĩ về chuyện ba năm sau, có nghĩ cũng không có tác dụng gì cả.

Cố Niệm Chi không chịu nổi nữa, lại bắt đầu cắn móng tay.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, hết sức chăm chú lái xe.
Một lúc sau, chuông điện thoại của anh lại reo, lần này là ba của anh, Hoắc Quan Thần.

Thiệu Hằng à, hôm nay ông nội con và Gia Lan về nước đấy, con có đi đón họ không?

Nhưng Hoắc Học Nông chưa bao giờ là người đứng đầu, chức vụ cao nhất của ông cụ cũng chỉ là người đứng thứ hai trong Ủy ban tối cao của Bộ Quốc phòng mà thôi.

Cho nên khi Hoắc Thiệu Hằng vừa mở miệng đã nói Hoắc Học Nông sẽ đến lễ nhậm chức của Thủ tướng, Hoắc Quan Thần rất kinh ngạc. Dù sao, chuyện này chỉ là do Thái Tụng Ngâm âm thầm liên hệ với ông cụ thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.